Mới vừa trở lại vương phủ, Vương bá liền cười tủm tỉm nghênh đón:
“Vương gia, tiểu vương gia đã về rồi!”
Không thể không nói, qua nhiều lần giáo huấn, vị quản gia này vẫn còn có thể duy trì dáng tươi cười thần kì và thái độ điềm nhiên như không, quả là người phi thường.
“Ân!” Mặc Trầm Vân đạm cười gật đầu.
Dùng qua ngọ thiện, Mặc Trầm Vân ôm Mặc Minh Uyên ngồi trước cửa sổ lầu hai của Kính Uyên các, nói chuyện phiếm. Mặc Trầm Vân nói chuyện của mình khi còn bé, hiểu biết khi ra ngoài du ngoạn, Mặc Minh Uyên chỉ ngẫu nhiên hỏi vài câu, đa phần đều lẳng lặng nghe.
Nói xong, đề tài trở lại chuyện ở Lâm Phong.
“Sao ngày đó Uyên nhi bảo Đồ Lam tới Lâm Phong? Quốc gia có thể lựa chọn rất nhiều mà!” Tuy Lâm Phong cường đại, nhưng Lâm Phong vương có tiếng ngu ngốc vô đạo; dù Lâm Phong thái tử đức hạnh không tồi, cũng chỉ là thư sinh yếu ớt; còn các vương tử khác đều kế thừa “Huyết thống tốt đẹp” của ông ta. Quốc gia như vậy, nếu không nhờ trụ cột quốc chủ trước lưu lại, đã sớm bị tiểu quốc chung quanh đánh bại, căn bản không đủ gây uy hiếp. Phái Đồ Lam đi, có vẻ dư thừa.
“Trầm Vân hiếm khi hồ đồ nha.” Mặc Minh Uyên nhẹ nhàng cười, trêu tức.
Mặc Trầm Vân chọn mi: “Người luôn hồ đồ một lần, Uyên nhi nói cho vị phụ thân hồ đồ này biết dụng ý của ngươi đi!”
Câu thần nhẹ cười: “Được rồi! Thực lực của Lâm Phong, đủ đặt song song với Thiên Khải và Hạ Sư, nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Phong vương không hủ bại như vậy, không khó nhìn ra Lâm Phong vương đời trước huy hoàng thế nào. Với dã tâm của Hạ Sư vương, vì sao không đối phó quốc chủ ngu ngốc đó chiếm đoạt Lâm Phong trước, mà lại hướng tới Thiên Khải nổi danh trung thần hiền thần?”
Mặc Trầm Vân giật mình nhướng mày, cười dài: “Thì ra là thế! Uyên nhi là vì Lâm Phong vương dễ xuống tay, mới không thể xuống tay a!”
“Đúng vậy!” Thấy Mặc Trầm Vân nghĩ thông suốt, Mặc Minh Uyên thay đổi tư thế, nhàn nhạt nói: “Một khi Lâm Phong vương gặp chuyện không may, tất nhiên Thiên Khải sẽ có hành động, nếu vậy sẽ phá vỡ cân bằng giữa các quốc gia khắp đại lục, ví như Gia Tiếp.”
Thiên Khải, Hạ Sư, Lâm Phong, ba nước giống thế chân vạc trong lịch sử Trung Quốc, tuy vương của Thiên Khải và Lâm Phong khiến hai nước rơi vào địa vị yếu hơn, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà hai nước có thể ngự trị các tiểu quốc khác.
Chuyện Mặc Minh Uyên làm không khiến Lâm Phong tan rã – dù sao, hắn không muốn khai chiến. Hắn chỉ muốn dập tắt dã tâm tranh giành đại lục của Hạ Sư vương mà thôi.
“Nhưng, hình như Lâm Phong không có người xứng đáng đảm đương vị trí quốc chủ!” Ý đồ của Mặc Minh Uyên cũng là điều Mặc Trầm Vân muốn làm, nhưng không có cơ hội.
Mặc Trầm Vân không phải thánh nhân vì thương sinh linh mà ngăn cản khai chiến, lý do của y rất đơn giản, cũng thực ích kỷ. Bởi vì một khi khai chiến, thời gian y và nhân nhi trong lòng bên nhau chắc chắn giảm bớt, đó không phải điều y muốn.
“Không phải không có a!” Mặc Minh Uyên nhướng mày, con ngươi hổ phách tràn ngập lưu quang, “Một thời gian nữa, ngươi liền biết cái gì gọi là phẫn trư ăn lão hổ.”
“Là tình báo của Ngự gia?” Thôi, mạng lưới tình báo của y có lợi hại thế nào cũng không thể so với Ngự gia, không nên xử phạt thuộc hạ!
Mặc Minh Uyên đang chuẩn bị đáp lời, bỗng nhiên phát hiện trong vạt áo có thêm một bàn tay không phải của mình. Mi phong vi điệp, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang cười vô tội, “Tay ngươi, có thể lấy ra không?”
“Tới tay thịt, đâu có đạo lý buông ra. Uyên nhi nghĩ sao?” Mặc Trầm Vân xấu xa cười, tay vỗ về chơi đùa thù du thiếu niên càng thêm càn quấy.
“Nóng.” Thời tiết hiện giờ quá nóng, làm chuyện này càng khiến hắn nóng chịu không nổi, cho nên từ khi trở về Thiên Khải tới nay, hắn chưa từng cùng Mặc Trầm Vân thân thiết qua.
“Không sao, phụ thân sẽ không làm Uyên nhi quá nóng.” Nói xong, xoay người áp Mặc Minh Uyên dưới thân, ngón tay thon dài bắt lấy đai lưng, cởi nút thắt, dùng sức xả hạ.
Cảm giác nhiệt độ cơ thể giảm xuống thần kỳ, biết y dùng nội lực cải biến nhiệt độ, Mặc Minh Uyên cũng không cự tuyệt nữa. Tùy ý tay nam nhân vuốt ve thân thể mình, ngẩng đầu cùng nam nhân dây dưa.
Phỏng chừng, Mặc Trầm Vân cũng nhẫn tới cực hạn rồi. Hắn nghĩ như vậy.
Thật lâu mới tách khỏi môi Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên hít vào một hơi, “Lên giường.”
“Nghe Uyên nhi.” Đồng dạng hít một hơi thật sâu, Mặc Trầm Vân động thân, ôm lấy Mặc Minh Uyên đến giường cách đó không xa.
“Tiết chế một chút.” Lời nói bị phong bế nơi hầu gian.
Nhẹ nhàng buông nhân nhi trong lòng, chưởng phong đảo qua, tầng tầng sa trướng phiêu tán. Ngoài trướng, chỉ nhìn thấy hai thân ảnh giao triền, thỉnh thoảng truyền ra tiếng ngâm nga nhè nhẹ.
*****
Tay Mặc Trầm Vân trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn không giống tay người tập võ.
“Đẹp mắt không?” Thanh âm dễ nghe vang lên bên tai.
“Tay của Trầm Vân, rất đẹp.” Hiếm khi Mặc Minh Uyên không cảm thấy buồn ngủ, cầm lấy tay người bên cạnh, thành thực nói ra suy nghĩ mình.
“Phụ thân sẽ ghen tị.” Nam nhân khẽ cười nói.
“Đây là tay của ngươi, có cái mà ghen tị?” Quay liếc nam nhân đang ôm mình, có chút khó hiểu hỏi.
Tuyệt mỹ nam nhân thở dài nói: “Giống nhau!” Ngữ tất, hôn trụ môi nhân nhi trong lòng, cũng không thỏa mãn, tham nhập miệng hắn, cùng hắn triền miên.
Mặc Minh Uyên tựa vào lòng y, nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn nóng cháy của nam nhân diện mạo thiên tiên, nhưng khi phát hiện tay Mặc Trầm Vân di chuyển xuống dưới thân liền chặn lại, “Không được, sắp đến bữa tối.”
Hắn không muốn lãng phí cả ngày vào chuyện vận động tiêu hao thể lực này.
“Nhưng phụ thân muốn!” Khẩu khí nhẹ nhàng lại bá đạo không cho người cự tuyệt, quay ngược cầm lấy tay Mặc Minh Uyên, dẫn dắt hắn chạm vào dục vọng ngẩng cao của mình, “Uyên nhi nhẫn tâm nhìn phụ thân khổ sở sao?”
Nói giỡn, hưởng qua tư vị của nhân nhi trong lòng, sau đó y bị bắt cấm dục lâu như vậy, hiện giờ có thể thưởng thức, y không làm đủ thì quá có lỗi với mình?
Thở dài, ôm lấy cổ nam nhân, thấp giọng nói: “Một lần cuối cùng!”
Nở nụ cười thanh thiển say lòng người, Mặc Trầm Vân không nói gì, hôn lên môi thiếu niên, ngón tay thuận thế tham nhập hậu huyệt, không nhanh không chậm trừu sáp.
Mật huyệt ấm áp vẫn lưu lại dư vị của nam nhân sau lần cao trào vừa rồi, Mặc Trầm Vân thực nhẹ nhàng cho ngón tay thứ ba vào.
“Ân….” Mặc Minh Uyên nhíu mi, hai tay ôm chặt cổ nam nhân. Hạ thân đồng thời bị xâm lấn, nụ hôn rơi trên ngực hắn, đầu lưỡi linh hoạt quấy nhiễu hai điểm đỏ tươi, nhẹ nhàng cắn mút.
Ngón tay rút ra, dục vọng nóng cháy xâm nhập nụ hoa chưa kịp khép kín, khoái cảm khó tả khiến Mặc Minh Uyên rên rỉ ngọt ngào, hai chân chủ động quấn lấy thắt lưng rắn chắc của Mặc Trầm Vân, đáp lại thế tiến công điên cuồng.
Bình luận
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1