chương 51/ 125

Cùng với một tiếng hét lớn, ta một kiếm đâm vào đầu của hỏa hệ ma thú "Cửu vĩ hỏa hạt", "Ma đấu khí" thuận theo Á Dạ kiếm ồ ạt nhập vào "Cửu vĩ hỏa hạt", tức thì làm nó nổ vỡ tan tành.

Từ khi cùng Ô Lan Na Toa bọn họ chia tay, ta một thân một mình lưu lãng trên thánh ma đại lục cũng cỡ nửa năm rồi, ta cơ hồ giẫm đạp hết toàn bộ những vùng đất được cho là nguy hiểm, cấm kị trong truyền thuyết của Thánh Ma đại lục. Ta tìm kiếm cường địch với ma thú để rèn luyện bản thân ở mọi nơi.

Bởi vì ta từng phát thệ muốn sát tử Liệt Diễm, vì thế mục tiêu chủ yếu để rèn luyện bản thân chính là hỏa hệ ma pháp sư và hỏa hệ ma thú.

Trong nửa năm nay, ta cơ hồ đụng chạm hầu như toàn bộ ma pháp sư tinh thông (thiện truờng) hỏa hệ ma pháp. Lúc bắt đầu thì còn có thua có thắng, hiện nay cùng với tinh tiến của "ma đấu khí" cùng kinh nghiệm tăng gia, đã hơn hai tháng ta chưa bại một lần rồi, xem ra nên đi tìm địch nhân mạnh hơn mới được.

Ta đến con suối nhỏ gần đó tẩy rửa huyết tích trên mặt và y phục, nhìn xuống bóng mình ở trong nước, ta bất giác lắc đầu cười khổ.

Ta nay so với nửa năm trước căn bản có thể nói là hai người. Trên người chằng chịt các vết sẹo lưu lại sau các trận đấu, ngay cả mặt cũng có một vết sẹo khá dài từ mi mắt trái đến khóe miệng, làm khuôn mặt vốn là không phải rất đẹp trai của ta càng tăng thêm mấy phần dữ tợn khủng bố, đây là kỉ niệm lưu lại từ trận chiến với Liệt hỏa hùng sư.

Trong lòng ta hay nổi lên thần tình bi thương c� hỏa hẻ�a Ô Lan Na Toa lúc cùng ta chia tay và tâm tình xấu hổ lúc nàng bộc lộ cùng ta. Bây giờ e rằng ta không còn đủ tư cách đi tìm nàng nữa.

Nghe nói sau khi bọn họ hộ tống Phỉ Âu Á công chúa về Lôi Nhân công quốc, Lôi Tư và Ô Lan Na Toa đều tham gia luôn quân đội Lôi Nhân công quốc. Hiện tại hai người đều là "Vạn Kỵ trường" quyền cao chức trọng rồi. Còn Oánh thì trở thành học sinh của đại hiền giả Lâm Tạp của Ba Bố Ni Tạp vương quốc, cùng lão học tập triệu hoán ma pháp.

Đem huyết tích tẩy rửa sạch sẽ, ta chỉnh lại y phục vốn đã rách rưới hết trơn (kiếm sĩ khải giáp lúc đó sớm đã không biết rách rơi đâu mất rồi), quyết địch động thân đi đến "Long cốc" trong truyền thuyết ở nơi cực nam của thánh ma đại lục. Nghe nói đó là nơi cư trú của sinh vật mạnh nhất – Rồng. Đây cũng là trường luyện tập tốt nhất của ta, "Long viêm" của rồng đủ để so sánh với hỏa hệ ma pháp của hỏa tinh linh. Nếu ta có thể vượt qua "Long cốc" thế thì ngày báo cừu cho Phất Lôi Đức đại thúc cũng đã đến rồi.

Ta vừa muốn rời khỏi đây, từng đợt tiếng vó ngựa đột nhiên truyền vào tai ta. Ta nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy một đội kỵ sĩ toàn thân vũ trang, áo giáp lấp lánh đang thúc ngựa điên cuồng chạy tới, trong đó còn có mấy tên ma pháp sư cũng mang ma pháp bào.

Ta phát hiện huy hiệu trên người bọn họ chính là tiêu ký của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, trong lòng tức thì sinh ra một loại tình cảm căm ghét (Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc là minh hữu của hỏa tinh linh), không muốn liên quan gì với bọn họ, vác theo Á Dạ kiếm sải bước đi ra ngoài.

