chương 17/ 125

Á Dạ dẫn ta vào trọng địa giới bị nghiêm ngặt nhất trong vương cung, thân hình nàng ẩn hiện trong bóng tối liên tục tụng niệm chú văn, sau đó xuất ra một đạo "Hắc ám thôi miên" ma pháp, binh sĩ ma giới không đề phòng, lần lượt ngã rạp xuống đất.

Á Dạ quay lại nhìn ta đắc ý cười khẽ một tiếng rồi tức tốc kéo ta chạy vào bảo khố, trong bảo khố hoàn toàn trống rỗng không hề có lấy một vật gì, chỉ có một thạch bàn khắc đầy hoa văn kỳ lạ điêu khắc đặt trên nền nhà, Á Dạ tiến đến gần thạch bàn áp tay lên mặt đá rồi tụng chú văn:

_ Nhân danh ma giới công chúa Á Dạ, thừa lệnh hoàng đế Lộ Tây Pháp, ta kêu gọi giải trừ phong ấn.

Thạch bàn phát ra một loạt âm thanh trầm thấp rồi từ từ chuyển động lộ ra một động khẩu đen ngòm.

Á Dạ quay đầu nhìn ta cười ngọt ngào, nói:

_ Chủ nhân, trước khi xuống dưới chàng hãy vận dụng Quang hệ ma pháp tạo thành Chiếu minh quang cầu, đường đi còn khá dài cần có vật chiếu sáng.

Cử chỉ dáng điệu của nàng lúc này trông thật xinh xắn đáng yêu, ta nhịn không nổi đưa tay véo mũi nàng một cái, trên tay xuất ra một quang cầu xua tan bóng tối u ám.

Á Dạ nở nụ cười xinh tươi, thân hình yểu điệu thướt tha tiến vào hang động, ta cũng không ngần ngại bám theo sát phía sau.

Đúng như Á Dạ đã nói thông đạo này quả thật rất dài, trên đường đi còn phải giải trừ hơn mười đạo phong ấn, những phong ấn này chỉ có Lộ Tây Pháp hay người mang huyết thống của ông ta mới mở được mà thôi, ngay cả ta cũng không thể tuỳ tiện dùng vũ lực phá giải được.

Sau khi đi được vài dặm đường, ta chợt nhìn thấy một cánh cổng sắt khổng lồ chắn ngay trước mặt, Á Dạ nhanh nhẹn tiến lên giải khai phong ấn rồi dùng sức mạnh gia truyền đẩy cửa mở ra.

Dưới ánh sáng của quang cầu, hiện ra một thạch thất lớn ngang với một sân bóng đá, bên trong chất đầy kỳ trân dị bảo, một người ngoại đạo như ta nhìn vào cũng biết món nào món nấy đều có giá trị liên thành, bất quá đối với ta hiện nay mà nói tiền tài không còn ý nghĩa gì mấy, chỉ tò mò liếc sơ qua cho biết rồi thôi.

Á Dạ thấy ta không hề động tâm trước tài vật, trong lòng nàng cảm thấy rất hoan hỉ liền kéo ta vào sâu trong thạch thất, chỉ thấy cuối thạch thất là một chiếc rương to đang từ từ mở ra.

Bên trong chiếc rương chứa đầy các loại áo giáp đủ màu sắc, Á Dạ khẽ cười nói:

_ Đây là những giáp trụ cao cấp nhất mà phụ thân mất hàng vạn năm mới thu thập được, mỗi món đều là kinh thế tuyệt tác, chàng hãy nhanh tay lựa lấy một chiếc đi.

Mục quang của ta lướt qua từng kiện khải giáp, ngần ngại không biết phải lựa món nào, đối với các chủng loại giáp trụ ta đây một khiếu cũng chẳng thông.

Trong số đó, cuối cùng chỉ có một chiếc vòng đeo cổ và một chiếc nhẫn đen là lọt vào mắt ta.

Tại sao trong rương chứa áo giáp lại có hai món trang sức? Ta hiếu kỳ cầm hai món đó lên xem xét.

Á Dạ nhìn ta bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, vui mừng nói:

_ Chủ nhân, nhãn quang của người thật lợi hại, chỉ cần nhìn qua là chọn ngay được "Tâm Chi Khải Giáp" và "Diệt Quang Giới Chỉ", hai món bảo bối yêu quí của phụ thân, mất hai món này chắc phụ vương chỉ còn nước lên cơn đau tim mà chết.

Ta ngạc nhiên ngắm nghía chiếc vòng cổ và chiếc nhẫn trên tay, hỏi:

_ Hai món này có công năng thần kỳ gì vậy?

Á Dạ chỉ tay lên chiếc vòng đeo cổ nói:

_ Đây là "Tâm Chi Khải Giáp", có khả năng hấp thu tâm linh lực lượng của người đeo nó chuyển hoá thành áo giáp vững chắc nhất, "Diệt Quang Giới Chỉ" còn lợi hại hơn gấp bội, có khả năng hấp thu toàn bộ năng lượng của thánh quang hệ ma pháp, đáng tiếc là khi xưa lúc phụ vương một mình đánh bại ngũ đại "Hoả diễm thiên sứ" trong số "Thần Quang Thiên Sứ" vũ y phát hiện vũ giáp của họ bị vô hiệu hoá hoàn toàn không rõ nguyên nhân, mãi đến sau này mới phát hiện ra là do chiếc nhẫn này gây nên.

Ta cao hứng lập tức đeo chiếc vòng kia lên cổ, còn chiếc nhẫn "Diệt Quang Giới Chỉ" tuy không mấy hữu dụng với ta nhưng vì tiếc rẻ nên cũng đeo nó vào tay.

Thực hiện theo phương pháp Á Dạ truyền cho, ta tập trung toàn bộ tâm linh lực lượng lên chiếc vòng đeo cổ, ngay lập tức chiếc vòng phát ra ánh sáng chói loà, hoá thành một kiện hắc sắc khải giáp vừa vặn ôm sát thân ta, áo giáp này hoàn toàn khác với loại giáp nặng nề dành cho kỵ sĩ, cũng không phải loại nhuyễn giáp của pháp sư hay kiếm sĩ hay dùng, hoa văn trên giáp rất giản đơn, mặc nó cảm thấy rất thích hợp cứ như huyết nhục tương liên với ta, chưa kể chiếc giáp này còn vô cùng nhẹ nhàng cử động dễ dàng cứ như lúc chưa mặc nó vào.

Ta lập tức xem chiếc vòng cổ này như bảo vật phòng thân.

Á Dạ nhìn thấy ta mặc khải giáp vào càng thêm uy vũ hiên ngang, đôi mắt xinh đẹp tức thì hiện lên vẻ say mê đắm đuối, chịu không nổi ngã nhào vào vòng tay ta, ngước mặt lên nói:

_ Chủ nhân, chàng hôn thiếp đi, Tiểu Dạ đang chờ được chàng sủng ái đây.

Ta cảm nhận thâm tình của nàg, nhẹ nhàng hạ tay xuống xiết chặt vòng eo Á Dạ, cúi đầu đặt lên đôi môi hồng nhuận của nàng một nụ hôn cháy bỏng, Á Dạ "Ưm ưm" vài tiếng rồi níu chặt lấy thân ta, một công chúa tính tình kiêu ngạo không ngờ cũng có lúc trở nên nồng nhiệt như vậy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thạch thất lại từ từ chìm vào bóng đêm do quang cầu ta tạo ra mất dần năng lượng từ từ biến mất.

Ta vẫn còn đắm đuối trong nụ hôn với Á Dạ, tay phải nâng lên, tụ tập quang minh năng lượng chuẩn bị tái tạo một quang cầu mới.

Đột nhiên có chuyện xảy ra, từng ngón tay của ta phát ra ánh sáng chói loà, ma lực trong cơ thể như nước lũ vỡ đê tràn vào trong "Diệt Quang Giới Chỉ" không cách nào ngừng được, ta lập tức buông Á Dạ dùng tay trái chụp lấy "Diệt Quang Giới Chỉ" tính rút nó ra ném đi, nhưng chiếc nhẫn ấy như dính chặt vào cơ thể cố sức cách mấy cũng không rút ra được, chỉ biếr bất lực đứng nhìn ma lực bị "Diệt Quang Giới Chỉ" hút cạn.

Á Dạ giật mình bừng tỉnh khỏi cơn đê mê, thất kinh hỏi:

_ Chủ nhân, chàng bị làm sao vậy? Chàng...

Nàng đang tính chạy đến bên ta để giúp ta đứng vững nhưng ta sợ sức hút này sẽ truyền sang cả nàng, buộc lòng ta phải thoái lui, nói:

_ Á Dạ, đừng qua đây, nguy hiểm lắm.

Mặc dù ta có sẵn nguồn ma lực vô hạn nhưng sức hút của "Diệt Quang Giới Chỉ" cũng mãnh liệt phi thường, ta cơ hồ cảm thấy đầu đau như búa bổ, choáng váng sắp sửa ngã quỵ xuống chân Á Dạ thì "Diệt Quang Giới Chỉ" đột ngột phát ra ánh sáng chói mắt, thánh quang mang màu trắng tinh khôi đậm chất thuần khiết.

Một cảnh tượng kỳ vĩ hiện ra: quang cầu thánh khiết từ trong "Diệt Quang Giới Chỉ" xuất ra bay lên không trung sau đó nảy sinh biến hoá thành một nhân hình mờ ảo, rồi ánh sáng tụ hội lại thành một tuyệt thế mỹ nữ khoả thân xinh đẹp tuyệt trần, phía sau lưng nàng nhìn kỹ còn có 3 đôi cánh trắng muốt, mặc dù trên người nàng không có một mảnh vải che thân nhưng toàn thân nàng toát ra vẻ thanh khiết thánh thiện.

Á Dạ kinh hãi la lên:

_ Ngươi... ngươi là Hoả Diễm Thiên Sứ, sao lại như vậy được? Làm sao thiên sứ có thể xuất hiện nơi đây?

Thân hình của vị thiên sứ trôi nổi trên không trung, 6 chiếc cánh nhẹ nhàng chuyển động tạo thành một tư thái vô cùng mỹ diệu, thân thể được bao bọc bởi ánh sáng thanh khiết chói loà.

Vị thiên sứ đó nhìn ta không chớp mắt rồi thu cánh lại hạ xuống đất, tấm thân trần trụi chớp mắt đã được phủ kín bằng một chiếc trường bào màu trắng thanh khiết, mái tóc vàng óng ả bồng bềnh phía sau lưng, vẻ đẹp của nàng hoàn mỹ thánh thiện sánh ngang với sự kiều mị diễm lệ của Á Dạ.

Ta dồn hết can đảm hỏi:

_ Nàng tên gì vậy? Có đúng là thiên sứ hay không?

Đôi mắt xanh thẳm như đại dương của thiên sứ nhìn ta như thôi miên, một thanh âm trong vắt như chuông vàng thốt lên:

_ Ta chính là một trong ngũ đại Hoả Diễm Thiên Sứ thuộc hàng ngũ Thần Quang Thiên Sứ vũ y, phụng mệnh của Thiên Thần Vương thảo phạt Đoạ Lạc Thiên Sứ Lộ Tây Pháp, kết quả chiến bại, thân thể bị huỷ, nguyên thần của ta nhờ nhập vào trong "Diệt Quang Giới Chỉ" mới không bị tiêu diệt, tồn tại trong đó đã hơn một vạn năm.

Bình luận





Chi tiết truyện