chương 76/ 125

"Long chi quân" của Ngõa Nhĩ Tư là quân đoàn bảo vệ vương đô, phụ trách bảo vệ an toàn cho vương đô. Do đó gã rất quen thuộc với địa hình ở xung quanh vương đô, rất nhanh đã dẫn mọi người đến một sơn cốc bí mật náu mình trong một vùng hoang dã nói: "Đây vốn dĩ là nơi huấn luyện chiến đấu phục kích của 'Long chi quân', rất thích hợp cho chúng ta ẩn nấp."

Sau khi vượt qua được cổng thành, chúng ta chỉ còn lại được hơn hai trăm người, phân ra bắt đầu xây dựng một vài nơi trú ngụ đơn giản.

Ngõa Nhĩ Tư và Lợi Đa Khắc cuối cùng cũng biết được thân phận chân chính của ta, cả hai người liền trợn tròn mắt há hốc miệng, kinh ngạc đến ngẩn ngơ, thật không ngờ Vô Danh chính là...chính là Ma giới "Ma thần vương", thật là quá kinh ngạc.

Lợi Đa Khắc do dự một lúc rồi nói: "Vô Danh...Ngô Lai, lực lượng của ngài có thể cứu được quốc vương ra, vì sao..."

Ta liếc nhìn lão một cái, có chút hối hận (Lợi Đa Khắc đối với ta thật tình không trách móc gì, nhưng lợi dụng lão thì trong lòng ta cũng hơi ân hận, nhưng ta sẽ suy nghĩ cân nhắc cho tương lai của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc). Ta bèn nói: "Ma giới bọn ta can thiệp vào sự tình Thánh ma đại lục nhiều quá cũng không thích hợp, vừa rồi xuất thủ cứu bọn ngươi cũng đã hết mức rồi (nói dối quá nhỉ, vậy ngài đến đây để làm gì?), cho nên việc cứu Phỉ Ni Khắc Thất Thế phải dựa vào chính các ngươi, ta chỉ có thể ở bên cạnh tương trợ thôi."

Lợi Đa Khắc thất vọng thở dài một hơi, Ngõa Nhĩ Tư cũng khó có thể che dấu được vẻ mặt thất vọng.

Ca Ny nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đôi mắt xinh đẹp ứa ra những giọt lệ thương tâm, gọi khẽ: "Lai..."

Ôi, Ca Ny à, nàng biết rõ khi ta thấy bộ dạng của nàng như vậy sẽ thương tâm, đó là điểm yếu lớn nhất của ta phải không? Thôi đừng nhìn ta như vậy nữa, nhìn nữa thì...

Ta thở dài một hơi nói: "Cô nương à, ta đầu hàng rồi. Lợi Đa Khắc pháp sư, Ngõa Nhĩ Tư nguyên soái, nói đi, muốn ta giúp đỡ các ngươi như thế nào?"

Bọn Ngõa Nhĩ Tư lập tức vẻ mặt trở nên vui vẻ, đều cảm tạ ta và cười cười liếc nhìn về phía Ca Ny vừa làm nũng vòi vĩnh ta. Vị nữ tướng kiêu ngạo của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc không ngờ cũng có thể giống như một nữ hài tử làm nũng với người yêu mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng điệu bộ làm nũng của nàng làm người ta phải thương tình, đã thế lại còn thể hiện rất đúng lúc.

Ca Ny nở nụ cười rạng rỡ quay đầu lại phía bọn Á Dạ nháy mắt, hiển nhiên đây là chủ ý của bọn họ nói cho nàng.

Cái đám cô nương này thật sự đã đi guốc vào bụng ta, nếu sau này ở Ma giới còn có thêm bọn Băng Thanh Ảnh, Vũ Y, thì lúc đó sẽ trông nom ta ra trò đây.

Sau khi cùng bọn Long Đạt thương thảo các bước hành động, ta chầm chậm đi dạo một mình dưới ánh trăng. Phỉ Thúy (nàng không được coi là một người nên ta vẫn là đi dạo một mình) vẫn như cũ ngồi ở trên vai ta, nhưng không như trước đây mà cứ líu la líu lo bên tai ta, cánh tay nhỏ nhắn túm lấy vài sợi tóc ta làm chỗ dựa để ngồi ở đó, cực kỳ mĩ lệ khả ái.

Vầng trăng sáng vằng vặc phát tán ánh sáng bạc lấp lánh mê người khắp không trung, bố mẹ à, bố mẹ hiện giờ có khỏe không? Sợ rằng con trai của bố mẹ sẽ không thể quay về bên bố mẹ nữa. Bố mẹ ngàn vạn lần phải bảo trọng nhé, con trai bất hiếu...

