Vốn tưởng rằng Hạ Cấu Tịnh đã về nước, nhưng ngày hôm sau Mặc Minh Uyên từ thượng thư tỉnh trở về thì thấy hắn ngồi trong đại sảnh, uống trà.
“Ngươi đã về rồi!” Thiếu niên nhướng mày, thảnh thơi như đây không phải quý phủ của vương gia địch quốc, mà là vương phủ của mình.
Mặc Minh Uyên xoay người nhìn về phía tiểu tư, “Sao lại thế này?”
“Công tử đó bảo, hắn là bằng hữu của ngài.” Gã sai vặt vô tội nói.
“Nếu người khác đến nói là bằng hữu của bổn vương, các ngươi cũng cho bọn họ vào, dâng trà điểm tâm hầu hạ sao?” Mặc Minh Uyên híp mắt, đạm nói.
Khẩu khí tuy rằng bình thản, nhưng tiểu tử sợ tới mức “Bùm” một tiếng quỳ xuống, lắp bắp: “Này… Không phải…, quản… Quản gia…”
“Ngươi nói, là quản gia bảo các ngươi cho người vào?” Mặc Minh Uyên thở dài, chỉnh lời của tiểu tư. Hắn biết mà!
“Vâng…”
“Đứng lên, gọi Vương bá tới cho bổn vương.” Phất tay áo hạ lệnh, xoay người vào đại sảnh.
“Quản gia nhà ngươi rất thú vị.” Hạ Cấu Tịnh cười tủm tỉm nói, tâm tình hoàn toàn trái ngược ngày hôm qua.
Thú vị thái quá… Mặc Minh Uyên thầm nghĩ, “Ngươi không về Hạ Sư?”
“Tạm thời không.” Thiếu niên trả lời như vậy.
“Chính sự thì sao?”
“Có vương huynh.” Hạ Cấu Tịnh thờ ơ nói. Hắn có ở đó, người chân chính khống chế lục bộ vẫn là vương huynh, hắn về trễ cũng không hề gì.
Sao thấy hài tử này có chút tương tự Mặc Giác chứ! Mặc Minh Uyên ngồi xuống ghế, “Dù ngươi không quay về, nơi có thể đi cũng không ít. Vì sao đến chỗ ta?” Chuyện này truyền ra, người khác không tin hắn và Hạ Sư cấu kết mới lạ.
“Bởi vì…” Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên lơ đãng nhiễm một tầng đỏ ửng, nhu hòa đi đường cong sắc bén, có thêm một tia mềm mại đáng yêu, hai mắt say mê nhìn chằm chằm thiếu niên trầm ổn lại biếng nhác ngồi ở chủ thượng.
Mặc Minh Uyên khó hiểu nhìn Hạ Cấu Tịnh.
“Tiểu vương gia, ngươi đã về rồi! Tìm ta có chuyện gì a?” Vương bá người chưa tới tiếng đã tới trước.
Ánh mắt biếng nhác chỉ một thoáng trở nên lãnh duệ, Mặc Minh Uyên yên lặng nhìn vương bá đi vào đại sảnh, biểu tình của ông từ cười hì hì dần dần chuyển sang sợ hãi, hoảng hốt.
“Vương bá, gần đây bổn vương và phụ vương bận quá, thật đã quên ngươi.” Đã quên sửa chữa ngươi. Mặc Minh Uyên cảm thấy, có một số người sửa chữa bao nhiêu cũng không được.
Tỷ như Vương Trì trước mặt.
“Tiểu vương gia, ta không làm sai cái gì a?” Vương bá ủy khuất nói.
“Đúng vậy! Ngươi không làm sai cái gì. Ngươi không làm sai cái gì chỉ chưa rõ ràng thân phận của người ta đã cho vào phủ, chờ ngươi làm sai, bổn vương còn mệnh ngồi đây nói chuyện với ngươi sao?” Khóe môi khẽ dương, nở nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, Mặc Minh Uyên bắt chéo hai chân, khẩu khí nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.
Hai người ở đây bị ngữ khí ôn nhu của hắn làm rùng mình, rụt cổ lại.
“Cho nên, vì trừng phạt ngươi làm việc không não, bổn vương quyết định phạt ngươi sao chép một trăm lần.” Mặc Minh Uyên mỉm cười.
Vương Trì chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, trời đất nghiêng ngả trước mắt.
Trời ạ! Thận Hành! Một trăm lần a!
Tựa hồ thấy vương bá còn chưa đủ thảm, Mặc Minh Uyên ôn nhu bỏ thêm một câu, “Đúng rồi, sao hoàn bổn vương phải kiểm tra, cho nên, không thể tìm người hỗ trợ nha!”
“Phanh” một tiếng, Vương bá bị dọa ngất.
“Người tới, nâng Vương tổng quản về phòng, chuẩn bị đủ giấy, bút và mực, cùng một bộ Thận Hành.
