chương 56/ 125

Sau ba ngày yến tiệc điên cuồng tại Tạp Mai Long thành, Ước Lan Đa vương tử lệnh đại quân khởi hành, thẳng tiến tới Băng Tuyết vương quốc

Suốt từ lúc đó ta không tìm được cơ hội phá hoại "Hỏa hạt châu" của Lợi Đa Khắc, trong lòng không khỏi có điểm lo lắng. Mà Ca Ny cũng trở nên kì lạ, ba ngày nay mới gặp lại cũng không nói với ta câu nào. Có thể nàng vì chuyện ta đã vội vàng bỏ đi nên tức giận.

Băng Tuyết vương quốc nằm ở phương bắc Thánh Ma đại lục, khí hậu cực kì lạnh. Chúng ta nhanh chóng tiến vào biên giới, quân biên phòng của Băng Tuyết vương quốc đối với mười vạn đại quân của Lai Nhân Cáp Đặc chịu không nổi một kích, không gây được chút trở ngại nào.

Trên một đỉnh băng phong cách doanh trại quân Lai Nhân Cáp Đặc vài dặm, có một con Thủy linh thú tòan thân màu trắng, một mỹ nữ mặc bạch y cưỡi trên lưng, ánh mắt lạnh lung nhìn xuống doanh trại quân Lai Nhân Cáp Đặc.

Mĩ nữ này tuổi còn khá trẻ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, trên dưới toàn thân tán phát một cỗ khí tức băng hàn, quả thật vừa cực kỳ xinh đẹp vừa cực kỳ lạnh lùng. Nàng đứng trên đỉnh băng phong hoa tuyết bay phất phơ trông như một bức tượng ngọc mĩ nhân được tạc ra từ băng.

Nàng chính là nữ vuơng đời thứ mười bảy của Băng Tuyết vương quốc, là người trẻ nhất trong thập đại mĩ nhân của Thánh Ma đại lục, chính là "Lãnh Huyết nữ vương", kẻ làm cho Lai Nhân Cáp Đặc phải táng đởm kinh hồn.

Cách đây một năm, khi nàng cùng Ngô Lai định tình, lúc đó nàng vẫn là một vị nữ vương trong trắng thuần chính không biết sự đời. Sau một đêm hoan ái thì người yêu đã đi xa. Nàng chỉ có thể khổ sở chờ đợi người ấy quay về.

Nhưng sau vài ngày, người tình thần thông quảng đại đã chiếm đoạt cả tâm trí lẫn thể xác của nàng không hề quay lại. Sự đợi chờ của nàng lại trở thành tin báo tử về người ấy do Băng Thanh Ảnh, tỉ muội thân thiết của nàng báo về.

Từ khoảnh khắc đó trở đi, hình bóng của tiểu nữ vương Băng Tuyết Nhân trong trắng ngây thơ đã biến mất, thay vào là "Lãnh Huyết nữ vương" lạnh lùng như băng tuyết, phong bế tình cảm của bản thân. Nếu trong lòng nàng hoàn toàn không còn một tia hi vọng, thì chắc nàng đã đi tìm người ấy rồi.

Nàng căn bản định cùng tỉ muội đồng sở thích là Lị Vi Nhã đến ma giới để học ma vương Lộ Tây Pháp, nâng cao năng lực bản thân vì Ngô Lai báo thù. Nhưng chiến tranh đã lan tới Thánh Ma đại lục, nàng đành phải ở lại chỉ huy quân đội Băng Tuyết vương quốc xông pha chiến truờng.

Nàng vốn là một thiên chi kiều nữ khí chất thông minh, vì chưa từng trải qua chuyện thế sự, bên cạnh lại luôn có Băng Thanh Ảnh chiếu cố, nên rất ngây thơ không thông hiểu thế sự. Nhưng hiện nay do sự thay đổi của tình hình buộc nàng phải tự mình thống lĩnh đại cục (Băng Thanh Ảnh đang chiến đấu tại Ma giới). Điều này ngược lại kích phát tiềm năng của nàng để vận trù hoạch định chiến lược. Đổi lại, nàng phải đào sâu chôn chặt mọi tình cảm, nhờ đó uy danh "Lãnh Huyết nữ vương" đã chấn kinh toàn thể Thánh Ma đại lục.