Thanh âm ôn nhu lọt tai êm ái như nước chảy đặc trưng của Hổ Phách từ sau lưng ta truyền đến: "Ngô Lai tiên sinh, ngài có tâm sự gì phải lo lắng vậy?"

Theo bản năng ta cấp tốc quay đầu lại, chỉ thấy Hổ Phách đã huyễn hóa thành nhân hình đang mỉm cười đứng sau lưng ta. Ánh trăng như dát bạc lên thân nàng trông như Nguyệt Quang nữ thần tuyệt mĩ vô luân.

Xem ra ta đã quá đỗi nhớ về người thân nên sự cảnh giác đã giảm đi rất nhiều, nếu không thì đã phát giác ra khi Hổ Phách tiến đến.

Đối mặt với vị thủy tinh linh công chúa ôn nhu điển nhã, ta thở dài một hơi, nói thẳng không úy kị: "Ta đang nhớ tới gia đình. Ta từ t hế giới của mình đến đây đã hơn một năm rồi, xem ra không có cơ hội quay lại đó. Ta rất nhớ phụ mẫu và người thân."

Hổ Phách và Phỉ Thúy đang ngồi trên lưng ta cũng cảm nhận được nỗi nhớ người thân của ta. Bọn họ nhất thời không biết làm sao để có thể an ủi ta, cả hai đều im lặng.

Mọi người đều trầm mặc một lúc lâu, Hổ Phách đột nhiên lên tiếng: "Ngô Lai tiên sinh, ngài và ta lập khế ước được không?"

Ta nghe thấy thế không thể không ngẩn người ra, nói: "Công chúa, nàng nói gì vậy? Nếu lập khế ước với ta thì nàng có thể mất tự do mà, tại sao lại phải làm chuyện đó?"

Trên mặt Hổ Phách xuất hiện nét tinh nghịch không hề phù hợp với khí chất cao quí trầm tĩnh của nàng, nói: "Sinh mạng của tinh linh là rất lâu, nhưng sinh mệnh tồn tại lâu bao nhiêu thì cũng buồn chán bấy nhiêu. Nếu như ta có thể ký kết khế ước với Ngô Lai tiên sinh thì cuộc sống nhất định sẽ đẹp đẽ hơn rất nhiều. Mất tự do thì đã làm sao, Phỉ Thúy có thể làm chuyện đó, ta lại không thể sao?"

Ta quay đầu lại nhìn Phỉ Thúy đang ung dung ngồi trên vai sung sướng đung đưa hai chân, cười khổ: "Sự tình thật ra không phải như vậy đâu. Sở dĩ Phỉ Thúy có thể ký kết khế ước với ta là vì bọn ta đều đã uống say mèm, hồ đồ ngớ ngẩn không biết thế nào lại làm việc đó, đến lúc tỉnh rượu mới hối hận thì đã muộn."

Phỉ Thúy đột nhiên đằng hắng mấy tiếng đồng thời liên tục nháy mắt ra hiệu với Hổ Phách. Ta thấy thế trong lòng lập tức thấy lạ.

Hổ Phách tươi cười gật đầu với Phỉ Thúy, nói: "Ngô Lai tiên sinh, xem ra ngài đối với khế ước của tinh linh chúng ta vẫn chưa hiểu rõ rồi. Tổng cộng tinh linh chúng ta có cả thảy ba hình thức khế ước với con người. Loại thứ nhất tàn nhẫn nhất là tinh linh do bị cưỡng bức mà phải ký kết khế ước với con người, ký khế ước xong thì tinh linh mất đi ý thức bản thân mà bị con người sử dụng như tấm nệm thịt. Bất quá chỉ có những tinh linh cấp bậc cực kỳ thấp mới bị loại khế ước đó quản thúc."

Ta gật gật đầu nói: "Loại khế ước đó quả thật là rất tàn nhẫn, kẻ nào cưỡng bách tinh linh ký kết loại khế ước này lại càng ác độc. Đúng rồi, còn hai loại khế ước còn lại thì hình thức như thế nào?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Hổ Phách đáp: "Loại khế ước thứ hai là ma pháp sư ma lực cao cường dùng chú văn có tính cưỡng chế đối với tinh linh để thiết lập khế ước. Sau khi khế ước thành lập, tinh linh mặc dù vẫn còn ý thức và trí tuệ nhưng sau đó sẽ bị mất tự do. Nếu người lập khế ước mà bị chết thì mới có thể khôi phục tự do thân thể."

Ta than: "Điều này đối với tinh linh chẳng công bằng tí nào. Khế ước của ta và Phỉ Thúy là loại nào? Có phải là loại thứ ba không?"