Trợn mắt há mồm nhìn Mặc Minh Uyên hạ mệnh lệnh, trong mắt Hạ Cấu Tịnh tràn đầy sùng kính và ngưỡng mộ: thật sự là, quá lợi hại!
*****
Từ đó về sau, mỗi ngày Hạ Cấu Tịnh đều chạy tới vương phủ của Mặc Minh Uyên, không phải quấn quít lấy hắn chơi cờ thì kéo đi dạo, đem tính cách tùy hứng thích nháo của tiểu hài tử phát huy tối đa.
Nhờ hắn ban tặng, tin tức Thanh vương Mặc Minh Uyên và một mỹ mạo thiếu niên quan hệ mờ ám rất nhanh truyền khắp kinh thành. Chẳng những lúc lâm triều, Mặc Giác dùng ánh mắt mập mờ nhìn hắn, Ti Hằng biết quan hệ của hắn và Mặc Trầm Vân lắc đầu thở dài, mà ngay cả hạ nhân vương phủ, còn thêm Liệt Phượng Nhi tràn đầy lòng hiếu kỳ chạy tới xem náo nhiệt.
Tuy Mặc Minh Uyên không để ý ánh mắt của ngươi khác, nhưng bởi vì vậy, hắn mất cả thời gian ngủ bù, chuyện này hắn không thể dễ dàng tha thứ. Cho nên, hắn quyết định nói rõ với Hạ Cấu Tịnh, tốt nhất khiến Hạ Cấu Tịnh nhanh chóng quay về Hạ Sư.
“Huy vương gia…”
“Gọi ta Tịnh!” Mới nói đã bị Hạ Cấu Tịnh cắt ngang, biểu tình của thiếu niên còn nghiêm túc, ngữ khí thực kiên định.
Nhăn mày hạ mi, biết lắng nghe, “Được rồi! Tịnh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không thấy được sao?” Trong mắt Hạ Cấu Tịnh tràn đầy thất vọng.
“…. Nhìn không ra.” Suy nghĩ, Mặc Minh Uyên thực khẳng định trả lời.
“Ta hướng ngươi biểu đạt tình yêu a!” Thiếu niên thản nhiên nói.
Nghe xong lời Hạ Cấu Tịnh, phản ứng đầu tiên của Mặc Minh Uyên là, may mắn mình không uống trà; phản ứng thứ hai là, mình không nghe nhầm chứ?
Lần đầu hoài nghi thính lực của mình.
“Nếu không thích ngươi, ta đã về Hạ Sư mà không phải mỗi ngày chạy tới nhà ngươi?” Hạ Cấu Tịnh còn hùng hồn, “Thiên Khải các ngươi cổ vũ nam nam thành thân mà? Cho nên, ta thích ngươi hẳn là không sao! Tuy Hạ Sư không thịnh hành nam phong, nhưng chỉ cần ngươi hướng vương huynh cầu hôn, vì lợi ích lâu dài, chắc chắn hắn không phản đối.”
Uy uy uy! Suy nghĩ của ngươi cũng quá nhanh đi! Tiểu Mặc nhà ta còn chưa nói có thích ngươi hay không, ngươi đã nói đến chuyện cầu hôn.
Mặc Minh Uyên không hổ là Mặc Minh Uyên, khiếp sợ qua đi, hắn rất lạnh tĩnh nói: “Huy vương gia, ta không chán ghét ngươi, nhưng không có tình cảm kia với ngươi. Thật có lỗi!”
“Ta biết bây giờ ngươi không thích ta, nhưng không có nghĩa là về sau ngươi cũng không thích ta. Luận tướng mạo, tài trí, võ công, ta đều cảm thấy mình đủ xứng đôi với ngươi.” Hạ Cấu Tịnh tràn đầy tự tin nói.
Đây không phải vấn đề xứng hay không xứng! Mặc Minh Uyên cảm thấy hắn đúng là đàn gảy tai trâu. Nhu nhu thái dương, há mồm muốn nói….
“Minh uyên, ta thật sự thích ngươi!” Thiếu niên có chút ngượng ngùng, nhưng kiên định nhìn Mặc Minh Uyên, lớn tiếng nói.
“Huy vương gia, ta….”
“Trước kia ta không biết ngươi, nên mới muốn giết ngươi, ngươi tha thứ cho ta được không? Minh Uyên.” Hạ Cấu Tịnh lại ngắt lời Mặc Minh Uyên, đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Ta không để ở trong lòng.” Mặc Minh Uyên đạm nói.
“Chỉ cần ta đến Thiên Khải, Thiên Khải và Hạ Sư có thể khôi phục quan hệ hữu hảo…..”
“Nhưng, Uyên nhi là của ta! Không thể thú ngươi a!”
Rốt cục Hạ Cấu Tịnh cũng hưởng tư vị bị ngắt lời.
Bình luận
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1