chương 67/ 107

Ánh mặt trời giữa trưa mùa đông giống như kim sa chiếu vào, hơi ấm mỏng manh trong không khí thấm lạnh khiến người ta như có thể cảm giác được băng tuyết đang hòa tan.

Một con ưng lớn đuôi trắng từ cửa sổ như tên bắn vào, giũ tuyết trên người, lập tức trực tiếp đạp hư tấm thảm lông trắng lớn khảm lục tùng thạch, hồng san hô cùng bạch san hô vô cùng xa hoa. Từ sau khi liên tục hai đêm nó bị Mạc Hi bắt đóng quân dã ngoại bên ngoài, liền sinh ra chủ ý bướng bỉnh này, giữa trưa mỗi ngày trước khi tìm đến Mạc Hi đút ăn, chắc chắn sẽ làm loạn trong đống tuyết thật dày một trận.

Mạc Hi đang ngồi cùng Lục Vân ăn cơm, thấy nó liền tức giận nói: "Lại đến quấy rối."

Lục Vân cười nói: "Hôm qua cô nương vừa hù dọa nó, hôm nay đã không dám trực tiếp nhảy lên bàn."

Hải điêu giống như nghe hiểu được, lập tức ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng quạt cánh hai cái, biểu đạt vì hôm qua Mạc Hi ra vẻ muốn dùng đũa ngọc đánh nó, mà lưu lại bóng ma ủy khuất trong lòng.

"Cũng nên khiến nó nhớ lâu một chút." Lời tuy nói như vậy, lại vẫn chọn hai con chim cút hầm trên bàn, đặt trong dĩa, ngồi xổm xuống đút nó ăn.

Khi Đường Hoan vào liền nhìn thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười.

"Vẫn là tứ thiếu ánh mắt tinh tường, hải điêu này đối với cô nương khăng khăng một mực. Ngoại trừ tứ thiếu cùng cô nương, ai cũng không để ý tới." Lục Vân thấy Đường Hoan, ngoài miệng vừa nói, vừa lặng lẽ lui ra ngoài.

"Nó khẩu vị quá tốt, ta sợ mình không nuôi nổi nó." Mạc Hi tự nhiên biết Đường Hoan đến, những lời này cũng là nói với hắn.

Đường Hoan cười nói: "Nó kỳ thật tự đi săn được, cũng không hẳn cảm thấy thực phẩm chín này ăn ngon, mà là nhân cơ hội ăn trong tay nàng, thân cận với nàng thôi."

Có Mạc Hi người chủ nhân chân chính này ở phía trước, hải điêu thấy Đường Hoan, ngay cả liếc qua cũng không thèm. Ngấu nga ngấu nghiến một phen, thịch thịch nhảy đến bên người Mạc Hi, dùng cái mỏ đầy mỡ cọ cọ váy nàng, mới lưu luyến không rời bay đi.

Mạc Hi bất đắc dĩ thầm than: nó rốt cuộc là thích ta, hay là đem váy ta làm khăn tay sử dụng miễn phí đây...

Đường Hoan tự nhiên nhìn thấy nàng ảo não, trong lòng vừa xót lại yêu. Chỉ là con ưng này là hắn tìm ra, nếu nói một cách nghiêm khắc, hắn mới là đầu sỏ gây tội, để tránh đốt lửa trên thân, liền cố nén ý cười, ra vẻ không biết, nói thẳng vào chủ đề: "Tại hạ muốn đạp tuyết tìm mai, cô nương có nguyện cùng đi?"

Mấy ngày nay Mạc Hi đã không thể ra cửa, lại thêm bị thương không thể luyện kiếm, hơn nữa sản phẩm chủ yếu của Đường Môn là độc dược, cơ quan cùng ám khí, rất nhiều cơ mật buôn bán, nàng tạm trú ở đây, không tiện đi lung tung. Chỉ là cứ tiếp tục như thế, nàng có thể trở thành một trạch thích khách, chẳng lẽ không phải làm trò cười cho người trong nghề sao, vì thế vui vẻ đáp ứng.