Hổ Phách ngưng thần liếc nhìn Phỉ Thúy đang rối rít ra hiệu rồi mỉm cười đáp: "Loại khế ước thứ ba gọi là 'Vĩnh hằng đích ước định', cực kỳ khó gặp. Chỉ có tinh linh cao cấp mới có năng lực để lập ra loại khế ước này. Khế ước phải do tinh linh chủ động đề nghị, có nghĩa là tinh linh cam tâm tình nguyện chủ động lập khế ước với con người. Khế ư��i. Tớc một khi được thành lập thì vận mệnh của tinh linh và chủ nhân đã có sự liên hệ với nhau. Một khi chủ nhân chết thì tinh linh cũng không sống nổi."

Nàng nói thế có nghĩa là...

Ta duỗi ngón tay móc lấy hai cánh trong suốt của Phỉ Thúy nhấc nàng lên khỏi vai, nói: "Phỉ Thúy, khế ước của chúng ta là 'Vĩnh hằng đích ước định', đúng không? Đây căn bản không phải là do uống rượu say mà là do chủ ý của nàng. Tại sao nàng lại muốn làm như vậy?"

Phỉ Thúy im lặng một lúc, đột nhiên khóc nức nở gào lên: "Ngài là một thằng ngốc, người ta...người ta thích ngài, muốn vĩnh viễn ở bên ngài mà."

Hơ?

Mị lực của ta lợi hại thật, ngay cả tinh linh cũng vô phương kháng cự. Ta thật là vĩ đại quá, ha ha...

Vào lúc ta đang tự mê hoặc chính mình thì Phỉ Thúy lại nói: "Đương nhiên rồi, ta cũng nghĩ rằng luôn ở cùng với ngài cũng rất thú vị, không buồn chán như ở chỗ phong tinh linh tộc. Hơn nữa, sinh mệnh của ngài là vô hạn, ma lực lại mạnh hơn ta không biết bao nhiêu lần. Nói về chuyện vận mệnh của chúng ta tương liên với nhau đối với ta không có ảnh hưởng gì bất lợi mà ngược lại còn có thể vĩnh viễn trường tồn cùng ngài."

Đó mới là nguyên nhân chân chính của nàng ư, ồ...vốn dĩ là như thế, tuyệt không hoàn toàn vì mị lực của ta. Điều này đối với lòng tự tin của ta thật sự là một cú đả kích...

Phỉ Thúy hướng về phía Hổ Phách ra dấu liên tiếp, Hổ Phách hiểu ý liền biến trở lại nguyên hình tinh linh phi lên đỉnh đầu ta, sau đó đưa ngón tay trắng muốt như ngọc vào miệng cắn một cái, rồi lập tức vẽ liên tiếp vào không trung. Một đạo phù hiệu hình thành do máu tươi của tinh linh lập tức xuất hiện giữa không trung.

Hổ Phách cao giọng vịnh xướng: "Ta dùng tinh linh huyết dịch để môi giới cho kẻ trước mặt ta ký kết ước định vĩnh hằng, tôn thờ kẻ đó làm chủ, đồng sinh đồng tử vĩnh viễn bất phân ly. Ta, thủy tinh linh công chúa Hổ Phách hạ lệnh, thành lập khế ước."

Phù hiệu máu tươi được in lên mi tâm ta trong nháy mắt nhập vào trong thân thể ta. Ta lập tức cảm giác được một đạo năng lượng ôn nhu mát dịu tiến vào thể nội. Đó chính là lực lượng linh hồn của Hổ Phách. Nàng đã theo khế ước giao linh hồn cho ta.

Ta thở dài đánh sượt, nhịn không được nói: "Các nàng..."

Hổ Phách cười hì hì một tiếng học theo kiểu Phỉ Thúy ngồi trên vai ta. Ta nắm lấy ngón tay thuôn mảnh của nàng, nàng lập tức từ trên vai ta nhảy xuống. Hai vị tinh linh công chúa liệt danh trong thập đại mĩ nữ của Thánh ma đại lục đồng thời cười vang, thật quyến rũ lọt tai trong một đêm trăng thanh vắng tĩnh lặng.

Đồng thời lập khế ước "Vĩnh hằng đích ước định" với hai nàng tinh linh cực kỳ cao cấp, chỉ sợ là từ trước tới nay chỉ có Ngô Lai ta mới có năng lực và vận khí như thế, chỉ cầu cho đây không là vận rủi. Nếu như bọn họ cứ líu la líu lo nói chuyện không ngừng mà ta lại không có năng lực giải trừ khế ước nhất định sẽ bị bọn họ làm phiền nhiễu đến chết. Một mình Phỉ Thúy đã làm đầu ta muốn to ra rồi, giờ lại thêm Hổ Phách nữa. Ôi trời ơi, cho con chết đi cho rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện