chương 100/ 125

Áo Lệ Na, Phỉ Âu Á, Ca Ny, Băng Tuyết Nhi tứ nữ và Hổ Phách, Phỉ Thúy hai vị tinh linh công chúa này cũng chính là lần đầu tiên đi đến ma giới, khi ta dùng không gian chuyển di ma pháp trận khổng lồ đưa các nàng xuất hiện tại tầng thứ nhất của Ma giới, mấy ny tử này giống như là một đàn chim sẻ nhỏ, ríu ra ríu rít không ngừng, nhìn chung quanh trong lòng mười phần hiếu kỳ.

Các chiến sĩ ma giới về tới quê hương cũng hết sức hưng phấn, các lang nhân tiến hành biến thân rồi nhìn trời thét to lên.

Băng Tuyết Nhi nói: "Lai, nghĩ không ra Ma giới lại nhỏ bé, yên tĩnh, mỹ lệ như vậy, hoàn toàn khác trong tượng tượng của thiếp."

Ta mỉm cười nói:" phản ứng của nàng và ta khi lần đầu tiên đến Ma giới giống nhau như đúc, cũng vì muốn bảo vệ sự xinh đẹp và tốt lành trong bóng tối này, ta mới trở thành kẻ địch của Thiên giới. Tuyết Nhi, sau này nàng sẽ sống lâu dài ở đây, nếu buồn chán cũng không thể bội ước(hối hận) đó."

Băng Tuyết Nhi đem bàn tay nhỏ dài trắng nõn như ngọc đặt vào bàn tay ta, nói: "Chỉ cần có chàng ở đó, Tuyết Nhi vô luận đang ở nơi nào đều là thiên đường tốt đẹp nhất, cho dù là thân ở Ma giới hắc ám địa ngục cũng như vậy. Lai, thiếp đã báo cho Băng Tuyết vương quốc trưởng lão biết thiếp muốn từ bỏ vương vị nữ vương, chàng sau này cần phải chăm sóc Tuyết Nhi cả đời."

Trong lòng ta dâng lên một tia ấm áp và nhu tình, dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp như ngọc.

Nơi chúng ta hiện thân là nguyên thủy sâm lâm ở Ma giới tầng thứ nhất, còn cách nơi đóng quân của quân tiên phong Ma tộc một khoảng khá xa, chúng ta cũng không vội gấp rút lên đường, lấy tâm thái du ngoạn một mặt vừa tiến lên, một mặt vừa thưởng thức cảnh vật xung quanh( đây là đề nghị của Áo Lệ Na, đại biểu cho tâm ý của chư nữ Thánh Ma đại lục, ta tất nhiên sẽ không phản đối).

Khi "Ác Ma Hắc Nhật" biến mất trên bầu trời, Ma giới chính thức biến thành một mảng bóng tối thì chúng ta ở trong sâm lâm đã dọn dẹp ra một phiến đất trống lớn đốt lên một đống lửa trại

Ta bỏ vào trong đống lửa một rễ cây nhỏ, nói: "mấy cô ở lại chỗ này hảo hảo chuẩn bị vật cần dùng, chúng ta những đại nam nhân này sẽ đi làm việc nên làm-săn bắn ấy mà, quá một hồi chúng ta đã có thể ăn món ăn làm bằng thịt thú rừng thơm phức. Áo Lệ Na các nàng không biết ma thú cấp thấp thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ nhưng mùi vị thì cực kỳ ngon, các nàng nhất định sẽ rất thích ăn."

Băng Tuyết Nhi cảm thấy rất hứng thú nói:" Lai, thiếp có thể cùng đi với chàng không? Dù sao thiếp đối với nấu nướng một khiếu không thông, lưu lại cũng không giúp được gì cho các tỷ tỷ, thiếp cũng rất muốn xem một chút các người săn ma thú ra sao, khi ở Băng Tuyết vương quốc các trưởng lão và các đại thần luôn không ccho phép thiếp tham gia những hoạt động như vậy, nói sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất thục nữ của thiếp. Lai, xin chàng đó."

Trong đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh hi vọng và ve mong đợi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ như muốn nói " chàng không đáp ứng thiếp sẽ khóc" vẻ mặt đáng thương, đau khổ.

Phỉ Âu Á cười duyên một tiếng nói:" Lai, thiếp xem chàng hay là mang Tuyết Nhi theo đi, nếu không nàng ta thật sự sẽ khóc đó."

Ta bất lực đưa tay véo nhẹ một cái trên chiếc mũi đáng yêu của Băng Tuyết Nhi, nói:"Hảo, thật là hết cách với nàng. Tiểu Tuyết Nhi a tiểu Tuyết Nhi, nàng đúng là khắc tinh của ta."

Băng Tuyết Nhi đắc ý hướng về Phỉ Âu Á chư nữ dùng tay ra hiệu thắng lợi, đôi mắt sáng mỹ lệ như biến thành một mảnh trăng cong mê người, rất khả ái.

Tiểu nữ vương này, mặc dù nàng thân đã là vợ người ta hơn nữa vóc người cũng biến đổi ngày càng có tư vị đàn bà, nhưng tâm tính nàng vẫn rất ngây thơ đáng yêu ( chỉ ở trước mặt Ngô Lai, trong mắt người khác Băng Tuyết Nhi là Lãnh Huyết nữ vương lãnh khốc vô tình, về điểm này Ngô Lai cũng không rõ ràng lắm).

Ta và Băng Tuyết Nhi, Phỉ Lợi Áo cùng với thủ lĩnh lang nhân Mại Lôi bốn người thành một tổ tiến nhập nguyên thủy sâm lâm giơ tay nhìn không thấy ngón, lang nhân trời sinh có thính giác và khứu giác vô cùng nhạy bén, cho nên đoàn người chúng ta để cho Mại Lôi dẫn đầu.

Ta và Phỉ Lợi Áo mọi người duy trì "Mộng Mị Chi Nhãn" ( một loại sơ cấp ma pháp hắc ám hệ, có thể khiến cho mắt người trong khoảng thời gian ngắn biến hóa giống như mắt mèo, từ đó có thể nhìn thấy vật trong bóng tối), sau mới tay chân nhẹ nhàng di động theo sau Mại Lôi.

Người coi như thú, thú cũng coi như người, cùng lúc chúng ta tìm kiếm tung tích các ma thú, các ma thú sống ở sâu trong sâm lâm cũng phát hiện chúng ta, những "đồ ăn" này tự động đưa đến cửa, Mại Lôi rất nhanh liền nói cho chúng ta biết có ma thú muốn xuất hiện.

Rất nhanh, những đôi mắt đỏ như máu xuất hiện xung quanh chúng ta, chi chit nhiều không đếm xuể, những đôi mắt đỏ như máu trong bóng tối đen như mực đặc biệt làm cho lòng người ngứa ngáy.

Băng Tuyết Nhi không chịu được tựa vào trong trong ngực ta, bất luận lực lượng có rất mạnh, nữ hài tử vẫn là nữ hài tử, đối với bóng tối có một loại sợ hãi bản năng, không tự giác sẽ chui vào trong ngực người yêu tìm sự bảo vệ.

Vòng vây xung quanh của các ma thú càng ngày càng nhỏ, chúng ta đã có thể thấy rõ bộ dáng của chúng: ngoại hình tương tự sói nhưng so với sói phải lớn hơn khoảng hai ba lần, mao bì quanh thân đỏ đậm như máu, trên đầu lâu dữ tợn đáng sợ còn sinh ra một cái sừng màu xanh biếc, thoạt nhìn khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Mại Lôi nhỏ giọng nói:" đại nhân, là Bích Giác Huyết Lang, mặc dù là một loại ma thú cấp thấp nhưng trong móng vuốt của nó hàm chứa kịch độc, trong chiếc sừng trên trán kia có thể bắn ra độc địch có tính ăn mòn, hơn nữa nó là một loại ma thú có tính quần cư, một đàn ít nhất cũng có mấy trăm con, cho nên không thể quá mức khinh thường."

Tiếng hít thở trầm trọng của đàn Bích Giác Huyết Lang truyền vào trong tai chúng ta, mùi tanh theo gió từng cơn từng cơn phả vào mặt làm cho người ta buồn nôn, Băng Tuyết Nhi trong ngực ta mặt cũng đã biến không còn chút máu, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt y phục trước ngực ta nhỏ giọng nói:" Lai, chàng không phải là muốn bắt những thú mắc ói này về chứ? Thiếp không chịu đâu."

Mại Lôi vội nói:" Tiểu thư yên tâm, trong cơ thể Bích Giác Huyết Lang có kịch độc, chất lượng thịt cũng không tốt, không phải món ngon, chúng ta sẽ không bắt cho đủ số đâu."

Lúc này phương tâm của Băng Tuyết Nhi mới an tâm một chút nhưng vẫn rúc vào trong ngực ta không chịu ra.

Đàn Bích Giác Huyết Lang càng ngày càng tới gần trong đôi mắt đổ như máu lóe ra quang mang đói khát, tham lam, khát máu, gầm nhẹ lên đem chúng ta vây chặt trong vòng, chi chít xung quanh có đến mấy trăm con.

Đương nhiên chúng ta sẽ không để bọn chúng vào mắt.

Theo tay phải Phỉ Lợi Áo vừa nhấc, mấy chục hắc ám quang cầu nhỏ nhỏ hiện lên quanh thân hắn, giữ thế chờ phát ra.

Đây là sơ cấp ma pháp hắc ám hệ "Ám Lôi Phá Đạn", uy lực mặc dù không phải là rất mạnh, nhưng có thể đồng thời phát ra mấy chục tấm hơn nữa có thế thao túng công kích từ xa, bất quá ứng phó với loại tình hình này lại thích hợp.

Ngay khi "Ám Lôi Phá Đạn" của Phỉ Lợi Áo sắp phóng ra, trong bầy Bích Giác Huyết Lang cách chúng ta gần mười thước đột nhiên xuất hiện một trận xao động, khan giọng tru lên không ngừng bên tai, trong đó một con hình thể rất lớn ngửa đầu nhìn tán cây của một gốc cây đại thụ phát ra một tiếng kêu mãnh liệt tràn ngập uy hiếp.

Mại Lôi cũng ngẩng đầu nhìn tán cây nọ, nói:" trên đó dường như có vật gì đó ".( sau chỗ này có 2 từ ko đọc được dù đã cài khá nhiều loại font tiếng trung: arial Unicode ms; pmingliu; simsun...)

Một bóng trắng nho nhỏ đột nhiên từ trong tán cây bắn xuống, nhanh như bôn lôi thiểm điện nhoáng lên một cái.

Xuất hiện trước mặt chúng ta là một con tiểu thú lông trắng giống như mèo, nhưng nó lại có một cái đuôi dài vừa to vừa xõa tung ra như con sóc, mặt khác chân trước và chân sau còn có hai phiến da hơi mỏng liên tiếp nhau, quang mang lưu chuyển trong đôi mắt to giống như lam bảo thạch, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Băng Tuyết Nhi nhịn không được kêu lên:"a, đáng yêu quá ".

Nàng vươn cánh tay nhỏ nhắn định phủ lên mao bì của tiểu thú trắng như tuyết kia nhưng bị Mại Lôi cản lại, hắn trịnh trọng nói:" tiểu thư, không nên lỗ mãng, nếu thuộc hạ không nhận lầm thì đây là một con Huyễn Điêu Thú, đụng tới sẽ có nguy hiểm".

Phỉ Lợi Áo giật mình nói:" đây là huyễn điêu thú, một trong vài loài dị thú hiếm có của Ma giới sao? Ta là lần đầu tiên nhìn thấy đó. Tuyết Nhi tiểu thư, Huyễn Điêu Thú đích thực là không được chạm vào.

Lúc này con tiểu thú lông trắng đứng ở phía trước chúng ta hướng về phía đàn Bích Giác Huyết Lang kêu vài tiếng, thanh âm vừa thanh lại thập phần dễ nghe, nhưng đàn Bích Giác Huyết Lang lại kêu to như gặp quỷ lùi lại mấy bước, trong những đôi mắt đỏ đều lóe ra thần thái sợ hãi và không cam lòng.

Nhìn thấy cảnh này ta và Băng Tuyết Nhi đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, Mại Lôi hướng về phía chúng ta giải thích:" Huyễn Điêu Thú hết sức đáng yêu này nhìn thì nho nhỏ, nhưng lực lượng của nó lại có thể mạnh mẽ như hổ báo, trời sinh có lực miễn dịch rất mạnh với cả hắc ám ma pháp và quang minh ma pháp, đáng sợ nhất là trong chiếc đuôi to của nó ẩn chứa ba cái cốt trùy bình thường cuồn cuộn nổi lên, sắc bén vô cùng hơn nữa ở trong chứa một loại kịch độc mà ngay cả Thần tộc và Ma tộc đều không thể kháng cự, bị trúng là vô phương cứu chữa, có thể nói là một trong những ma thú trân quý nhất và lợi hại nhất trong ma giới, Bích Giác Huyết Lang e ngại nó là rất bình thường, tất nhiên, nó còn xa mới bằng được ngài Địa Ngục Hắc Long đại nhân."

Huyễn Điêu Thú màu trắng đột nhiên quay đầu hướng về phía Mại Lôi kêu vài tiếng, bên trong lại ngầm có một tia ý tứ bất mãn, dường như nó nghe hiểu Mại Lôi nói nên cũng hướng về phía hắn tự kháng nghị.

Mại Lôi cười khổ nói:" hứ, còn có một điểm ta quên nói, huyễn điêu thú có trí tuệ cực cao có thể nghe hiểu người nói."

Huyễn Điêu Thú lại kêu vài tiếng, bộ dáng dương dương tự đắc.

Một con Bích Giác Huyết Lang rất lớn đột nhiên ngẩng đầu rú lên, những con huyết lang còn lại dường như nhận được một loại mệnh lệnh và khích lệ, mặc dù đối với huyễn điêu thú vẫn còn có điều sợ hãi nhưng vẫn đang dốc sức tru lên mãnh liệt, nhất thời trước, sau, hai bên đều là thân ản đỏ đậm của Bích Giác Huyết Lang.

Ta vội vàng mở ra "Thủ Hộ Thiên Mạc" phòng ngự kết giới che phủ ở thân ảnh mọi người, lại nghe huyễn điêu thú kêu lên một tiếng chói tai sau đó như một đạo bạch sắc thiểm điện xuyên qua "Thủ Hộ Thiên Mạc" kết giới bắn vào trong bầy Bích Giác Huyết Lang, ta bố trí cường lực kết giới không mảy may cản trở nó chút nào.

Cái con vật nhỏ này thật sự là có thủ đoạn.

Đàn Bích Giác Huyết Lang công kích đụng vào " Thủ Hộ Thiên Mạc " bị văng ra ( trong phòng ngự quang hệ thánh ma pháp "Thủ Hộ Thiên Mạc" là một loại phòng ngự kết giới phạm vi lớn, có thể đem công kích bắn ngược ra, bất quá lực bắn cũng không phải quá mạnh), nhiều con đập vào cùng 1 chỗ rất đau đớn

Tiếng kêu lại thảm thiết từ trong đàn Bích Giác Huyết lang truyền lại, chỉ thấy thân hình nho nhỏ của Huyễn Điêu Thú kia hóa thành một đạo mang ảnh màu trắng bay ngang bay dọc trong đàn Bích Giác Huyết Lang, qua nơi nào là Bích Giác Huyết Lang đều huyết nhục bắn tung tóe chết ngay tại chỗ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Băng Tuyết Nhi hưng phấn vỗ bàn tay nhỏ nhắn như bạch ngọc yêu kiều hô lên: "tiểu bông tuyết ngươi thật cừ, cố gắng lên!"

Tiểu bông tuyết?

Đúng là chỉ có nha đầu này mới nghĩ ra cái tên đó.

Không biết nguyên nhân có phải là nghe được lời tán thưởng của Băng Tuyết Nhi hay không, Huyễn Điêu Thú hành động càng thêm nhanh, thân hình lóe sáng làm cho người ta vô phương nhìn rõ thân hình nó.

Đàn Bích Giác Huyết Lang mặc dù đồng bạn không ngừng ngã xuống chết thảm, nhưng bọn chúng trời sinh bản tính hung tàn đã bị mùi máu tươi khơi lên dã tính nguyên thủy, lại liên tục điên cuồng công kích vào Huyễn Điêu Thú đáng sợ.

Bích Giác Huyết lang vương đột nhiên bay vọt lên, trong chiếc sừng xanh trên đầu một cỗ độc dịch như một mũi tên bắn ra, mục tiêu chính là Huyễn Điêu Thú đang bay ngang bay dọc ở phía dưới.

Băng Tuyết Nhi thấy thế kinh hoảng kêu lên: "tiểu bông tuyết, nguy hiểm! Mau tránh đi!"

Thân hình nho nhỏ của Huyễn Điêu Thú linh xảo tột cùng, trong nháy mắt quay tròn một vòng liền lướt ngang qua mấy thước, độc dịch bắn lên trên thân của một con Bích Giác Huyết Lang phía sau nó, trong tiếng kêu thê thảm, chỉ thấy phần bị độc dịch phung trúng của con Bích Giác Huyết Lang này nhanh chóng thối rữa, trong nháy mắt biến thành một bãi nước vàng ngấm vào trong lòng đất, xương cốt không còn.

Chất độc ăn mòn thật đáng sợ, ngay cả bản thân Bích Giác Huyết Lang cũng không chịu được, chứ đừng nói là sinh vật khác.

Huyễn Điêu Thú mặc dù tránh được độc dịch mà Bích Giác Huyết Lang vương phun ra nhưng những con Bích Giác Huyết Lang còn lại cũng không hẹn mà cùng hướng về nó phun ra độc dịch, phong trụ toàn bộ không gian di động của nó (độc dịch trong sừng của Bích Giác Huyết Lang mặc dù độc vô cùng là vũ khí tối cường của nó, nhưng loại độc dịch này là do năng lượng tinh hoa trong cơ thể nó chuyển hóa mà thành, mỗi một lần phun ra nó sẽ nguyên khí đại thương, cho nên không tới lúc nguy cấp nó sẽ không phun ra độc dịch )

Mắt thấy Huyễn Điêu Thú sa vào thế nguy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Tuyết Nhi không khỏi trắng bệch.

Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, ta phát ra " thứ nguyên nghịch chuyển", thân hình nhỏ nhắn của Huyễn Điêu Thú chợt biến mất, rồi lập tức xuất hiện dưới chân Băng Tuyết Nhi.

"Ngao"

Mại Lôi ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài sắc bén, thân hình hắn trong nháy mắt to lên đột ngột, lông sói màu bạc từ lỗ chân lông quanh thân dài ra che phủ toàn bộ thân thể hắn, khuôn mặt hắn, tay chân các bộ vị đều sinh ra biến hóa, trong nháy mắt một gã lang nhân uy phong lẫm lẫm, đã đứng ở bên cạnh chúng ta.

Lang nhân tùng lâm vương giả xuất hiện làm cho đàn Bích Giác Huyết Lang nhất thời kinh hãi tột cùng, nhưng sợ hãi quá độ cũng làm chúng hoàn toàn điên cuồng lên, dưới sự thúc đẩy của bản năng khát máu nguyên thủy bọn chúng hung hãn không sợ chết công kích về phía Mại Lôi.

Lang nhân sau khi thú hóa đều không cần vũ khí, bởi vì móng vuốt và răng của bọn họ chính là vũ khí tốt nhất.

Đối mặt với đám Bích Giác Huyết Lang điên cuồng đánh tới, thân hình Mại Lôi loáng một cái mang theo vô số tàn ảnh lao thẳng lên đón lấy, tốc độ cực nhanh có thể so sánh với lúc "Hắc Ám Long kỵ binh" lục chiến tướng Lạp Cáp Nhĩ Đặc thi triển phong hệ di động ma pháp.

Dùng tốc độ siêu nhanh lao ra đồng thời Mại Lôi song thủ vươn ra, móng vuốt như mười thanh kiếm sắc bén, đồng thời vung lên chém ra mười mấy đạo "Chân Không Nhận" nhỏ, hai con Bích Giác Huyết Lang liền bị "Chân Không Nhận" sắc bén cắt ra.

Lang nhân đều có thiên phú dị bẩm là võ đấu gia thập phần xuất sắc, mại lôi lại càng là người xuất sắc trong đó, chỉ thấy mỗi một động tác của hắn, mỗi một chiêu thức đều tràn ngập mỹ cảm, đều mang theo huyết nhục và tánh mạng của đám Bích Giác Huyết Lang, chúng ta bất giác bị rung động thật sâu bởi cái loại mỹ lệ này.

Băng Tuyết Nhi không biết từ khi nào đã đem Huyễn Điêu Thú ôm ở trong lòng ( nữ hài tử đều như vậy, các nàng đã thích vật nào đó thì cũng không để ý chút nào đến sự nguy hiểm ẩn chứa đằng sau nó ), mà Huyễn Điêu Thú vừa mới đại hiển thần uy nay hiển nhiên cũng rất thích Bắng Tuyết Nhi, dưới sự vuốt ve của bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của nàng mắt nó nhắm lại phát ra thanh âm khoan khoái, giống như là sủng vật đã được nuôi dưỡng quen thuộc.

Ta oán hận trừng mắt nhìn con vật nhỏ đáng ghét một cái, nó lại dám chiếm đoạt lãnh thổ chỉ thuộc về ta, không thể tha thứ!

Huyễn Điêu Thú dường như cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ pha chút ghen ghét của ta, mở mắt ra hướng về ta lấy ra ánh mắt kiểu: ngươi có thể làm gì ta nào ", sau đó mới không thể ngờ lại có thể dụng cái đầu nho nhỏ của nó ma sát lên đỉnh ngọc nhũ mềm mại đầy đặn của Băng Tuyết Nhi.

Ô! Không thể tha thứ, mắt ta lộ ra hung quang khẩn trương nhìn chằm chằm vào tiểu sắc thú, hận không thể lập tức bắt nó từ trong ngực của Băng Tuyết Nhi đá nó ra xa, nhưng ta đường đường là Ma Thần Vương không ngờ lại có thể ăn giấm của một con tiểu ma thú, nếu để cho bọn Phỉ Lợi Áo biết được, mặt mũi ta phải để đâu đây? Hơn nữa thoạt nhìn Băng Tuyết Nhi cũng rất thích con tiểu sắc thú này, qua một hồi nhân lúc không ai chú ý ta sẽ gọi Lai Lai Trùng ra đem nó nuốt sạch hoàn toàn, hủy thi diệt tích, đến lúc đó dù cho Băng Tuyết Nhi có truy cứu ta cũng có thể đổ hết lên người Lai Lai Trùng, Lai Lai Trùng gia hỏa này là triệu hoán thú của ta trước giờ vẫn ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ giơ đầu ra chịu báng cho chủ nhân cũng rất là bình thường.

Hì hì, cái loại biện pháp này mà ta cũng có thể nghĩ ra được, ta thật sự quá thông minh, tiểu sắc thú đáng chết, nhìn ko ra tiểu sắc thú quả thật có linh tính. nó đọc được ý tứ trong ánh mắt của ta bất giác rùng mình một cái, thân thể nhỏ bé rúc vào trong ngực của Băng Tuyết Nhi tìm sự bảo vệ.

Băng Tuyết Nhi còn tưởng Huyễn Điêu Thú làm nũng với nàng, nàng thân thiết vuốt ve trên đầu của Huyễn Điêu Thú, nhỏ giọng nói:" tiểu bông tuyết, thật là ngoan, tỷ tỷ thương ngươi ( ở đây có 2 từ không đọc được  )

Ta dùng toàn lực dời mắt khỏi người của tiểu sắc thú đáng chết, nếu ko ta nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay đem cái con vật nhỏ này tống khứ đi.

Lúc này Mại Lôi không sai biệt lắm đã xử lí xong đám Bích Giác Huyết Lang, ngay cả đám Bích Giác Huyết Lang liều mạng mặc cho nguyên khí đại thương phung ra đọc dịch cũng bị hắn dùng một thủ pháp cực kỳ xảo diệu dẫn lên chính thân hình bọn chúng, chỉ chốc lát trong hơn một ngàn con Bích Giác Huyết Lang đã tử thương hơn một nửa.

Mại Lôi một trảo chộp vào giữa bụng của Bích Giác Huyết Lang vương mang theo một màn mưa máu, Bích Giác Huyết Lang vương kêu lên một tiếng một đạo độc dịch trong chiếc sừng xanh phun ra bắn lên trên cánh tay của Mại Lôi.

Đây là lần cuối cùng phun ra độc dịch trong đời nó, độc dịch rời khỏi chiếc sừng xanh nó liền lập tức tử vong.

Mại Lôi không chút do dự dụng trảo cắt bỏ bộ vị trúng độc trên cánh tay, phần thịt trúng độc vừa mới rời ra đã hóa thành một bãi nước vàng.

Bích Giác Huyết Lang vương vừa chết, đám Bích Giác Huyết Lang còn lại nhất thời không hẹn mà cùng chạy trốn khắp bốn phía ( ma thú cấp thấp đều giống như thế, một khi thủ lĩnh tử vong lũ tiểu tốt còn lại sẽ ào ào chạy trốn ), Phỉ Lợi Áo không muốn để bọn chúng trốn mất, tay hắn vung lên trong đó bắn thẳng ra mười đạo hắc sắc quang tiễn, mỗi một đạo quang tiễn lại đoạt đi tính mạng của một con Bích Giác Huyết Lang.