Ta không muốn tìm phiền phức, nhưng phiền phức cứ luôn đến tìm ta, trong đội kỵ sĩ đột nhiên tách ra một tên chạy tới rồi dừng lại trước mặt ta.

Trong lòng ta thập phần không thoải mái, hai mắt dán chặt lên đôi mắt lộ ra dưới mũ giáp của tên kỵ sĩ đó, tên này tức thời toàn thân run lên, té thẳng từ trên ngựa xuống đất.

Đây là một trong số những kĩ năng mà nửa năm nay ta tự tạo ra, tên là "Tinh thần thứ". Cũng giống như tâm linh ma pháp nhưng hoàn toàn là ứng dung tinh thần lực lượng và "Ma đấu khí", tịnh không phải là ma pháp.

Vì để hoán tỉnh "hắn", ta trong nửa năm nay cố gắng tiến hành tu luyện tinh thần lực lượng. Tuy không có hiệu quả gì nhưng ta kinh dị phát hiện ra rằng bản thân có tinh thần lực lượng mạnh tới làm người ta khó tin nổi. Đại khái là do "hắn" khắc khổ tu luyện mà thành, ta dần dần nắm chắc được phương pháp sử dụng loại tinh thần lực lượng này, "tinh thần thứ" chính là một trong đó.

Ta hừ lạnh một tiếng, không lí tới tên kỵ sĩ chính đang hơi run rẩy trên đất, vừa định tiếp tục bước đi thì đám kỵ sĩ đã "Hô lạp" một tiếng liền bao vây thành vòng quanh ta, thương trong tay cũng chĩa thẳng hướng ta.

Ta từ lâu không còn là tên Vô Danh chỉ biết mấy công phu mèo cào nửa năm trước rồi. Trong nửa năm nay ta không biết bao nhiều lần từ đám ma thú đếm không hết ấy chém giết mà ra, đâu còn phải quan tâm tới cái lũ thái điểu kỵ sĩ mặt trắng ngay cả một điểm sát khí cũng không có chứ.

Một vị ma pháp sư xem ra niên kỉ cũng không trẻ giục ng ựa chạy qua, sau khi nhìn thấy ta, đôi mắt lão ta loé lên vẻ khác lạ, nói: "Vị bằng hữu này, ta thấy người trông rất quen, chúng ta có từng gặp nhau chưa? Lão phu Lợi Đa Khắc, là cung đình ma pháp sư của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc."

Ta trong lòng động dung, vị Lợi Đa Khắc này chính là một trong bảy đại ma pháp sư của Thánh Ma đại lục, hơn nữa rất tinh thông hỏa hệ ma pháp. Ta sớm đã muốn đi khiêu chiến lão ta, chỉ là cố kị với thân phân của lão, bất luận đánh thắng hay bị thua đều gặp phiền phức không thôi, chỉ có cách là bỏ qua, thật không ngờ hôm nay lại gặp lão trong tình huống này. Còn như lão ta nói nhìn ta giống như đã từng gặp qua …. Hoặc có lẽ lão ta gặp qua "hắn" chăng, bất quá hiện nay dung mạo ta biến đổi rất nhiều, chuyện của "hắn" ta lúc này không tham dự là tốt nhất, nhất thiết đợi lúc ta và "hắn" cùng dung hợp rồi nói tiếp.

Ta cười lạnh bảo: "Nguyên các hạ chính là một trong bảy đại ma pháp sư của Thánh Ma đại lục Lợi Đa Khắc đại pháp sư, thật là thất kính rồi. Trên cái thế giới này người giống nhau có rất nhiều, đại pháp sư người nhất định là nhận nhầm người rồi, tại hạ chỉ là một kẻ lãng du, làm sao mà có quen biết với người thân phận cao quý như thế chứ?" xem tại TruyenFull.vn

Diện mạo của ta thật sự biến đổi quá nhiều, Lợi Đa Khắc lại liếc ta mấy cái, nói: "Hoặc có lẽ thật sự là ta nhớ nhầm, xem ra với khí thế của các hạ tuyệt không phải là một kẻ lãng du thông thường, vì sao muốn xuất thủ với người của ta?"

