chương 26/ 63

Trong cuộc đời Mặc Minh Uyên, ham mê lớn nhất là ngủ, tiếp theo là đọc sách, ở một số thời điểm, ngẩn người cũng có thể xếp thứ ba.

Đối với nhiều diễn viên xuyên qua thì văn cổ là một vấn đề đau đầu, nhưng với Mặc Minh Diên ngay từ nhỏ đã bị Mặc phụ đầy nhiệt huyết và tinh thần Trung Hoa bức bách học văn cổ mà nói, chuyện này dễ dàng như uống nước.

Nhưng thư sinh cổ đại thì có năng lực viết ra cái gì khiến người hiện đại yêu thích chứ! Cho nên sau khi đọc hết tiểu thuyết thần tiên ma quái trong thư phòng, lại ngủ chừng mười sáu giờ, họ Mặc nào đó bắt đầu dùng đến ham mê thứ ba — ngẩn người.

Ngẩn người chính là đầu trống trơn, không nghĩ đến cái gì. Rất nhiều người xem ngẩn người và ngẫm nghĩ là một, người ta rõ ràng đang ngẫm nghĩ lại nói người ta ngẩn người, kỳ thật hành vi như vậy chính là ngẫm nghĩ.

Ngẩn người chân chính sẽ giống như họ Mặc nào đó, hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm một nơi. Kỳ thật ngẩn người cũng phân trình tự, hiện tại Tiểu Mặc đang dùng tầng thấp nhất của ngẩn người, khiến tất cả mọi người không nhận ra hắn đang ngẩn người. . . . . . (Cái mớ lí luận gì đây ^_^)

“Tiểu vương gia. . . . . .” Vương Trì thấy tiểu chủ nhân nhà mình trầm ngâm, bình tĩnh nhìn búp sen hồng nhạt trong liên trì lý, bộ dáng nghiêm túc, không biết suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ. . . . . . , tiểu vương gia muốn ăn củ sen?

Nhưng mùa này chưa có củ sen a! Khó trách tiểu vương gia phiền não nhìn hoa sen như vậy, ngay cả ta đến đây cũng không phát hiện. Không được, làm một quản gia vĩ đại, nhất định phải dốc hết khả năng đạt thành tâm nguyện của chủ nhân, dù là lên núi đao. . . . . .

Có tính cảnh giác rất mạnh, từ lúc Vương Trì tiếp cận Mặc Minh Uyên liền phát hiện ông, nhưng hắn lười biểu hiện, nên vẫn duy trì bộ dáng ngẩn người, chờ Vương Trì lên tiếng. Ai biết lão tiểu tử này gọi xong một tiếng rồi lâm vào thế giới của chính mình, vẻ mặt biến hóa —— hiện tại là nhiệt huyết sôi trào, đầy hùng hồn, không biết ông đang YY cái gì.

Có chút hắc tuyến nhìn Vương Trì nằm chặt hai tay, bộ dáng thấy chết không sờn, Mặc Minh Uyên nhịn không được, hỏi ra tiếng: “Vương bá! Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Không phản ứng!

“Vương bá!” Tăng lớn âm lượng.

Vẫn không phản ứng!

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Mặc Minh Uyên đứng lên, đá một cái vào chân Vương Trì, rốt cục đánh thức ông.

“Ôi! Tiểu vương gia, ngươi đá ta làm gì?” Vương Trì ủy khuất nhìn tiểu chủ nhân nhà mình, hỏi.

Tuổi một bó to còn giả vờ đáng yêu cái gì! Diện vô biểu tình ngồi xuống lần nữa, tàn bạo nói: “Ta không đá ngươi một cước, ngươi không biết, còn định mơ mộng tới khi nào!”

“Đâu có mơ mộng! Người ta. . . . . .”

Lạnh! Ngươi còn người ta? Họ Mặc nào đó nổi da gà, nhíu mi, “Ngươi cố ý chạy đến trước mặt ta đùa giỡn ta sao!” Thời tiết bắt đầu nóng lên, nhưng hắn không sợ nóng đến mức cần lão ngoan đồng đùa giỡn khiến hắn lạnh cả người.

“Nga! Thiếu chút nữa đã quên, ta đến bẩm báo Vương gia, nhị vương tử La Diệp của Gia Tiếp đến bái phỏng, hiện đang ở chính sảnh!” Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Loại chuyện này cũng có thể quên? Khóe mắt run rẩy, Mặc Minh Uyên rất muốn biết tiêu chuẩn chọn lựa quản gia của Mặc Trầm Vân, sao lại tuyển kẻ dở hơi như Vương bá làm tổng quản của Vương phủ chứ? Không sợ tức chết chính mình ư!

*****

“Nhị vương tử đợi lâu!” Áy náy chắp tay hướng La Diệp, trên mặt Mặc Minh Uyên vẫn là vẻ lười biếng như cũ. Ở thế giới trước kia chỉ một Tiểu bạch Long Mâu có thể khiến hắn biến sắc, tới thế giới này thì có hai người.

Đương nhiên La Diệp không phải một trong hai người đó.

“Đâu có, là tại hạ tùy tiện đến, quấy rầy Vương gia !” La Diệp cũng ôn nhuận nhã nhặn như cũ.

“Không biết hôm nay nhị vương tử đến, là vì chuyện gì?” Ngồi xuống ghế, nâng tay ý bảo La Diệp ngồi, đưa chung trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi.

“Nghe nói Vương gia vết thương cũ tái phát, ta có chút lo lắng, nên đến thăm. Nhưng thấy Vương gia thần thái sáng láng, cũng không có gì đáng ngại!” La Diệp mỉm cười, “Như vậy, ta cũng an tâm.”

Người này, quả nhiên thực quan tâm “Mặc Minh Uyên” a! Đáng tiếc, người hắn quan tâm đã mất, người ở đây chính là người xa lạ không chút quan hệ với hắn.

“Đa tạ nhị vương tử quan tâm, thân thể tiểu vương không ngại, chỉ tìm cái cớ lười nhác mà thôi!” Tuy rằng sự quan tâm không phải dành cho hắn.

“Vậy là tốt rồi !” Hơi hơi vuốt cằm, La Diệp nói một câu.

Mà Mặc Minh Uyên vốn không phải người nói nhiều, lại không quen La Diệp, hiển nhiên không có gì để nói. Trong lúc nhất thời, đại sảnh tràn ngập không khí trầm mặc khiến người xấu hổ.

Thật lâu sau, La Diệp khụ một tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Đúng rồi, về việc Thành Duyệt tự sát, Vương gia tra được người sai sử chưa?”

Che đi tia nghi hoặc hiện lên trong mắt, Mặc Minh Uyên ngẩng đầu, khiêu mi, thần sắc tự nhiên nói: “Chỉ biết Thành Duyệt bị độc ‘Cưu’ của Hạ Sư, nhưng trừ cái đó ra cũng không tìm được chứng cứ chứng minh Hạ Sư sai sử bắt cóc ngươi. Huống chi, Hạ Sư sắp kết minh với bổn quốc, tin rằng Hạ Sư vương sẽ không làm ra hành vi phá hỏng quan hệ giữa hai nước vào thời điểm mấu chốt này. Cho nên, trước mắt không có cái gì rõ ràng.”

“Nói cũng đúng! Vậy Vương gia cảm thấy có thể là Tố Vũ quốc làm hay không, Tố Vũ quốc trở mặt với Hạ Sư, một khi Hạ Sư kết minh với Thiên Khải thì bọn họ sẽ bất lợi lớn, cho nên bọn họ châm ngòi quan hệ giữa Thiên Khải và Hạ Sư, phá hỏng hai nước kết minh.” La Diệp trầm ngâm một lát, tuấn mi khẽ nhíu, nhìn thẳng Mặc Minh Uyên, nói.

“Không loại trừ khả năng này, nhưng không có chứng cứ, cũng không giải quyết được gì, thực có lỗi với vương tử. Vương tử đến bỉ quốc lại gặp chuyện như vậy, tiểu vương áy náy không thôi.” Mặc Minh Uyên thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Đâu có! Ta không bị thương, Vương gia không cần để tâm!” La Diệp vội vàng an ủi.

Mặc Minh Uyên cười nhạt, không lên tiếng.

Bình luận





Chi tiết truyện