chương 57/ 125

Chúng ta ở trong vùng băng phong tuyết địa này cũng đã được ba ngày. Ước Lan Đa vương tử phái người đến nữ vương Băng Tuyết vương quốc đưa chiến thư, yêu cầu quyết chiến đường đường chính chính.

Ta quả thật chẳng biết coi vị vương tử này là thiên tài hay là ngu ngốc, nhưng dù sao hắn vẫn là người lãnh đạo tối cao của đội quân này. Do đó Lợi Đa Khắc, Ca Ny và Ngoã Nhĩ Tư không thể không tuân theo mệnh lệnh của hắn.

Từ lúc chẳng tìm được cơ hội ăn cắp "Hoả hạt châu", ba ngày nay ta chỉ ở trong doanh trướng của mình tập trung luyện khí. Nửa năm nay khó có dịp nào yên ổn, giờ ta tất nhiên phải dùng toàn lực để làm việc này rồi.

Chân khí trong cơ thể ta tuần hoàn với tốc độ nhanh hơn người thường rất nhiều lần. Thành quả luyện khí nửa năm nay khiến chân khí trong cơ thể ta bằng người thường khổ luyện trong nhiều năm, cuối cùng đều chuyển hoá thành "Ma đấu khí ". Uy lực tự nhiên chẳng biết tăng lên bao nhiêu lần.

Chẳng biết sau bao nhiêu vòng chân khí tuần hoàn, ta cuối cùng cũng đạt đến cực hạn chịu đựng của cơ thể, liền dừng lại và đứng lên.

Ba ngày nay ta chỉ tập trung luyện khí, không ăn uống gì nhưng tinh thần cực kỳ sung mãn khoẻ khoắn, không thấy chút cảm giác đói và mệt mỏi nào.

Tiếng bước chân từ bên ngoài trướng của ta vọng đến, ta vội nhấc cửa trướng lên, thấy Lợi Đa Khắc đang đi thẳng tới.Ta mời hắn vào trong trướng nói: "Đại Pháp Sư, ông không có việc gì hay sao mà lại đến chỗ tôi?"

Vẻ mặt Lợi Đa Khắc khó che lấp vẻ hưng phấn, nhìn ta nói: "Vô Danh, ngươi đã gặp thần, gặp Thiên sứ chưa? Báo cho ngươi một tin tốt lành, chúng ta đã lập khế ước với Thiên giới. Chỉ cần biết lúc nào chúng ta hành động, Thiên giới sẽ phái một nhánh Thiên sứ bộ đội đến trợ giúp chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. Ta đưa ngươi đi gặp Thiên sứ, cho ngươi mở rộng tầm mắt nhé."

Nghe tin này ta vừa vui mừng lại vừa cảm thấy lo lắng. Quân lực của Lai Nhân Cáp Đặc vốn đã hơn xa Băng Tuyết vương quốc, hôm nay lại nghe nói có Thiên sứ trong truyền thuyết xuống trợ giúp, như thế Băng Tuyết vương quốc chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao. Nhưng ta thật tình muốn gặp Thiên sứ, xem bọn họ có mĩ lệ thánh khiết như trong những bức hoạ không.

Mặc khôi giáp của thiên kỵ trưởng vào, ta cầm Á Dạ kiếm theo Lợi Đa Khắc đi ra khỏi doanh trướng. Tin Thiên sứ bộ đội đến là tin tuyệt mật, chỉ có những cao cấp tư��ến�ng lĩnh cỡ vạn kỵ trưởng mới biết. Ta là tên thiên kỵ trưởng ngoại lệ duy nhất.

Đến soái trướng ở trung quân ta phát hiện thấy đám vệ binh bên ngoài trướng có vẻ không kính nể lắm, trước mặt ta lại chẳng phải là một kẻ hung ác đang trợn mắt nhíu mày hay là kim giáp kỵ sĩ gì cả, chỉ là một vị ngân giáp chiến sĩ anh tuấn tiêu sái vô cùng, khí thế bức nhân từ trên người lộ ra ngoài.

Trong lòng ta chấn động, thiết nghĩ bọn họ nhất định là Thiên sứ vừa xuống, quả thật là bất phàm, bất luận khí độ phong phạm và tướng mạo, chiến sĩ nhân loại chẳng thể nào so được.

Ta vén cửa đi vào trong trướng thì thấy giữa soái trướng rộng lớn trừ lũ tướng lĩnh cao cấp Lai Nhân Cáp Đặc đang giương mắt lên ngắm những tuấn nam mĩ nữ, Uớc Lan Đa vương tử, Ca Ny, Ngoã Nhĩ Tư đang cùng một ả mĩ nữ tóc ngắn tuyệt sắc mĩ lệ thanh lệ thoát tục ngồi một chỗ nói chuyện với nhau.

Thấy ả mĩ nữ tóc ngắn đó, trong lòng ta tức thì nảy sinh một cảm giác kì lạ, nhưng chẳng thể nói ra cụ thể là cái gì. Trông nàng rất quen nhưng ta cứ thấy mình ham muốn dùng nàng để phát tiết dục vọng. Loại ý muốn này làm bản thân ta cảm thấy sợ hãi. (Nếu độc giả đã đọc quyển 1 ch 42 sẽ hiểu rõ, loại cảm giác quái dị của Vô Danh chính là "Oán niệm', một loại ý niệm mà dù đã mất kí ức nhưng trong lòng vẫn không cách nào quên được) Kỳ quái, với ả đại mĩ nữ kia, chẳng lẽ ta lại có sở thích cuồng dâm ư? Không hiểu đó là cái kiểu gì nhỉ?

Ca Ny thấy ta đến liền đưa tay vẫy như muốn ta đến, hướng đến ả mĩ nữ tóc ngắn nói: "Thiên sứ trưởng Lôi Khiết Lạp, để ta giới thiệu cho nàng một người. Đây là thiên kỵ trưởng Vô Danh của ta. Hắn quan chức tuy thấp nhưng kiếm thuật cực kì tinh vi, ngay cả thống soái Ngoã Nhĩ Tư cũng là bại tướng trong tay hắn."

Ngoã Nhĩ Tư bất mãn đưa mắt nhìn Ca Ny, tựa như trách nàng chẳng giữ thể diện cho hắn trước mặt vị Thiên sứ mĩ lệ thánh khiết này. Khi Thiên sứ Lôi Khiết Lạp nhìn thấy ta, trong đôi mắt đẹp trong sáng không nhiễm bụi trần của nàng tức thì hiện rõ vẻ sợ hãi, hốt hoảng nhìn ta chằm chằm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Có thể nào? Chẳng lẽ...chẳng lẽ nàng đã nhận ra ta...hoặc... hoặc vừa nhìn thấy ta nàng đã yêu sao?"

Ước Lan Đa vương tử thấy Lôi Khiết Lạp nhìn ta chăm chú không chớp mắt, trên mặt tức thì xuất hiện vẻ ghen ghét đố kị, nhìn ta nói: "Thiên kỵ trưởng Vô Danh, ngươi về trước đi. Thiên sứ đang cùng bổn vương tử bàn bạc về quân tình, ngươi không có tư cách để hiểu đâu."

Ta đang bị ánh mắt của ả Thiên sứ mĩ lệ kia nhìn chăm chú làm trong lòng thấy kì lạ, nghe vậy tức thì chợt tỉnh, ứng lời đáp "Rõ!" rồi mạnh mẽ quay người bỏ đi nhưng lại nghe ả Thiên sứ nói giọng yêu kiều dễ nghe vô cùng: "Chờ đã, Vô Danh tiên sinh, chúng ta chưa từng gặp mặt sao? "

Lôi Khiết Lạp tuy chỉ gặp mặt Ngô Lai một lần nhưng sự đau khổ của bản thân hắn khi bị đánh mà không hoàn thủ được và vẻ bất khuất khi quả quyết tự bạo cùng tư thế anh hùng tráng liệt đã in sâu trong lòng nàng. Mặc dù là địch nhân nhưng trong lòng nàng không thể không nảy sinh lòng kính trọng đối với Ngô Lai.

Đương nhiên, ấn tượng thâm sâu của nàng đối với Ngô Lai còn một nguyên nhân chủ yếu là sau khi Ngô Lai tự bạo, vị tiền bối "Thần Quang Thiên sứ" Vũ Y mà nàng cực kì ngưỡng mộ đã biến thành Đoạ lạc Thiên sứ cũng vì việc này. Lời thề chí tình bi thương mà Vũ Y phát ra từ đáy lòng đã làm nàng chấn động. Sau Vũ Y, Á Dạ cùng các nữ nhân khác bất chấp tất cả chỉ lao đến phe nàng điên cuồng công kích. Nàng không biết vì cái gì mà những mĩ nữ đẳng cấp cực kỳ ưu tú lại đối tốt với Ngô Lai như vậy.

Vì vậy, tuy ở "Thống Biển" Ngô Lai chỉ gặp nàng một lần, nhưng hình ảnh dung mạo của hắn luôn ghi sâu trong lòng nàng. Lúc này gặp Vô Danh mặc dù dung mạo không giống, nhưng khí độ trên thân mình so với Ngô Lai trong lòng nàng không khác nhau một tí nào, làm sao nàng không cảm thấy kinh dị.

Ta đối với thân phận "hắn" càng ngày càng thấy kỳ lạ, không những Lợi Đa Khắc, Ca Ny, mà đến ả Thiên sứ Lôi Khiết Lạp cũng biết ta. Còn trong lòng ta đối với nàng có một cảm giác vô cùng mạnh mẽ, nhưng bất luận ả và "hắn" có biết nhau hay không biết ta cũng chẳng rõ. Nói đi nói lại thì hiện tại quả thật ta chẳng biết nàng.

(Lời của tác giả: Quyết định của Vô Danh lúc này thập phần chính xác, tin rằng đến lúc này mọi người đều biết thân phận chân chính của hắn chính là tử địch của Thiên sứ. Trước mắt võ công kiếm thuật tuy đã siêu việt hơn cảnh giới đại kiếm sĩ nhưng quyết vẫn không phải là đối thủ của "Diệu thiên sứ" Lôi Khiếp Lạp. Còn nếu ý thức Ngô Lai trong cơ thể tỉnh lại, căn bản vẫn không cách nào thao túng sử dụng được ma lực vô hạn của bản thân. Nếu như Lôi Khiết Lạp xác định được thân phận của hắn, thì quả thật là tử lộ của hắn, Nhưng mọi người bất tất phải lo lắng, hắn là nhân vật chính, không thể chết được. Tác giả ta cũng không cho hắn chết. Hắn đáng được ngẩng cao đầu.)

Ta hướng về Lôi Khiết Lạp hành một lễ nói: "Ta chỉ là một thiên kỵ trưởng bình thường, thời gian trước thì là một dong binh, làm sao có thể gặp mặt rồi được chứ"

Bình luận





Chi tiết truyện