Ta liếc nhìn về phía tên kỵ sĩ xui xẻo chính đang từ dưới đất bò dậy, nói: "Là các ngươi khiêu khích ta trước, thế thì không thể trách ta phản ứng thế nào."

Kỵ sĩ của Lai Nhân Cáp Đặc lúc nào cũng kiêu ngạo hống hách tới quen thói rồi (Lai Nhân Cáp Đặc là nước có thực lực quân sự mạnh nhất trong bốn vương quốc của nhân loại, kỵ sĩ đoàn có mười mấy vạn kỵ sĩ chính quy, trên Thánh Ma đại lục lúc nào cũng là hoành hành vô trở, nhưng trong mấy trường đại chiến trong những năm gần đây bị tốn thất không ít), tự nhiên chịu không nổi câu nói của ta, lập tức có mấy tên giơ thương đâm tới ta.

Ta coi thường hừ lạnh một tiếng, đưa tay bắt lấy một cây kỵ sĩ trường thương vừa đâm tới, dùng lực quăng luôn tên kị sĩ đó từ trên ngựa cái vèo xuống đất, còn độc ác đập lên người mấy tên kỵ sĩ đang xuất thủ tới ta, bọn chúng tức thì té thành một đống.

Tiếp đó, ánh mắt của ta chuyền tới Lợi Đa Khắc đang ngồi trên ngựa, phát ra một cổ sâm hàn sát khí chụp lấy hắn.

Sát khí cường đại mà giống vật thật như thế, Lợi Đa Khắc lần đầu gặp phải, lão trong lòng đại kinh, theo bản năng nhấc tay phải lên, một hỏa cầu đỏ chói tức thì xuất hiện trên tay lão.

Đây đương nhiên là ta cố ý tạo thành, khó có thể gặp được loại đối thủ đẳng cấp tốt như Lợi Đa Khắc, ta tự nhiên không thể để cơ hội trôi qua, như thế quá lãng phí. Vì thế mới cố ý phát xuất sát khí để lão chủ động xuất thủ đánh ta.

Sát khí ta phát tán ra càng lúc càng nặng, chiến mã xung quanh đều hí lên điên cuồng không nghe kỵ sĩ khống chế mà chạy tứ tán, cả con của Lợi Đa Khắc cũng không ngoại l��br/>�, lão vội từ trên ngựa bay lên, hỏa cầu trong tay bắn thẳng đến chỗ ta.

Tinh thần lực lượng siêu trác của ta lập tức xâm nhập vào hỏa cầu đang bắn tới ta mà tiến hành phân tích, phát hiện hỏa cầu này mặc dù cực nhỏ nhưng hỏa nguyên tố uẩn hàm bên trong thì lại lớn cực kì, là một hỏa diễm cầu áp lực cao độ, uy lực trong đó mạnh đủ để so sánh với Liệt Diễm nửa năm trước.

Phân tích chỉ là chuyện trong chớp mắt, trong lòng ta cực kì hưng phấn, rút Á Dạ kiếm ra dùng một tư thế cực kì đơn giản không hoa mỹ, hướng chuẩn xác hỏa cầu đâm tới.

Một kiếm trông không hề hoa mỹ này là tâm huyết kinh nghiệm nửa năm nay của ta ngưng kết, là một chiêu kiếm pháp chuyên để khắc chế hỏa hệ ma pháp mà tự chế ra, tên là "Phá hỏa nhất kiếm". Mang "Ma đấu khí" dồn vào trong kiếm làm Á Dạ kiếm có ma pháp ba động, rồi hợp lại với hỏa hệ ma pháp được tổ thành từ hỏa nguyên tố đặc hữu, trong chớp mắt đem nó trung hòa. Phân hủy.

Lúc này ta không hề biết chiêu "Phá hỏa nhất kiếm" này của ta sẽ triệt để cải biến sự cân bằng lực lượng của Thánh Ma đại lục, làm chiến sĩ và kiếm sĩ chân chính có năng lực có thể cùng ma pháp của ma pháp sư đối kháng. Thậm chí, vì thế còn cải biến mệnh vận của rất nhiều người.

Nhưng lúc này ta chính đang lấy Lợi Đa Khắc làm mục tiêu thực nghiệm đâm ra chiêu "Phá hỏa nhất kiếm".

"Ma đấu khí" chứa trong Á Dạ kiếm đâm vào trong hỏa cầu đang bắn tới, ánh đỏ lóe lên hỏa cầu đột nhiên bạo tán, biến mất trong không khí.