Sau khi đả bại hai quân đoàn "Sư, Hổ" của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, Băng Tuyết Nhân kết luận Lai Nhân Cáp Đặc quyết sẽ không bãi chiến. Nàng đối với người cùng tề danh "Kỵ sĩ chi hoa" Ca Ny Tuyết Lan Đặc luôn đề phòng chuẩn bị ứng phó cho tình hình khẩn cấp.

Tín sứ từ Tạp Mai Long thành truyền tin Lai Nhân Cáp Đặc cử hành đại quân tiến công. Nàng lên ngựa tập hợp quân đội chuẩn bị nghênh chiến,đồng thời ra lệnh quân biên phòng làm ra vẻ tử thủ nhưng vào lúc tối hậu thì rút lui, nhằm bảo tồn thực lực càng nhiều càng tốt.

Đứng trên ngọn băng phong quan sát hết tình hình trận địa quân Lai Nhân Cáp Đặc, trên khuôn mặt phấn tuyệt mĩ của Băng Tuyết Nhân xuất hiện một nụ cười lạnh lùng mĩ lệ. Ngọc chỉ thon dài nhẹ vuốt mái tóc dài đen nhánh, nhẹ nhàng hỏi: "Hổ Phách, ngươi thấy sao?"

Thanh âm của nàng vừa mềm mại vừa đáng yêu như băng tan rất dễ nghe, đồng thời cũng như băng tuyết lạnh lẽo không một chút tình cảm con người.

Một tiểu mĩ nữ có đôi cánh trắng bạc trong suốt khoảng ba thốn từ sau bay lên nói: "Quân lực rất cuờng mạnh, nhưng hành động của bọn chúng có vẻ hơi gấp quá, không giống như hành vi của một chỉ huy lão luyện."

Vị tinh linh mĩ nữ này không phải ai xa lạ, chính là Thủy tinh linh công chúa Hổ Phách một trong thập đại mĩ nữ của Thánh Ma đại lục, do cùng chí hướng nên kề vai tác chiến cùng với Băng Tuyết Nhân.

Băng Tuyết Nhân nói: "Theo tin tình báo, thì chỉ huy tối cao của đại quân Lai Nhân Cáp Đặc là Ước Lan Đa vương tử, "Kỵ sĩ chi hoa" Ca Ny Tuyết Lan Đặc cùng "Vô song kiếm sĩ" Ngõa Nhĩ Tư làm phó tướng cho hắn."

Hổ Phách công chúa cuời nói: "Thì ra là vậy, khó trách trận chiến tiến công Tạp Mai Long thành thảm bại như vậy. Ta còn tưởng đó là âm mưu của bọn chúng chứ. Xem ra chúng ta nên chân thành cảm tạ vị đại lục đệ nhất mĩ nam tử này.

Băng Tuyết Nhân vuốt ve cái bờm trắng như tuyết của Thủy linh thú, nói: "Chúng ta về thôi. Ta phải cho quân Lai Nhân Cáp Đặc một bài học vĩnh viễn không bao giờ quên được."

Thủy linh thú như tia chớp màu trắng lao xuống băng phong. Hổ Phách công chúa hóa thành một đạo thủy lam quang mang đuổi theo.

Quân đội Băng Tuyết vuơng quốc đã sớm hành quân bí mật đến trong băng cốc cách quân Lai Nhân Cáp Đặc khoảng năm mươi dặm. Mặc dù toàn quân chỉ có hơn ba vạn người, nhưng một phần ba là ma pháp sư, tùy thời có thể phát động tập kích bất ngờ.

Băng Tuyết Nhân cùng Hổ Phách công chúa vừa về đến quân doanh thì một thị nữ ra nghênh đón, cao hứng nói: "Bẩm nữ vương và công chúa, Thánh nữ cùng Lị Vi Nhã tiểu thư đã đến, hiện đang ở trong trướng."