Hai người một đường xuyên hoa phất cành, Đường Hoan luôn đi sau Mạc Hi nửa bước.

Rừng mai ở trên hậu sơn của Đường Môn, trước mộ viên. Trên cao có tòa "Tập Hạc Lâu", lên lầu nhìn lại, Rừng mai trước mắt như khói như tuyết, mặc dù không giống Thục Sơn tạo thành cả biển hoa, nhưng các giống quý đều có đủ. Theo sắc hoa hình hoa thì có Cung Phấn hồng nhan đạm trang (người đẹp trang điểm), Chu Sa yên chi điểm tình (vẽ rồng điểm mắt), Ngọc Điệp tố bạch khiết tịnh (trắng thuần thanh khiết), Sái Kim, Chiếu Thủy, vân vân.

Đường Hoan cười hỏi: "Nghe Lục Vân nói mỗi ngày nàng đều đuổi hải điêu ra khỏi phòng ngủ, bắt nó qua đêm tại trời băng đất tuyết, rất thê lương. Đây là vì sao?"

Mạc Hi quay đầu lại, hờ hững nói "Nó vốn là phi hành chi vương đọ sức với bầu trời, tự tại ra sao, ngạo khí cỡ nào. Nếu là vì ta thuần dưỡng chăm sóc, khiến nó mất đi bản tính ác điểu, không khác gì tự tay bẻ gãy hai cánh của nó, chỉ hại nó."

Đường Hoan nghe vậy, thầm nghĩ: nàng làm sao không phải như thế. Ta muốn thay nàng chắn đi tất cả gió sương mưa tuyết, lại sợ nàng nghĩ ta gây phiền.

Mạc Hi lại không biết Đường Hoan đăm chiêu, một đường xuống lầu, đi vào sâu trong rừng mai.

Đi đến trước mặt một cây Lục Ngạc Mai có hoa như ngọc bích đài như phỉ thúy, nàng rất thích hoa màu lục tươi mát đọng tuyết, không khỏi dừng bước tỉ mỉ thưởng thức.

Đường Hoan nhìn bóng dáng nàng trong rừng, lấy ngọc tiêu ra, thổi lên bài .

Mạc Hi quay người lại, thấy tiếng tiêu làm tuyết nhẹ bay rơi trên tóc hắn, không khỏi thầm khen: một bức tranh người ngọc thổi tiêu thật đẹp. Bỗng nhiên nhớ tới câu "Thế hạ lạc mai như tuyết loạn, phất liễu nhất thanh hoàn mãn" (mai rơi như tuyết loạn, phất xuống vẫn còn đầy), liền nhất thời nổi lên ý đùa, trên tay vận một phần lực đẩy thân cây mai, tức khắc cánh mai và tuyết trắng cùng bay xuống.

Không biết có phải do lần trước có người ngoài ở đó hay không, tiếng tiêu lần này so với ở bờ sông càng nhiều một chút triền miên.

Thổi xong một khúc, trên người hai người đều đầy cánh hoa. Đường Hoan cũng không phất, chỉ nhìn Mạc Hi mỉm cười.

Nhất thời trời đất không một tiếng động.

Bỗng nhiên, đùng một tiếng giống như pháo nổ đánh vỡ một mảnh yên tĩnh này. Ngay sau đó bạch vĩ hải điêu giống như tên rời cung từ trên cao lao thẳng xuống chỗ Mạc Hi, tránh phía sau nàng, như đứa trẻ bị kinh hãi tìm kiếm che chở.

Mạc Hi ngửi được trong gió truyền đến một chút khói thuốc súng nhàn nhạt, hơi nhíu mi. Thầm nghĩ: chẳng lẽ có người đánh ưng! Vội vàng nhìn kĩ vài lần, nàng mới thoáng yên tâm, may mắn nó ngoại trừ một đôi mắt nhỏ vì bất ngờ sợ hãi mà loạn chuyển, cũng không bị thương.