Thành công rồi.

Phá hỏa nhất kiếm cuối cùng thành công rồi, ta nhịn không được ngẩng đầu lên trời cười dài một hồi, tận tình biểu lộ sự vui mừng, cực kỳ sung sướng trong lòng.

Lợi Đa Khắc lúc này lại cực kỳ kinh hãi, cái loại tiểu hỏa cầu áp lực cao độ đó là tuyệt chiêu lão tự chế, tên là "Cực ngưng thần hỏa", không chỉ có thể dùng sơ cấp ma pháp phát huy ra uy lực trung cấp ma pháp hơn nữa còn làm đối thủ đại ý khinh địch, nhận là tiểu hỏa cầu như thế không đáng nói tới mà bị lỗ nặng. Lão chính vì vô ý mà dùng ra ma pháp lợi hại như thế mà ngầm tự hối hận, nghĩ không ra bị ta một kiếm đó dễ dàng phá giải như thế.

Lão ta sững sờ!

Lũ kỵ sĩ bị tán loạn ra khó khăn lắm mới khống chế trụ được chiến mã, thúc ngựa bằng kĩ năng thành thạo của kỵ sĩ-"Đột thứ", giơ trường thương đâm thẳng tới ta.

Cái gọi là "Đột thứ" chính là mượn hỗ trợ của chiến mã từ tốc độ chạy điên cuồng của chúng mà dùng kỵ sĩ thương tiến hành công kích theo đường thẳng, kiểu công kích mặc dù có điểm cứng nhắc thiếu mất biến hóa, nhưng uy lực thì không gì có thể so sánh nổi, hơn nữa là lúc tập hợp thanh hơn ngàn vạn kỵ sĩ kết thành trận thề đồng thời dùng "Đột thứ" phát ra cả tập đoàn đâm tới, với loại khí thế đó thì lực phá hoại căn bản là không gì không phá được.

Lúc này, hướng tới ta triển khai "Đột thứ" cộng lại có sáu bảy tên kỵ sĩ, kỵ sĩ thương bén nhọn ch ĩa thẳng tới ta.

Ta đang chìm đắm trong vui mừng "phá hỏa nhất kiếm" thành công, tâm tình vạn phần hưng phấn, mắt thấy đám kị sĩ chạy lại hướng ta, ta hoành kiếm trước ngực hét lớn một tiếng, tức khắc sản sinh một loại khí thế thảm liệt như thiên quân vạn mã chinh chiến sát phạt nghênh đón bọn kỵ sĩ.

Đây chính là một thức "Lập mã hoành thương" trong "Chiến quyết", đơn thuần là dùng khí thế khắc địch. Lúc này lại còn cộng thêm uy lực"tinh thần thứ" đặc biệt chỉ ta có, chiến mã đang điên cuồng chạy tới tức thì dựng đứng cả lên, lũ kỵ sĩ trên ngựa té thẳng xuống đất, thảm bại cực kì.

Lợi Đa Khắc cao giọng hét to: "Dừng tay, mọi người hãy dừng tay lại, có gì từ từ nói."

Ta thu kiếm vào bao, lạnh lùng nhìn lão, xem lão muốn nói cái gì.

Lúc này, một tên kỵ sĩ từ chỗ sâu trong sơn cốc địa phương ta vừa mới đi ra giục ngựa chạy ra, dừng lại bên cạnh Lợi Đa Khắc, nhỏ giọng hướng lão nói mấy câu.

Thần tình Lợi Đa Khắc biến động, hướng về ta hỏi: "Các hạ, con "Cửu vĩ hỏa hạt" bên đó có phải là người giết không?"

Ta gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra một hạt châu tử màu hồng to bằng quả trứng, nói: "Đây là "Hỏa hạt châu", tìm ra được từ trên thân "Cửu vĩ hỏa hạt", ta nghĩ có thể bán với giá cao."

Hỏa hạt châu là "Cửu vĩ hỏa hạt" toàn thân hỏa khí ngưng kết mà thành, chỉ có hỏa hạt thọ mệnh từ ngàn năm trở lên mới có năng lực kết thành châu, tự nhiên là vô cùng trân quý, hạt châu này có thể giúp hỏa hệ ma pháp sư lúc phóng thích ma pháp thì uy lực tăng gấp đôi mà rút ngắn thời gian chuẩn bị vịnh xướng ma pháp chú văn, ta nghĩ đây đại khái là nguyên nhân mà Lợi Đa Khắc dẫn người đến.

