chương 33/ 63

Sau khi đưa Liệt Phượng Nhi đến phủ Thừa tướng, Mặc Minh Uyên vốn định tiến cung xem thiên lao bố trí thế nào, nhưng nghĩ lại, đã có Mặc Trầm Vân ở đó, hẳn không xảy ra vấn đề, hắn không cần lãng phí khí lực.

Hoàn toàn không ý thức được sự tín nhiệm của mình đối với Mặc Trầm Vân đã quá mức bình thường, người nào đó đuổi xa phu về trước, hiếm khi tự mình cuốc bộ về.

Đi trên đường cái náo nhiệt, thiếu niên một thân thanh sam như tạo thành thế giới riêng. Thong thả bước, biểu tình lười biếng, mắt hơi buông xuống, rõ ràng không chọc người chú ý, lại cố tình lộ ra mị lực khiến người ta không thể dời mắt.

Bỗng nhiên, thiếu niên ngừng lại, nâng khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hổ phách xẹt qua một mạt lưu quang. Ngoảnh đầu, nhìn về lầu hai tửu lâu cách đó không xa, đối mặt với nam nhân tuấn tú đang cười đến tà tứ bừa bãi.

Lầu hai của “Yên Vũ lâu”, nam nhân dựa vào lan can, giơ chén rượu lên, trong mắt là mị hoặc câu nhân.

Mặc Minh Uyên miễn cưỡng nâng mí mắt.

Không cần nói, hắn liền biết nam nhân này là ai —— Hạ Hồi Khâm, Hạ Sư vương. Khắp kinh thành Thiên Khải, nam nhân có khí chất như vậy, hắn không thể không biết, trừ phi y là người đến từ dị quốc.

Lá gan của nam nhân này, thật lớn! Cư nhiên trắng trợn khiêu khích Thiên Khải Vương gia, tưởng rằng hắn không cách tóm y sao?

—— có lẽ là tạm thời hắn không có cách! Mặc Minh Uyên lười biếng cong khóe môi: dù sao người này cũng là vua một nước, chọc y sẽ khơi mào chiến tranh hai nước, hiện giờ, chiến tranh không tốt cho Thiên Khải.

Một trận gió thổi qua, lay động y phục đơn bạc và mái tóc như mực dài tới thắt lưng của thiếu niên. Hạ mắt, Mặc Minh Uyên xoay người rời đi: Gió nổi!

*****

Chân trước mới trở lại vương phủ, sau lưng mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách. Bầu trời u ám, từng đạo tia chớp dữ tợn xẹt qua chân trời, tiếng sấm “Ầm ầm” như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Dựa vào hàng hiên sơn đỏ, Mặc Minh Uyên đánh ngáp, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao trời mưa mà lại nóng lên!”

Mặc mái tóc dài đón gió bay múa, thanh sam thiếu niên bộ dáng lười biếng, mị hoặc nhân tâm không thể tả.

“Tiểu vương gia, ngọ thiện đã chuẩn bị tốt, ngài muốn dùng bây giờ hay chờ Vương gia trở về rồi dùng?” Một thị nữ mỹ mạo đi tới, cung kính hỏi.

Đến lúc dùng ngọ thiện rồi sao? Vuốt ve mái tóc đen mềm mại, Mặc Minh Uyên híp mắt. Không có đồng hồ thật phiền toái, tới giờ hắn vẫn chưa quen cách tính giờ của cổ đại.

“Tiểu vương gia. . . . . .” Không nghe tiểu chủ nhân đáp lại, thị nữ khó hiểu ngẩng đầu nhìn Mặc Minh Uyên, nhưng khi nhìn đến hắn thì khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ bừng.

“Hử?” Nghi hoặc khiêu mi, không biết vì sao nàng đỏ mặt, nhưng cũng không để trong lòng, nói: “Hiện giờ bổn vương chưa đói.”

Bỏ lại một câu như vậy liền chậm rì rì đi về phía hành lang: ngủ trưa vẫn tốt hơn!

Thị nữ kinh ngạc đứng tại chỗ, đỏ ửng trên mặt không giảm, nhìn theo bóng dáng đơn bạc của thiếu niên, si ngốc nghĩ: biểu tình vừa rồi của tiểu vương gia. . . . . . Thật sự. . . . . . Quá mị hoặc!

*****

Nhìn màn mưa bao phủ kinh thành Thiên Khải, nam nhân vận huyền y lười biếng dựa vào lan can, ngón tay thon dài vuốt ve chén rượu sáng bóng, bạc thần khêu gợi khẽ cong, vẽ ra nụ cười ma mị.

“Gia, hình như ngài thật cao hứng!” Một thanh niên dáng người cao ngất đi lên lầu hai, ngồi xuống ghế đối diện nam nhân, tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện tốt gì sao?”

Hắn không biết trong thời gian ngắn ngủi hắn đi ngoài, có thể xảy ra chuyện gì khiến chủ nhân của hắn cao hứng như thế.

“Ha hả, không có gì.” Chỉ đột nhiên phát hiện, kỳ thật tiểu miêu vẫn thực mê người.

Trên mặt thanh niên tràn ngập không tin. Nhưng chủ nhân của hắn không muốn nói, hắn cũng không dám hỏi nhiều, nếu không, lãng phí bài học của người đi trước a!

Bình luận





Chi tiết truyện