Lập tức quyết định trước hết để cho nó bay đến khoảng cách an toàn rồi tính sau. Hải điêu nghe nàng huýt sáo một tiếng liền bay thật cao, rất nhanh chỉ còn lại một chấm nhỏ.

Lúc này một bóng dáng nhiều màu từ đằng xa lướt tới, người chưa đến, tiếng đã đến, chỉ nghe một tiếng nói yêu kiều: "Đây là ưng của ngươi sao?" Hẳn là có vài phần nội lực, truyền đi coi như xa.

Cô gái kia thân mặc áo choàng làm từ lông khổng tước, đầu đội mũ sa trắng tuyết, váy vàng nhạt thêu hồ điệp xuyên hoa, eo mang một dải lụa gắn minh châu xâu thành trường tuệ như ý. Mắt hạnh mày liễu, khi nhìn Mạc Hi mang theo ba phần kiêu ngạo, nói: "Ta thích con ưng này, muốn bao nhiêu bạc ngươi cứ ra giá."

Nàng thấy Mạc Hi không đáp, liền sáp lên kéo cánh tay Đường Hoan, vẫn yêu kiều như xuân liễu, nhưng lại thay đổi giọng điệu nói: "Đường ca ca, người này là ai? Tại sao vô lễ như thế, hỏi cũng không đáp."

Mạc Hi biết Đường Hoan lại chọc nợ đào hoa tới cửa, liền cười như không cười nhìn hắn.

Đường Hoan chỉ nghiêng người tránh đi, thờ ơ nói: "Vị này là Mộc cô nương." Ngừng một chút, hắn nói với Mạc Hi: "Vị này là Âu Dương Cẩn cô nương của Phích Lịch Đường."

Mạc Hi vừa nghe đến ba chữ Phích Lịch Đường liền đoán được vừa rồi là đối phương dùng đạn hỏa dược muốn săn bạch vĩ hải điêu. Thầm nghĩ: cô nhóc này quá bá đạo, nói thích, chỉ vì có hải điêu tới tay, không tiếc dùng hỏa dược làm nó bị thương. Lập tức khách khách khí khí hướng Âu Dương Cẩn hành lễ, gọi một tiếng "Âu Dương cô nương".

Âu Dương Cẩn liếc Mạc Hi một cái, thấy nàng dung mạo nhạt nhòa không chút xinh đẹp, mặc áo bông mỏng màu xanh đậm, trên eo trên cổ đều không có ngọc bội, toàn thân cao thấp chỉ một cây trâm ngọc bình thường, ngay cả hoa tai cũng không có, liền yên lòng. Không chút để ý tới Mạc Hi, chỉ nói với Đường Hoan: "Đường ca ca biết cô ta, thật tốt quá. Huynh kêu cô ta đem con ưng kia cho muội đi."

Đang nói chuyện, Đường Đức đã nhanh đuổi chậm đuổi chạy tới, cung kính nói với Âu Dương Cẩn: "Âu Dương tiểu thư vốn đang ở phòng khách dùng trà, phân phó lão nô đi tìm chưởng môn, quay người lại đã không thấy bóng dáng, khiến lão nô tìm một hồi."

Âu Dương Cẩn không kiên nhẫn phất một chút tuyết mịn trên vai, không cho là đúng nói: "Ông là quản sự, chỉ muốn ông thông truyền một tiếng, nói với Đường ca ca ta đến đây, lại thật lâu không thấy ông trở về. Ta chờ nửa ngày mới tự mình đi tìm. Ngược lại ông còn trách ta trước."

Đường Đức sớm nhìn thấy Mạc Hi ở đây, trong lòng lộp bộp rơi, thầm nghĩ không ổn, ngoài miệng cũng không cãi lại, chỉ nói: "Lão nô không dám." Nói xong, chỉ cúi đầu ở một bên, đợi Đường Hoan phân phó.

Đang lúc xấu hổ, lại có một cô gái cầm ô dầu lụa xanh chậm rãi đi tới. Chỉ thấy nàng mặc áo choàng gấm xanh cổ thêu cành hoa hải đường, đầu cắm một cây trâm bạc điệp luyến hoa, mặc áo ngắn màu xanh nhạt, váy lụa thuần trắng, giữa mi có một đóa hồng mai năm cánh, một đôi mắt phượng ngập nước, đứng trong tuyết thanh nhã như một cây hoa lê phủ tuyết. Nhìn kỹ, dung mạo lại có ba phần tương tự Âu Dương Cẩn.

Nàng chưa nói đã cười, trong nụ cười hàm chứa một chút quyến rũ vừa phải, giọng nói như mưa tháng ba, trong mềm mại lại mang theo một chút ấm áp câu người: "Xá muội thất lễ, Đường chưởng môn chớ trách." Chuôi ô nhẹ nhàng xoay một độ cong, lại nói với Mạc Hi: "Mộc cô nương xin thứ lỗi."

Mạc Hi nói nhỏ: "Không sao." Thầm nghĩ: đúng là một đôi song châu hoa tỷ muội mỗi người mỗi vẻ!

Đường Hoan nói với Đường Đức: "Đức công xin mang nhị vị cô nương đến phòng khách uống trà trước, ta sẽ ra ngay."

Âu Dương Cẩn mặc dù không cam lòng, giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đi theo Đường Đức.

Đường Hoan áy náy nói với Mạc Hi: "Đường Môn cùng Phích Lịch Đường tuy có làm ăn qua lại, nhưng trước đó Hoan không biết hôm nay hai vị cô nương kia sẽ đến viếng thăm, tránh không được phải đón tiếp. Quét nhã hứng của cô nương, xin chớ trách tội." Mới nói ra miệng, trong lòng hắn đã hối hận. Lời này nghe hợp tình hợp lý, chỉ là không khỏi quá mức xa lạ khách sáo. Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn quýnh lên, nhất thời lại càng không biết nên sửa sai như thế nào.

Mạc Hi mỉm cười nói: "Đường chưởng môn khách khí, xin tự tiện."

Đường Hoan nghe nàng gọi mình như vậy, trong lòng buồn phiền, muốn nói gì, lại không biết diễn tả như thế nào, do dự mãi, cuối cùng đi trước một bước.

Mạc Hi thấy hắn đi xa, huýt sao một tiếng, gọi hải điêu về. Đợi nó đáp xuống bên chân, liền ngồi xổm xuống, lại tỉ mỉ kiểm tra nó một phen, xác định thật sự không có gì không ổn, mới dặn dò: "Mấy ngày nay mi ngoan ngoãn đi chơi đi. Đừng tới tìm ta, cũng đừng để người ta nhìn thấy. Nếu không sẽ bị người bắt đi nhắm rượu. Biết không?" Hải điêu dùng cổ vô cùng thân thiết cọ cọ tay Mạc Hi, cũng không biết nghe hiểu không.

Mạc Hi huýt sáo, ý bảo nó bay đi. Hải điêu cúi đầu bay vòng quanh Mạc Hi hai vòng, mới phóng lên trời cao. Mạc Hi nhìn bóng nó càng ngày càng nhỏ, thầm nghĩ: hoàng tử bé thuần dưỡng một đóa hoa hồng, mỗi ngày tưới nước, bón phân, diệt côn trùng, đóa hoa hồng này đối với hắn mà nói không giống ngàn ngàn vạn vạn đóa hoa hồng khác trên đời. Ta vốn tưởng rằng mình không phải hoàng tử bé, cho dù trên đời này chỉ có một mình ta, cũng sẽ không thuần dưỡng một đóa hoa hồng. Đơn giản là ta biết một khi thuần dưỡng chính là cả đời cả kiếp, mà cả đời này không khỏi quá mức dài lâu. Người như ta vậy, hôm nay không biết chuyện ngày mai, sao có thể lấy mạng ủy thác. Nhưng mà, mi đã là hoa hồng của ta, ta quyết không chấp nhận người khác khi dễ mi.

Bình luận





Chi tiết truyện