Ngủ trưa tỉnh lại, mưa chẳng những không ngừng, ngược lại càng có xu thế lớn hơn. Mặc Minh Uyên nằm trên giường không muốn xuống, con ngươi trong suốt lại thâm thúy có chút đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ.
Tuy Mặc Minh Uyên ngủ đã lâu, nhưng thanh y bằng lụa vẫn không một tia nếp uốn, mềm mại trải trên giường lớn màu trắng, tóc đen tản ra. Ba màu sắc thuần túy bất đồng, tạo thành hình ảnh khiến kẻ khác kinh diễm vạn phần.
Mới vào phòng, Mặc Trầm Vân thấy một màn làm tâm linh y dao động như vậy.
“. . . . . . Về khi nào?” Mặc Minh Uyên thấy y đã đến, chậm rãi ngồi dậy, cột lại mái tóc dài, thờ ơ hỏi.
Âm thầm thở dài, nam nhân tao nhã bước đến bên giường, cúi đầu cười nói: “Thế nào, Uyên nhi nhớ phụ thân?”
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, khiến người ta xấu hổ mặt đỏ tai hồng, Mặc Minh Uyên không né tránh như trước đây, chỉ hữu khí vô lực nói: “Không có.”
Mỉm cười, Mặc Trầm Vân ngồi xuống, ôm thiếu niên ngồi trên đùi của mình, tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nhân nhi trong lòng, ghé vào tai hắn: “Uyên nhi thực không có tinh thần a!”
Tuy bình thường cũng rất không có tinh thần, nhưng hiện tại càng nghiêm trọng.
“Có lẽ bị cảm. . . . . .” Hắn không chắc chắn. Bất quá, không có hiện tượng đau đầu.
“Cảm?” Hứng thú lặp lại từ ngữ mới.
“Là nhiễm phong hàn, tà phong nhập thể.” Thản nhiên giải thích một câu.
“Phụ thân gọi đại phu đến!” Nói xong buông Mặc Minh Uyên ra, đứng dậy rời đi, lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm góc áo.
Cúi đầu nhìn thiếu niên lần đầu biểu đạt ý giữ lại.
“Không cần!” Mặc Minh Uyên ngẩng đầu, chiếc cổ tinh tế trắng nõn triển lộ không sót, thậm chí theo góc độ của Mặc Trầm Vân có thể xuyên thấu qua vạt áo khẽ mở của thiếu niên nhìn đến nụ hoa ngây ngô như đóa bạch liên trong ngực.
Dù Mặc Trầm Vân định lực phi phàm cũng không thể nén mà chăm chú nhìn cảnh đẹp khiến tâm thần rung động, một lúc sau, mới chớp mắt hỏi: “Vì sao?” Thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn, lại càng gợi cảm.
“Ta không có chuyện gì, đâu cần gọi đại phu.” Hồ nghi nhìn nam nhân một cái, hắn gục đầu xuống: “Ngươi. . . . . . Chớ đi!” Hắn cảm thấy mình rất kỳ quái, vừa rồi Mặc Trầm Vân định rời đi, trong lòng đột nhiên thực kinh hoảng, không muốn y rời đi, tay không tự chủ liền vươn ra, bắt lấy góc áo nam nhân.
“Uyên nhi đang câu dẫn phụ thân sao?” Cúi thấp người, hỏi.
Có ý gì? Nâng mi, Mặc Minh Uyên ngẩng đầu, muốn nổi cáu, lại bị Mặc Trầm Vân hôn.
Vì thói quen bị đánh lén mấy ngày nay, Mặc Minh Uyên cũng không giãy dụa, mặc y hôn, thẳng đến khi trong miệng có thêm một cái gì đó mềm mại mới giật mình đẩy ra.
Chắc hẳn phải vậy, Mặc Trầm Vân có bề ngoài tiên nhân, nhưng không thanh tâm quả dục như tiên nhân, đâu thể cưỡng lại sự hấp dẫn của mỹ sắc – hơn nữa mỹ sắc này lại là người y muốn đã lâu – nào có thể ngồi yên. Cho nên y không dễ dàng buông tay như trước.
Hai mắt mở to vì kinh ngạc, tình huống bất ngờ khiến đại não thiên tài cũng không kịp phản ứng.
Đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại ẩm ướt đảo khắp khoang miệng cùng hàm răng chỉnh tề trắng noãn, câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương non nớt cùng múa.
Môi bị lấp kín hơi hơi mở ra, chỉ bạc không kịp nuốt vào theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, *** mĩ mà đẹp đẽ. Đôi mắt hổ phách đóng lại, lúc này Mặc Minh Uyên đã bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngay cả môi Mặc Trầm Vân rời đi cũng không biết.
Đôi môi nhỏ nhắn sưng đỏ, khuôn mặt bạch ngọc nhiễm màu hồng nhạt, hai mắt hổ phách trong suốt giờ phủ một tầng hơi nước, vẻ mặt mông lung quả thực có thể khiến thánh nhân điên cuồng.
Mặc Trầm Vân hoàn toàn buông bỏ đè nén, lại hôn lên môi thiếu niên.
“Ngô. . . . . . Ân. . . . . .”
Tay chống đẩy không biết khi nào biến thành ôm lấy cổ nam nhân.
Ngón tay thon dài luồn vào y phục đơn bạc, lướt qua làn da trắng nõn bóng loáng, vuốt ve hai điểm hồng anh, “Ân. . . . . .”
Đúng lúc này ——
“Vương gia, tiểu vương gia đã dậy chưa?” Tiếng gọi của Vương Bá như dương quang cắt qua sương mù, nháy mắt đem Mặc Minh Uyên đang say mê trong dục vọng bừng tỉnh.
Đôi mắt phủ sương phút chốc khôi phục thanh minh, hai tay giơ lên, đẩy Mặc Trầm Vân không kịp phòng bị, lui ra sau một chút, ngồi dậy, nhanh chóng khép lại vạt áo.
Vương, Trì! Mặc Trầm Vân cười đến âm ngoan.
Ngoài cửa, Vương bá rùng mình một cái, nổi da gà.
Mặc Minh Uyên sắc mặt ửng hồng “Phì” một tiếng bật cười, lúm đồng tiền tuyệt mỹ khiến Mặc Trầm Vân thất thần.
Lần đầu tiên, y nhìn thấy Uyên nhi của y, cười đến vui vẻ như thế. . . . . .
Bình luận
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1