Nhị nữ vừa nghe thấy những lời này đều hết sức mừng rỡ, vội vã đến soái trướng của Băng Tuyết Nhân, chỉ thấy "Địa ngục thánh nữ" Băng Thanh Ảnh mặc hắc sắc ma pháp bào, bên cạnh là "Huyễn chi kiếm sĩ" Lị Vi Nhã mặc khôi giáp hắc sắc kiếm sĩ đang đứng giữa trướng.

Khí tức băng lãnh trên người Băng Tuyết Nhân tức thì biến mất, vùi đầu vào lòng Băng Thanh Ảnh, làm nũng nói: "Ảnh tỉ tỉ, chúng ta đã hơn nửa năm chưa gặp nhau rồi, Tuyết Nhân nhớ tỉ lắm, lại còn Nhã tỉ tỉ nữa."

Cũng chỉ có trước mặt Băng Thanh Ảnh nửa như mẫu thân nửa như tỉ muội, Băng Tuyết Nhân mới có thể tỏ ra là nữ hài muời tuổi ngây thơ mê mẩn, toàn bộ mọi chuyện đều giao cho Băng Thanh Ảnh xử lí.

Hổ Phách công chúa biến thành hình người cùng ngồi với Lị Vi Nhã. Nàng cảm thấy Lị Vi Nhã so với một năm trước đây quả thực như hai người khác nhau, ma lực ba động cùng khí thế phát xuất trên thân thể đều mạnh mẽ gấp mấy lần so với trước, chỉ sợ nàng đã cùng lúc đạt đến cảnh giói đại kiếm sĩ siêu việt và đại ma pháp sư.

Cho đến giờ chưa có một ma pháp kiếm sĩ nào có thể đạt đến cảnh giới như vậy. Do đó, dù biết mình được minh sư Đọa lạc thiên sứ giỏi nhất chỉ giáo, một năm nay Lị Vi Nhã đã bỏ ra không biết bao nhiêu tinh lực cùng khổ cực.

Bốn người cùng ngồi xuống, Băng Tuyết Nhân nói: "Ảnh tỉ tỉ, Nhã tỉ tỉ, làm thế nào hai tỉ lại tới đây?"

Băng Thanh Ảnh bực bội nói: "Muội còn mở miệng nói được à. Nếu Địa Hạn (ngày xưa là một trong mười thành viên "Hắc ám Long kị binh" đi theo Ngô Lai đến Thánh Ma đại lục, luôn lưu tại đại lục bảo hộ Băng Tuyết Nhân) không thông báo cho ta việc đại quân Lại Nhân Cáp Đặc xâm phạm thì muội có nói không?"

Băng Tuyết Nhân cười nói: "Trong khi cuộc chiến của Ma giới và Thiên giới đang trong thời khắc quan trọng, muội không muốn các tỉ tỉ phân tâm. Ngoài ra còn có Hổ Phách tương trợ nên muội tin sẽ tiêu diệt triệt để quân Lai Nhân Cáp Đặc."

Băng Thanh Ảnh thở dài:" Nếu Thiên giới gửi người đến trợ giúp Lai Nhân Cáp Đặc thì muội làm thế nào? Cách đây nửa năm, Hạ Nông muội muội đã biệt vô tăm tích, tỉ muội chúng ta không thể để xảy ra thêm bất cứ tổn thất gì nữa."

Nghĩ đến chuyện cũ cả Ngô Lai và Hạ Nông đều không biết sống chết thế nào, nụ cười trên khuôn mặt của bốn vị tuyệt thế mĩ nữ đều biến mất. Cả Hổ Phách công chúa cũng không ngọai lệ.

Đúng lúc này,một tướng lĩnh của Băng Tuyết vương quốc tiến vào trong trướng, hành lễ nói: "Khởi bẩm nữ vương, Ba Bố Ni Tạp Áo Lệ Na công chúa cùng Lôi Nhân Công quốc Phỉ Âu Á công chúa thống lĩnh một vạn kị binh đến chi viện chúng ta, hiện tại đã tiến vào băng cốc."

Băng Tuyết Nhân vui mừng nói: "Tốt quá, bọn họ đến thật là đúng lúc. Chúng ta đang thiếu nhân lực, đã lâu không gặp họ, thật cũng nhớ họ lắm."

Băng Thanh Ảnh cùng Lị Vi Nhã hai người cũng nhớ đến hai vị công chúa mĩ lệ thông tuệ đó. Bọn họ vội cùng Băng Tuyết Nhân đi ra khỏi trướng, Hổ Phách công chúa cũng đi theo.

Trong bóng hoa tuyết tung bay đầy trời, một vài thân ảnh cưỡi tuấn mã phi vào doanh trại rất nhanh, đi đầu đúng là hai vị công chúa Áo Lệ Na và Phỉ Âu Á.

Bọn Băng Tuyết Nhân bốn người còn chưa kịp nghênh đón, hai vị công chúa đã xuống ngựa chạy đến trước Băng Thanh Ảnh cùng Lị Vi Nhã, vui mừng nói:

"Ảnh tỉ tỉ, Nhã muội muội, làm thế nào các người cũng đến Thánh Ma đại lục vậy? Đã hơn một năm không gặp rồi, muốn bọn ta chết hết sao."

Đi theo sau lưng Phỉ Âu Á công chúa là một gã kiếm sĩ cao lớn toàn thân vận hắc sắc khôi giáp đột nhiên quỳ xuống trước mặt Băng Thanh Ảnh, nói:" Lôi Tư khấu kiến Băng Tuyết Thánh nữ, đa tạ ơn cứu mạng của Thánh nữ."

Băng Thanh Ảnh nhận ra gã kiếm sĩ này. Đúng là nửa năm trước tại đồng cỏ ngoài Ân Tư thành của Tư Phổ Lỗ, Hạ Nông vô tình cứu được một tên dong binh nào đó tên là Lôi Tư. Vì vậy nàng hờ hững nói: "Bất tất phải đa lễ thế. Phỉ Âu Á muội muội, hắn có phải là bộ hạ của muội không?"

Phỉ Âu Á gật đầu: "Chuyện là nửa năm trước đây khi muội rơi vào tay Thú nhân và Hỏa tinh linh thì Lôi Tư đại ca cùng Mân Côi binh đòan đã cứu muội ra. Bây giờ huynh ấy là vạn kỵ trưởng Lôi Nhân công quốc của muội."

Lị Vi Nhã hướng đến Lôi Tư cười nói: "Nguyên lai ngươi đúng là "Hắc y tử thần" đại danh đỉnh đỉnh a. Ta nghe danh đã lâu. Ngoài ra, phó đoàn trưởng "Chiến địa mân côi" Ô Lan Na Toa của "Mân Côi binh đòan" cùng với "Thú ma nữ" Oánh hai vị đã đến chưa? Ta luôn mong có cơ hội gặp họ một lần."

Hai đạo thân ảnh cùng từ phía sau hai vị công chúa nhanh chóng tiến ra hành lễ nói: "Ô Lan Na Toa, Oánh tham kiến các vị."

Đây là hai nữ nhân tuyệt mĩ vô song lừng danh thiên hạ. Một vị trong vẻ đẹp có chứa vài phần dã tính, người còn lại ôn nhuận như mĩ ngọc, chính là "Chiến địa mân côi" Ô Lan Na Toa cùng "Thú ma nữ" Oánh trong thập đại ma nữ của Thánh Ma đại lục.

Bây giớ, trong Thánh Ma đại lục thập đại mĩ nữ, đã có tám người tập trung tại đây (Băng Thanh Ảnh, Băng Tuyết Nhân, Lị Vi Nhã, Hổ Phách, Áo Lệ Na, Phỉ Âu Á, Ô Lan Na Toa, Oánh), cứ như một bức tranh mĩ nhân đẹp nhất trên đời. Tất cả binh sĩ xung quanh không kìm chế được đều nhìn ngây dại, tận hưởng no mắt.

Dưới sự chỉ đạo của Băng Tuyết Nhân, bát nữ đều đi vào soái trướng. Lôi Tư thì cùng bọn tướng lĩnh đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho viện quân.

Bởi vì mọi người đều đã mộ danh nhau đã lâu, Ô Lan Na Toa và Oánh nhanh chóng cùng với các tỉ muội Băng Thanh Ảnh kết thành bằng hữu. Tiếng cười đùa thánh thót như chim vàng anh vang lên không ngớt, sự uy hiếp của Lai Nhân Cáp Đặc đều đã quên sạch. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Các nàng càng nói càng thấy hợp, cởi hết khôi giáp rồi bội kiếm vứt sang một bên.

Trong lúc vô ý, mục quang của Băng Thanh Ảnh liếc qua bội kiếm của Ô Lan Na Toa, thân thể bỗng run lên. Nàng đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm trong tay rút kiếm khỏi bao.

Chuôi kiếm dài và hẹp, thanh hắc sắc trường kiếm trong tay nàng có hình dạng rất kì dị. Khuôn mặt Bạch Thanh Ảnh tỏ vẻ cực kỳ kích động.

Hành động của nàng làm mọi người sợ hãi, Ô Lan Na Toa vội hỏi:" Ảnh tỉ tỉ, có chuyện gì vậy? Kiếm của muội có vấn đề gì sao?"

Băng Thanh Ảnh không trả lời nàng. Ngọc thủ cầm kiếm nhịn không được run lên kích động. Nàng tự nói với mình: "Không sai, không sai, hoàn toàn giống nhau…"

Nàng đột nhiên quay lại Lị Vi Nhã nói:" Tiểu Nhã, muội còn nhớ tỉ từng nói với muội là Á Dạ cũng có năng lực 'Nhận hóa' không? Nàng ta sau khi 'Nhận hóa" thành kiếm thì hình dáng so với thanh kiếm này hoàn toàn giống nhau, không khác điểm nào.

Lị Vi Nhã vừa nghe cũng đã kích động, thốt lên: " Ảnh tỉ tỉ, ý của tỉ là…là…"

Mục quang của nàng và Băng Thanh Ảnh tức thì đều tập trung lên trên người Ô Lan Na Toa

Ô Lan Na Toa sau khi nghe đến cái tên "Á Dạ" lập tức trong lòng không khỏi chấn động. Bởi vì đây chính là cái tên mà Vô Danh đã đặt cho thanh kiếm này của nàng. Nàng nhớ lại lúc đó mình có trêu hắn nói tên kiếm mà nghe như là tên của một người vậy. Hiện giờ Băng Thanh Ảnh đã khẳng định "Á Dạ" đúng là tên một người, vậy nàng ta có thể có quan hệ gì đó với Vô Danh…

Băng Thanh Ảnh kích động nói: "Toa Toa, thanh kiếm này… thanh kiếm này muội có được ở đâu?"

Ô Lan Na Toa nén nghi ngờ nói: "Đây là muội nhờ thợ chế tạo theo bản vẽ mà một vị bằng hữu đã vẽ ra. Ảnh tỉ tỉ, Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Thanh kiếm này…"

Lị Vi Nhã vội hỏi: "Vị bằng hữu đó của tỉ là ai? Tên người đó có phải Ngô Lai không?"

Lời vừa thốt, Băng Tuyết Nhân, Áo Lệ Na và mọi người lập tức đều kích động, ngạc nhiên và vui mừng, ánh mắt đều hướng về Ô Lan Na Toa chờ nàng trả lời.

Ô Lan Na Toa phát hoảng nói: "Tỉ vừa nói đến 'Ái Nhĩ Tiên Khắc phá phôi thần' Ngô Lai đại danh đỉnh đỉnh ư? Không, người đó không phải, hắn tên là Vô Danh, là một gã dong binh trong 'Mân Côi binh đoàn' của muội"

Băng Thanh Ảnh nói: "Không thể nào, đây là hình dáng của thanh kiếm mà Ma giới công chúa Á Dạ 'Nhận hóa' thành, có thể nói là đệ nhất chung cực thần binh trong Nhân, Thần, Ma tam giới. Một dong binh thì làm sao biết được? Người đó là Lai, nhất định phải là Lai."