Quả nhiên, Lợi Đa Khắc lộ vẻ mặt kinh hỉ dán chặt vào "Hỏa hạt châu" trong tay ta, nói: "Quả nhiên là "Hỏa hạt châu" của "Cửu vĩ hỏa hạt" ngàn năm, ta lần này chính là vì nó mà đến, các hạ hãy định giá bán đi."

Ta tùy ý tung tung hạt châu trong tay, nói: "Một ngàn kim tệ."

Một ngàn kim tệ có thể không phải là con số nhỏ, đủ để có thể mua hơn mười mấy con ngựa và nô lệ làm một tên chủ nô rồi, nhưng Lợi Đa Khắc lại một lời đáp ứng ngay, nói: "Tốt, như thế là định rồi, một ngàn kim tệ. Ngươi theo ta đến Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, ta trả ngươi đủ số, hiện giờ ta không có mang tiền theo người."

Hỏa hạt châu là bảo vật vô giá, đừng nói là một ngàn kim tệ, dù tính là một vạn kim tệ Lợi Đa Khắc cũng chắc là một lời đáp ứng, bất quá ta tịnh không phải vì kiếm tiền, chỉ là muốn đi mua trang bị tạm được với dược phẩm chuẩn bị cho tốt chuyến đi "Long cốc".

Ta giơ tay quăng "Hỏa hạt châu" cho hắn, bảo:"Thành giá".

Lợi Đa Khắc tiếp lấy hạt châu hân hoan vạn phần nhìn kĩ một hồi, sau đó lấy từ trong lòng ra một cây ma trượng nhỏ màu đỏ, đem "Hỏa hạt châu" dính lên trên đầu trượng, tiếp đó lão nhẹ giọng vịnh xướng chú văn, hùng hùng hỏa quang tức thì xuất hiện xung quanh người lão.

Bởi vì nửa năm nay ta tiếp xúc cực nhiều hỏa hệ ma pháp sư, vì thế nghe ra được Lợi Đa Khắc vịnh xướng chính là chú văn của hỏa hệ cao cấp ma pháp "Thái dương hỏa".

Trong hỏa hệ ma pháp, "Thái dương hỏa" là một loại ma pháp mạnh tới rất gần chung cực cấm chú "Hỏa diễm thần chi nộ", chú văn cực dài mà cần hỏa nguyên tố cũng lớn cực kì, nhưng như nay không ngờ Lợi Đa Khắc trong một khắc ngắn ngủi đã đọc xong, xem ra "Hỏa hạt châu" này công hiệu thật là linh nghiệm.

Một hỏa cầu siêu nóng giống như mặt trời trên cao xuất hiện trên đầu của cây pháp trượng, Lợi Đa Khắc chỉ pháp trượng tới đỉnh núi xa xa một cái, hỏa cầu siêu nóng bạo xạ ra, ngọn núi tức thì nổ bùng ra, bụi đá đầy trời.

Uy lực thật lợi hại, "Thái dương hỏa" còn thật sự có ý tứ, ta nhất định phải tìm cơ hồi thử một lần với chiêu "Phá hỏa nhất kiếm" của ta.

Có thể hay không khắc chế nổi nó.

Đám kỵ sĩ đó cùng lúc hoan hô loạn lên, còn có kẻ cao giọng hét: "Pháp sư hiện tại đã có "Hỏa hạt châu" này tương trợ nhất định có thể đánh bại thủy hệ ma pháp sư bộ đội Băng Tuyết vương quốc và Thủy tinh linh."

Ô, muốn đối phó với ma pháp sư thiện trường thủy hệ ma pháp Băng Tuyết vương quốc cùng Thủy tinh linh, Lợi Đa Khắc đích xác là cần cái "hỏa hạt châu" trợ giúp, bất quá ta đem hạt châu này cấp hắn có phải chính xác không? Băng tuyết vương quốc cùng Lôi Nhân công quốc là nước đồng minh, Lợi Đa Khắc cực có khả năng sẽ thương hại đến Ô Lan Na Toa…..

Ý niệm trong lòng lóe lên như điện quang, ta ngầm tự quyết định đợi mấy ngày bên cạnh Lợi Đa Khắc, tranh thủ trong lúc bất tri bất giác động thủ động cước lên "Hỏa hạt châu", thật tại nếu như không được thì cũng vừa hay hạ thủ với Lợi Đa Khắc luôn, ta vốn là lính đánh thuê máu lạnh vô tình, giết luôn lão đối với ta mà nói không tính là gì cả.

Vì thế, các kỵ sĩ phân cho ta một con ngựa, mọi người cùng lúc chạy về hướng Lai Nhân cáp Đặc vương quốc.

Trên đường đi Lợi Đa Khắc minh có ám có mấy lần hướng về ta hỏi về quá khứ của ta, ta biến lão đối với ta có lòng ái tài, có lòng muốn chiêu nạp ta về trong quân Lai Nhân Cáp Đặc, cũng theo đó thuận nước đẩy thuyền nửa thật nửa giả vì chính mình biên ra một phần "sơ yếu lí lịch", đem mình nói thành từ nhỏ đã là lính đánh thuê sinh trưởng nơi chiến trường, gần nửa năm nay kinh lịch thì không có che đậy.

Lợi Đa Khắc đột nhiên giật mình, nói: "Nguyên lai ngươi là "Kiếm Ma" gần nửa năm nay làm hỏa hệ ma pháp sư trên thánh ma đại lục nghe gió là sợ, thật là cửu ngưỡng đại danh. Không biết tiểu huynh đệ ngươi vì muốn cái gì mà chuyên tìm hỏa hệ ma pháp sư làm phiền thế?"

Ta thoải mái đáp: "Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là tại lúc ta còn nhỏ từng bị một tên hỏa hệ ma pháp sư ăn hiếp, vì thế vừa thấy bọn họ là tay ngứa chịu không được đem ra luyện kiếm."

Lợi Đa Khắc tức thì đại ngộ, ngầm tự chửi lấy cái tên "ma pháp sư ăn hiếp ta" lúc ta còn nhỏ, vì hỏa hệ ma pháp sư trong thiên hạ nhạ ra phải cái tên ma tinh này, ngay cả lão cũng xém tí nữa là gặp vận xui.

Lúc chúng ta nghỉ ngơi trên đường, Lợi Đa Khắc lại tiếp cận bên cạnh ta, nói: "Vô danh, sau này ngươi tính làm thế nào? Cứ thế này tiếp tục phiêu bạt lãng du hay sao? Thế thì thật đáng tiếc, với kiếm thuật tinh tuyệt như ngươi nếu có thể tham gia quân đội Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, cái khác ta không dám chắc chứ ít nhất ngươi cũng có thể được làm một vị "Vạn Kỵ trường", vinh diệu cả đời."

Ta sớm đã dự đoán được lão sẽ tiến hành lôi kéo với ta, nói thật ra, Lợi Đa Khắc bất luận tại phương diện nào cũng suy nghĩ sâu xa, luôn luôn vì Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc mà suy tính. Thật ra ta cũng thật lòng hân thưởng, đáng tiếc số mạng chúng ta đã định chỉ có thể làm địch nhân.

Ta giả như suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Pháp sư, có thể để ta suy nghĩ một chút được không? Loại người như ta tự do quen rồi, chỉ sợ thích ứng không được sinh hoạt trong quân đội."

Lợi Đa Khắc thấy ta tịnh không có phủ nhận, cao hứng nói: "Tốt, ngươi cứ nghĩ cho kĩ. Còn về vấn đề quân đội ngươi bất tất phải quá lo lắng, trong Lai Nhân Cáp Đặc cường giả luôn được tôn trọng, chỉ cần ngươi có lực lượng cường đại, ngươi làm chuyện gì đều không có người nào dám nói cái gì đâu."

Xem cái nụ cười xuất phát từ chân tâm của lão, trong lòng của ta ngầm hối hận đã dùng lão, nhưng mọi thứ đều đã định rồi, không ai có thể thay đổi được nữa.

Lợi Đa Khắc nói truyền thống tôn trọng cường giả của Lai Nhân Cáp Đặc quả nhiên không phải giả dối. Vì sau khi ta dễ dàng đập bẹp lũ kỵ sĩ, bọn họ đối với ta bội phục muốn chết, xưng ta là "Vô danh tiên sinh", giống như ta mới thật sư là thủ lĩnh của bọn họ vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện