chương 57/ 63

Lúc tỉnh lại, sắc trời đã lần thứ hai trở tối.

Được Mặc Trầm Vân giúp tắm rửa xong, Mặc Minh Uyên lười nhác tựa vào thành giường, ăn từng thìa cháo nam nhân đưa đến bên miệng, “Sao không thấy Đồng Vô Vũ?” Nhớ tới người một ngày không gặp, hắn thuận miệng hỏi.

“Buổi chiều Lâm Phong quốc chủ phái người đến, mời chúng ta vào cung nói chuyện. Phụ thân nghĩ thân thể Uyên nhi không thoải mái, không đi lại thì tốt hơn, nên bảo Đồng Vô Vũ đến gặp hắn. Dù sao, Đồng Vô Vũ đều rõ ràng kế hoạch của Uyên nhi, không phải ư?” Mặc Trầm Vân vô tội cười nói.

Quả nhiên y để ý chuyện hắn nói toàn bộ kế hoạch cho Đồng Vô Vũ, mà không hề nói với y? Mặc Minh Uyên im lặng.

Không nói cho Mặc Trầm Vân là do lười nói, với sự khôn khéo của y, chỉ cần cho y một chút tin tức y liền đoán ra toàn bộ kế hoạch, hắn cần gì phải làm điều thừa! Đương nhiên, Mặc Trầm Vân cũng biết thế, nhưng trong lòng vẫn không quá vui vẻ. Đối với Uyên nhi, y luyến tiếc, nhưng đối với Đồng Vô Vũ, y không quan tâm.

“Uyên nhi, cùng phụ thân bỏ trốn được không?” Mặc Trầm Vân đột nhiên nói lời kinh người.

Khẽ nhếch mi, Mặc Minh Uyên nhìn về phía nam nhân đang cười đến xuân hoa rực rỡ.

“Dù sao chính sự của Thiên Khải ta và ngươi đã sớm an bài người xử lý tốt, minh thư Đồng Vô Vũ sẽ đưa về. Uyên nhi cùng phụ thân dạo chơi tứ phương thôi!” Buông bát không, Mặc Trầm Vân tiến lên, ôm hắn vào trong lòng, cười nói.

“Mặc Giác….” Mặc Minh Uyên sớm chán ghét vào triều sớm, xử lý đống tấu chương chồng chất liền dao động, nhưng không yên tâm về Mặc Giác mới vừa thành thân với Vũ Văn Nghiêu.

“Phụ thân đã nói rồi mà? Về vấn đề tử tự, phụ thân sớm chuẩn bị tốt.” Linh hoạt nhu ấn thắt lưng bủn rủn của thiếu niên, nam nhân nói.

“Là cái gì?” Đã đoán được đại khái, Mặc Minh Uyên vẫn hỏi.

“Dựng tử đan, công dụng như tên! Lần trước gặp mặt bằng hữu là vì lấy dược này.” Tuy rằng y thất hẹn, nhưng bằng hữu của y vẫn bảo người đưa đến tay y.

Thật có loại này dược a! Mặc Minh Uyên hắc tuyến.

“Hữu dụng không?”

“Yên tâm, bằng hữu của ta đã tự mình thử dược hiệu.” Tựa hồ nghĩ tới cái gì thú vị, Mặc Trầm Vân bật cười, hơi thở phả vào tai thiếu niên, khiến hắn không được tự nhiên xoay hạ thân.

Thế giới này thật đúng là thiên đường của đồng nghiệp nữ a! Ngay cả dược nam nam sinh tử cũng điều chế ra. Nếu đám nữ nhân ở Long tổ biết có thế giới này, nhất định tiếc nuối vì mình không được tới đây? Mặc Minh Uyên nhịn không được nghĩ.

“Trước khi xuất phát, phụ thân đã giao dược cho Vũ Văn Nghiêu.” Mặc Trầm Vân tiếp tục nói: “Đúng rồi, ta cũng đưa một viên cho Đồng Vô Vũ, bảo Đồng Vô Vũ chuyển giao Lâm Phong vương, như vậy, cơ hội hắn có thể vãn hồi Thu Kính Kha cũng lớn hơn chút. Nhưng, phụ thân thực hoài nghi hắn có dùng dược hay không!”

Nói tới đây, nụ cười Mặc Trầm Vân có chút cổ quái.

“Vì sao?” Mặc Minh Uyên tò mò ngẩng đầu nhìn y.

“Uyên nhi không biết, lão bà của bằng hữu ta là người vô cùng sợ đau, mà bằng hữu ta rất sủng ái nhân. Cho nên, tuy hắn là người phía trên, hài tử lại do hắn sinh.” Mặc Trầm Vân cười tủm tỉm giải thích. Lại nói tiếp, bộ dáng Tố Cẩm mang thai thật thú vị!

“Nói cách khác, dược này quả thật có thể khiến nam nhân sinh con, nhưng người sinh là người phía trên?” Khóe miệng Mặc Minh Uyên hơi run rẩy.

“Đúng vậy! Phải sinh hạ hài tử, nhưng là người phía trên ăn dược, cùng lão bà giao hoan. Chỉ cần nuốt vào một chút dịch thể của người phía dưới, chắc chắn có thể hoài thai.” Mặc Trầm Vân cười thực thoải mái.

Trầm mặc một lát, Mặc Minh Uyên mới mở miệng: “Ngươi, nói cho Vũ Văn Nghiêu không?”

“Đương nhiên không, phụ thân chỉ nói người phía trên uống dược, sau đó giao hoan là được.” Sao y có thể nói a? Mặt Mặc Trầm Vân đầy xấu xa khiến kẻ khác không rét mà run.

“Ngươi không sợ Vũ Văn Nghiêu không khẩu giao vì Mặc Giác, không công lãng phí một viên dược?” Mặc Minh Uyên phản bác.

“Yên tâm, Giác nhi sợ đau, chắc chắn mỗi lần Vũ Văn Nghiêu cùng hắn giao hoan sẽ phục vụ hắn.” Y dám làm như thế, hiển nhiên đã tính toán tốt.

“Vậy là tốt rồi! Còn Lâm Phong?” Mặc Minh Uyên cũng thực chờ mong nhìn thấy bộ dáng Vũ Văn Nghiêu mang thai.

“Phụ thân có viết cách dùng dược trong thư gửi hắn, tin rằng bằng sự chấp nhất của Lâm Phong đối với Thu Kính Kha, vì vãn hồi ái nhân, hắn nhất định dùng.” Người này không cần khổ nhục kế, với cá tính của Lâm Phong, chắc chắn hắn sử dụng.

Nếu Mặc Trầm Vân đã an bài kế hoạch tốt, Mặc Minh Uyên cũng không có lý do phản đối.

Được đồng ý, Mặc Trầm Vân cười dài mặc y phục cho hắn, ôm hắn rời khỏi phòng. Ngoài cửa khách ***, một chiếc mã xa đang đợi. Thanh niên ngồi ngoài xe nhìn thấy hai người, vội vàng xuống xe hành lễ, “Gia, thiếu gia hảo!”

Chọn mi nhìn thanh niên, Mặc Minh Uyên lạnh nhạt nhìn về phía người đang ôm mình: nam nhân này, quả nhiên có thế lực khác mà ngay cả tình báo của Ngự gia cũng không biết a!

“Sau này chậm rãi nói cho ngươi!” Mặc Trầm Vân trấn an hôn nhẹ hai má nhân nhi trong lòng, đưa hành lý cho thanh niên, ôm thiếu niên lên xe.

“Ta cũng không vội.” Mặc Minh Uyên tự tiếu phi tiếu nhìn y, y nghĩ hắn giống y sao? Hắn không dễ dàng sinh khí đâu!

Ý bảo thanh niên đánh xe, Mặc Trầm Vân cúi đầu nhìn Mặc Minh Uyên, cười nói: “Uyên nhi sinh khí, phụ thân mới cảm thấy ngươi có chút để ý tới ta!”

“Ngươi thực khó chiều!” Mặc Minh Uyên lơ đễnh cười nói.

“Không, là phụ thân quá yêu Uyên nhi!” Mặc Trầm Vân cười phản bác.

Mặc Minh Uyên mỉm cười, ỷ vào lòng nam nhân. Hắn đương nhiên biết, nếu không, sao hắn lại dễ dàng tha thứ y ghen tuông vô cớ.

“Uyên nhi….”

“Cái gì?”

“Phụ thân rất rất yêu ngươi!”

“Ta biết!”

“Uyên nhi không đáp một câu sao?”

“Ta cũng rất rất yêu Trầm Vân ngươi, như vậy được chưa?”

“Cảm giác nói cho có lệ!”

“… Ngươi thực phiền!”

“………….”

Chính văn hoàn

Bình luận





Chi tiết truyện