Phi Âu Á vội nói: "Muội nhớ rồi, nửa năm trước khi muội được 'Mân Côi binh đoàn' cứu ra, cùng Hỏa tinh linh kịch chiến thì hai mắt muội không thể nhìn được, chỉ nghe thấy thanh âm của gã dong binh Vô Danh đó với Ngô Lai đại ca thật sự giống nhau. Lúc đó muội nhận ra người đó đúng là Ngô Lai đại ca, nhưng người đó lại tự gọi mình là Vô Danh. Ôi, nếu lúc đó muội nhìn được thì tốt rồi."

Áo Lệ Na công chúa hưng phấn nói: "Vô Danh mà chúng ta đang nhắc đến rất có khả năng là Ngô Lai đại ca. Nhưng đại ca sao lại bỏ Ảnh tỉ tỉ các tỉ để làm dong binh, lại còn chẳng chịu đến tìm chúng ta?"

Ô Lan Na Toa lúc này đã hơi tin rằng Vô Danh, người vô hình trung đã chiếm trọn trái tim nàng đúng là Ngô Lai mà các tuyệt sắc mĩ nữ kia nói đến, trong lòng không khỏi cảm thấy ngổn ngang trăm mối tơ vò. Nếu hắn đúng là Ngô Lai, từ đó chẳng cần mất công thì cũng nhận ra những mĩ nữ này thân phận tôn quý chẳng hề kém nàng chút nào đã dành hết toàn bộ tình cảm cho hắn. Mình phải làm gì đây? Nàng không cách nào gỡ rối cả.

Nàng cố đè nén tâm tình đang rối bời xuống, thở dài một hơi nói: "Có lẽ muội có thể giải thích nguyên nhân tại sao chàng không tìm đến các tỉ. Chàng không phải không nhớ đến các tỉ mà là căn bản không nhớ gì về các tỉ thôi."

Mục quang chúng nữ xuất hiện vẻ nghi hoặc. Ô Lan Na Toa kể lại khi "kiếm được" Vô Danh ở nơi hoang dã đó thì nhận thấy hắn đúng là mất kí ức, sau đó cho hắn ta lưu lại trong "Mân Côi binh đoàn" làm một gã dong binh trung thành trải qua mọi chuỵên thế nào đều kể lại không thêm thắt gì. Oánh ngồi bên còn bổ sung thêm vào.

Ô Lan Na Toa kể lại thập phần chi tiết, bao gồm cả những động tác nhỏ khi Vô Danh bình thường lơ đãng vẫn làm cũng nhất nhất kể lại hết (Sự quan tâm của nàng không biết tại sao đã sớm đặt lên người Vô Danh, không tự chủ được mà để ý đến từng cử động của hắn), đến khi kể đến việc cùng Hỏa tinh linh chiến đấu sau đó Vô Danh một thân một mình cất bước trên con đường tu hành từ đầu đến cuối.

Băng Thanh Ảnh nói: "Ra là vậy, hèn gì nửa năm trước tỉ gặp được triệu hoán thú cấp một Lôi thú Ngốc Qua bảo vệ Lôi Tư vạn kỵ trưởng. Nhưng nếu chàng có thể triệu ra Ngốc Qua để đại diện cho mình thì có lẽ đã khôi phục kí ức chứ, vậy tại sao…"

Băng Tuyết Nhân cao hứng nói: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, sự thật bây giờ chúng ta đã chắc chắn xác định được chàng còn sống. Sẽ có một ngày chàng tìm đến chúng ta thôi. Lai à, Tuyết Nhân nhớ chàng lắm đó."

Thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, Ô Lan Na Toa cùng Oánh đều không dám tin nàng đúng là vị "Lãnh Huyết nữ vương" lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết.

Sau khi có tin tức xác thực về Ngô Lai, chúng nữ tức thì vui sướng như một đám chim nhỏ.

Đêm dài cuối cùng cũng đã qua. Ánh sáng lại ở phía trước.

Chỉ có điều các nàng đều không ngờ đến là người tình làm các nàng lo lắng, gửi gắm lúc này đang ở trong quân doanh Lai Nhân Cáp Đặc cách các nàng năm mươi dặm mà thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện