chương 83/ 107

Lại là một ngày nắng đẹp.

Cơ Xảo Các. Phòng khách.

Lục Vân vì Mạc Hi pha một ly Minh Tiền Long Tĩnh nói: "Tứ thiếu biết cô nương thích trà, đây là trước khi đi người đã dặn riêng Lục Vân chuẩn bị sẵn."

Mạc Hi thử một hớp khen: "'Minh Tiền' này quả nhiên so với 'trà xuân' cao minh hơn rất nhiều."

"Minh Tiền Long Tĩnh" hái trước thanh minh, mà loại trà hái sau thanh minh trước cốc vũ gọi là "trà xuân". Hai loại trà này, tuy chỉ cách nhau mấy ngày, nhưng độ tươi mới đã có thể phân cao thấp, "Minh Tiền" đương nhiên trân quý hơn nhiều lắm.

Mạc Hi đưa qua một phong thơ nói với Lục Vân: "Cái này phiền cô."

Lục Vân tiếp nhận, hì hì cười, nói: "Cô nương sớm nên đưa thư tới. Đây, thư của cô nương còn chưa gửi đi, thư của tứ thiếu đã đến." Vừa nói vừa lấy ra một phong thơ.

Mạc Hi lập tức xé phong bì, lấy thư ra.

Là một tờ giấy hoa sen, giống hệt tờ giấy dùng hôm thả đèn ước nguyện, không khỏi mỉm cười. Ngày đó nàng tâm tâm niệm niệm nghĩ xem làm sao bảo vệ mạng nhỏ khỏi tay Đường Hoan, sao có thể dự đoán được tình cảnh hôm nay.

Lướt qua bức thư, trên tờ hà hoa tiên to như vậy chỉ viết một câu: "Tư khanh như mãn nguyệt, dạ dạ giảm thanh huy."

Mạc Hi vì bảo trì hình tượng bình tĩnh trước mặt Lục Vân, hung hăng nuốt xuống ngụm trà thiếu chút nữa đã phun ra tại chỗ. Thầm nghĩ: ta còn trong Thanh Huy Các (nơi ở của Đường Hoan) mới là giảm thanh huy đó. Tên này thật giỏi, hắn đây là tự so với ánh trăng sau rằm, nói nỗi khổ tương tư đã hành hạ hắn dung nhan hao gầy, khuôn mặt tuấn tú ngày càng thêm ảm đạm không ánh sáng...

Mạc Hi âm thầm suy nghĩ, tiếp tục như vậy không được a, mình khinh địch như vậy liền nghe lời hắn nói, còn không phải bởi vì gương mặt suất tuyệt nhân gian này sao, nếu thật sự dung nhan hao gầy, sẽ tổn hại rất lớn đến phúc lợi ngày sau của mình. Tuy nói lấy sắc nhìn người không thể lâu dài, nhưng tốt xấu kéo một ngày được một ngày. Bởi vậy nàng khổ công suy nghĩ hồi lâu, đành lấy lại bức thư đã viết xong trong tay Lục Vân, một lần nữa tháo phong bì, chắp vá thêm một câu: "Hận quân khước tự giang lâu nguyệt, tạm mãn hoàn khuy." Thầm nghĩ: xin huynh lĩnh ngộ ra thâm ý trong đó, ngàn vạn lần ăn ngon ngủ ngon, nhất định phải bảo trì độ mượt mà vốn có.

Thừa dịp thời gian chờ mực khô, nàng giơ cả hai phong thư lên, một trái một phái, tiến hành đối chiếu nét chữ. Vừa so, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện nét sầu khổ, không khỏi âm thầm thở dài: cùng cổ nhân yêu đương, không có văn hóa thật đúng là tổn thương không dậy nổi a. Mấy ngày nay lâm thời nước tới chân mới nhảy luyện vài nét chữ phồn thể, mới dám lấy ra nữa gặp người. Không nghĩ so với chữ người này, mình vẫn thuộc loại chó bò trong nước, cô nương ta mặc kệ, yêu đương phải biểu lộ mặt chân thực nhất với đối phương, không thể sợ mất mặt xấu hổ, nếu hắn có thể xem hiểu chữ xấu thế này là được.

Giờ phút này Mạc Hi nào biết đâu rằng, đợi ngày sau Đường Hoan nhận được hồi âm, một mình đối nguyệt ngâm thán lại là một lần suy nghĩ phức tạp: "Hận quân khước tự giang lâu nguyệt, tạm mãn hoàn khuy." Câu sau đó là "Tạm mãn hoàn khuy, đãi đáo đoàn viên thị kỉ thì." Hắn nhìn trăng nhớ người, bên môi thoáng hiện nụ cười say đắm, thầm hạ quyết tâm nói: nàng yên tâm đi, nay là trường tương tư, ngày sau nhất định có thể trường tương thủ (gần nhau bền lâu).

Rõ ràng người xuyên qua giải thích thi từ không khỏi vẫn chỉ xem ở mặt ngoài, so ra không cảm thụ tinh tế bằng người cổ đại.

Lục Vân thấy Mạc Hi vẻ mặt buồn rầu không khỏi nghi hoặc nói: "Cô nương, tứ thiếu đối với cô tình cảm sâu đậm, còn có gì phải ưu sầu?" Ngừng một chút, nàng vỗ trán mình nói: "Thiếu chút nữa đã quên chính sự cô nương dặn dò." Nàng sắp xếp ý nghĩ lại một chút, mới ngưng trọng nói: "Cô nương suy nghĩ không sai, đại quân dưới trướng Duệ vương Lý Nghĩa quả thật đều dùng ngựa Ô Vân có biệt danh Thiên Lý Tuyệt Quần." Hơi chậm lại, sắc mặt Lục Vân càng nghiêm nghị nói: "Vả lại quả như lời cô nương, bộ hạ mà ngũ điện hạ chỉ huy đều có một miếng lệnh bài kết dây thừng. Sau mỗi cuộc chiến sẽ có quân sĩ dọn dẹp chiến trường, thu thập lệnh bài của tướng sĩ chết trận, đưa vào Hộ Quốc Tự tế hồn siêu độ, coi như khen ngợi chiến công vì nước hy sinh thân mình."

Mạc Hi gật gật đầu. Từ xưa đến nay thiên tử giận dữ, trăm vạn xác người, máu chảy ngàn dặm. Trong mắt người ở trên cao, ai ở trên đất đều là bề tôi, mạng tiểu binh cũng chỉ như con kiến. Duệ vương an bài như thế, thực sự có thể thu mua lòng người, thiết lập uy tín tối cao trong quân.

Lục Vân nói tiếp: "Trong kinh truyền đến tin tức đáng tin, Duệ vương xác thực có phụng hoàng mệnh, tự mình dẫn thuộc cấp bí mật áp giải bạc hỏa hao năm nay Giang Nam nộp lên trên vào kinh."

Ngày ấy ở ngoại thành Kim Lăng, Mạc Hi đã hoài nghi mình gặp phải là một tổ quân đội, mà không là cái gì bang phái áp tải trên giang hồ. Đối phương cưỡi danh câu có thể vốn là chiến mã, hơn nữa phương thức tiến lên cực giống như hành quân. Những người đó người người gặp biến không sợ hãi vả lại đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, giỏi cưỡi ngựa nhưng võ nghệ lại thường thường, rất có thể không phải người giang hồ mà là quân nhân.

Đến khi tận mắt trông thấy "sự kiện bón thúc" vào ba ngày sau ở Anh Hoa Tạ, nàng càng hoài nghi đám cung nỏ thủ kia chính là nhóm người thứ hai mà tổ chức an bài, nhiệm vụ của những người này không phải là giúp đỡ tổ thứ nhất, ngược lại là diệt khẩu toàn bộ người của tổ thứ nhất. Tổ chức cố ý cho người của tổ thứ nhất rời rạc tiến lên chém giết, vì che giấu thân phận của tổ chức, tạo thành hiện tượng giả một đám giang hồ ô hợp tập kích để đánh lừa dư luận. Nếu nàng đoán không sai, đám cung nỏ thủ kia mới là người được tín nhiệm thật sự trong hành động lần này, rất có thể chính là bộ hạ thân tín của Đoan vương. Vị thất hoàng tử này đánh cướp anh em của mình thành nghiện, lần trước cướp quân lương còn chưa đủ, lần này tám chín phần mười là định cướp bạc hỏa hao mà Duệ vương phụ trách hộ tống vào kinh. Nói như thế, tổ chức ra lệnh bọn họ phải nộp lệnh bài, hơn phân nửa là Đoan vương vì đả kích uy tín trong quân của Duệ vương, giáp mặt đánh hắn một bạt tai mà cố ý làm thế. Hành động lần này của thất hoàng tử Lý Kỳ không chỉ có thể tăng được một số tiền lớn, còn có thể khiến Duệ vương bởi vì hành sự bất lực mà ở trước mặt hoàng đế lão tử bị liên lụy, thật sự là giỏi tính toán.

"Ngũ điện hạ áp tải bạc hỏa hao vào kinh, có giám quân theo quân gì đó đồng hành hay không?"

Lục Vân khẳng định nói: "Có. Người này là thái giám, nghe nói là đại hồng nhân (người rất được tin cậy) bên người đương kim hoàng thượng. Từ mấy tháng trước nước ta xuất binh tấn công Xích Diễm đã là giám quân đi theo quân."

Mạc Hi thầm nghĩ: thi thể hoa phục ngày ấy trong xe ngựa ném ra hẳn chính là tên thái giám làm vật hi sinh kia. Hắn chắc hẳn là tâm phúc mà hoàng đế lão tử xếp vào trong quân do lo lắng con mình nắm được binh quyền, lại không nghĩ sẽ chết bởi Duệ vương Lý Nghĩa mượn đao giết người. Ngày ấy người trong xe ngựa tay cầm kiếm sắc cùng mình giao thủ, trong sự che chắn yểm trợ của mười hai người rút lui thong dong bình tĩnh như vậy, cách đó không xa lại có ngựa mới đến tiếp ứng, hẳn là trước đó đã mai phục an bài tốt. Chẳng lẽ là cố ý tương kế tựu kế? Chẳng lẽ chủ nhân ánh mắt kia chính là Duệ vương? Chỉ có bản nhân hắn cũng gặp hiểm cảnh, cộng thêm tổn hao binh tướng, hoàng đế lão đầu mới không hoài nghi đây là Duệ vương thừa cơ nhổ đi cái đinh mình xếp vào trong quân mà cố ý sắp xếp, cũng sẽ không hoài nghi hắn tham ô mớ bạc hỏa hao mà bản thân trông coi. Nói như thế rất có khả năng hành động lần này của tổ chức chỉ thu được một phần rất nhỏ số bạc kia, hoặc căn bản chỉ là giả. Nếu Duệ vương sớm có chuẩn bị, rất có khả năng đã dùng bản thân để dụ Đoan vương mắc mưu. Duệ vương Lý Nghĩa lại có thể tham ô số bạc hỏa hao này, rồi đổ lên đầu đối phương. Đây thật đúng là vở kịch người lừa ta gạt vừa ra. Không biết tổ chức hy sinh rất nhiều hảo thủ, tự chặt cánh tay, lại từ chỗ thất hoàng tử thu được gì tốt; chỉ lưu lại binh tôm tướng tép như ta là có mưu đồ gì? Cố An, người nọ có phải huynh hay không?

Nghĩ đến đây, Mạc Hi áp chế suy nghĩ lung tung, hỏi tiếp: "Không biết tổng số bạc hỏa hao lần này nộp lên quốc khố là bao nhiêu?"

Lục Vân lắc đầu nói: "Chi tiết như vậy, thật sự khó có thể biết."

"Thôi được rồi. Có thể thăm dò ra nhiều tin tức như vậy cũng đã làm khó cô. Thế cục hôm nay, ta không thể lại tin tưởng tin tức mà tổ chức cung cấp, càng không thể hỏi."

"Cô nương không cần khách khí. Cô nương cũng biết Đường Quân vừa chết, hiệp nghị giữa Đường Môn cùng thất hoàng tử liền hết giá trị, tứ thiếu tuyệt sẽ không nhận. Như vậy, thất hoàng tử cũng sẽ không bỏ qua cho Đường Môn. Tứ thiếu dò la việc này, vừa là vì cô nương, cũng là vì Đường Môn. Xin cô nương vì tứ thiếu mà hết sức bảo trọng, nếu có việc gì Lục Vân làm được xin cứ mở miệng."

Mạc Hi sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu. Nay tình thế đã hết sức căng thẳng, chính nàng cũng đã hãm chân vào bùn sâu. Nàng cùng Đường Hoan hai người thậm chí toàn bộ Đường Môn đều đã bị cuốn vào, ai cũng trốn không thoát. Không khỏi cười lạnh trong lòng: các ngươi thích đoạt giang sơn thì cứ đoạt đi, nếu muốn lôi kéo chúng ta vào dùng làm thương, không dễ dàng vậy đâu!

Bình luận





Chi tiết truyện