Khi đám Bích Giác Huyết Lang hoàn toàn biến mất trong tầm mắt chúng ta bọn chúng đã còn lại chẳng còn mấy con, đàn Bích Giác Huyết Lang ở trong hắc ám sâm lâm diễu võ giương oai từ nay về sai đã trở thành đối tượng truy giết của các ma thú khác.

Mại Lôi khôi phục hình người quay lại bên người ta, Băng Tuyết Nhi dài giọng chậm rãi, nói: " cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta còn phải tiếp tục đi săn thú không? Thời gian sợ rằng đã không còn kịp rồi, các tổ còn lại hẳn là đã trờ về trại rồi."

Ta hừ một tiếng không có hảo ý nhìn Huyễn Điêu Thú được Băng Tuyết Nhi ôm vào trong lòng một cái, nói: " bị đám Bích Giác Huyết lang nhỏ bé này làm phiền quả thực là đã không còn kịp rồi, bất quá chúng ta cũng không phải không thu hoạch được gì, nghe nói Huyễn Điêu Thú chính là mỹ vị hiếm có ở Ma giới, Á Dạ các nàng nhất định sẽ làm ra món ăn ngon nhất.

Vừa nói chuyện ta vừa đưa mắt ra hiệu với Phỉ Lợi Áo, vị thiên sứ bốn cánh già đời lọc lõi này lập tức hiểu ra ý của ta, phụ họa theo nói:" đại nhân nói không sai, vị thịt của Huyễn Điêu Thú cực kỳ ngon, quả thực là mỹ vị hiếm có ở Ma giới."

Tiểu sắc thú kia nghe được lời ta nói nhất thời hoảng sợ muôn phần chui thẳng vào ngực Băng Tuyết Nhi, trong đôi mắt to ngập nước, bộ dáng rất đáng thương.

Tiểu sắc thú thật sự là rất thông minh, nó biết Băng Tuyết Nhi trước mắt chính là bùa bảo mệnh duy nhất của nó, chỉ có vị đại mỹ nữ này mới có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của nó trong tay của cái tên đại bại hoại đáng sợ kia.

Băng Tuyết Nhi tự nhiên không hiểu rõ " mối hận đoạt ái " giữa ta và tiểu sắc thú, sau khi nghe ta nói muốn bắt nó làm mồi nàng vội vàng xin tha cho nó:" Lai, chàng thật sự muốn đem tiểu bông tuyết nhỏ bé đáng yêu.... ( có hai từ sau từ "hoa" không đọc được ), đừng ăn nó, có được ko? Lai, xin chàng đó." ( hai từ trước từ "lai" và 2 từ sau từ "liễu" ko đọc được, dịch sát văn cảnh thui, không phải lỗi của ta đâu nhé, thông cảm)

Trong đôi mắt của sáng của nàng hiện ra thủy quang giống như một màn nước, xem như kiếp này Ngô Lai ta nhất định bị trói trên người ny tử này

Tiểu sắc thúi, coi như ngươi thông minh,nhưng ngươi chỉ thoát khỏi lần này sao thoát khỏi 10 năm (đây là câu rất hay thấy trong nhiều truyện nhưng dịch ra thì chả hay tý nào), trước mắt bỏ qua cho ngươi đã,, ta còn có một chiêu Lai Lai Trùng nữa, ngươi sớm muộn cũng sẽ trở thành món ngon của nó thôi.

Ta nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt rơi trên đôi mắt đẹp của Băng Tuyết Nhi, nói:" được rồi, được rồi, Tuyết Nhi, xem như tha cho gia hỏa kia của nàng một cái mạng nhỏ."

Tuy nói như thế nhưng ta vẫn " hung hãn" trừng mắt nhìn tiểu sắc thú đang rúc vào trong ngực của Băng Tuyết Nhi một cái, ánh mắt rừng rực sự ghen ghét hận không thể đem nó thiêu thành tro bụi.

Thần vận mệnh vẫn còn vô cùng chiếu cố chúng ta, trên đường trở về trại chúng ta phát hiện một đàn Lục Vỹ Linh Dương, cuối cùng bỏ qua cục diện đáng xấu hổ không tấn công mà lại trở về.

Bình luận





Chi tiết truyện