chương 55/ 63

Mặc Trầm Vân vốn tưởng rằng có thể làm đầu bải của tiểu quan quán, nhất định có dung mạo diễm lệ, ngôn hành cử chỉ đều lộ ra mị hoặc hồn xiêu phách lạc. Nhưng Chung Ly lại đánh vỡ hiểu biết của y.

Người trước mặt, dung mạo quả thật độc nhất vô nhị, nhưng hoàn toàn không có quyến rũ diễm tục, chỉ có cao nhã uyển ước như lan. Y sam thủy sắc, hình thức không khác gì y phục bình thường, lại tôn lên sự cao quý của thiếu niên. Thiếu niên? Đúng vậy, thiếu niên. Chung Ly công tử nổi danh Lâm Phong, thực chất là thiếu niên mười tám tuổi, một thiếu niên trong mắt tràn ngập lạnh lùng.

Cẩn thận đánh giá Chung Ly một lát, Mặc Trầm Vân chậm rãi nở nụ cười.

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Thanh vương điện hạ của Thiên Khải.” Chung Ly nhìn thẳng Mặc Minh Uyên, rõ ràng tươi cười xinh đẹp động lòng người, lại hoàn toàn không tới đáy mắt.

Mặc Minh Uyên miễn cưỡng khiêu mi, “Cũng vậy!”

*****

Lâm Phong hoàng cung.

Đêm dài, Lâm Phong quốc chủ vẫn điểm đèn chưa nghỉ, hắn ngồi ngay ngắn sau thư trác, còn chăm chỉ phê duyệt tấu chương chồng chất, viết nhận xét lên từng quyển từng quyển.

Nội thị hầu hạ bên cạnh dựa người vào giá sách, đầu thỉnh thoảng điểm nhẹ, đang ngủ gật.

Rõ ràng không gió, nến đỏ sau chao đèn bạch sắc lại nhẹ nhàng nhảy lên, chợt lóe chợt lóe, tựa hồ ngay sau đó sẽ tắt. Lâm Phong ngẩng đầu, đôi mắt ngọc bích thâm thúy bình tĩnh nhìn đại môn đóng chặt.

“Nếu đến đây, cần gì trốn!” Buông bút ngọc, lam phát nam tử tuấn mỹ vô trù khẽ cong môi, câu ra một mạt tươi cươi lạnh lùng, thờ ơ nói.

“Không hổ là Lâm Phong quốc chủ, hảo nhĩ lực!” Nam thanh (giọng nam) trầm thấp từ tính mang theo ý tán thưởng, ba thân ảnh từ sau màn che đi ra, dần dần hiện rõ.

Tuấn dật thanh niên tóc đen mắt nâu, thanh tú thiếu niên tóc đen mắt hổ phách và tuấn tú thanh niên tóc đen mắt đen. Ba người này, đúng là Đồng Vô Vũ, Mặc Minh Uyên và Mặc Trầm Vân sau khi dịch dung.

“Ba vị là?” Trong trí nhớ của Lâm Phong không có người như vậy, nếu có, hắn tuyệt đối không quên.

Mặc Minh Uyên thản nhiên ngồi xuống ghế, híp mắt ngáp một cái, nói: “Quốc chủ đoán không ra?” Khẩu khí lười biếng, lời khiêu khích lại khiến người ta không thể tức giận, giống như bị hắn châm chọc là chuyện thực đương nhiên, hắn là người trời sinh nên nói như vậy.

Dù Lâm Phong, cũng không thoát loại cảm giác này.

“Thanh vương Thiên Khải?” Mày kiếm của Lâm Phong hơi nhíu. Theo hắn biết, người có khí chất kỳ lạ này, toàn bộ đại lục chỉ có một, là phó thừa tướng Thiên Khải nổi danh gần đây. Nhưng hắn nghĩ không ra, mục đích Mặc Minh Uyên tự nhập hoàng cung Lâm Phong.

“Đúng vậy!” Vuốt cằm, khẩu khí bình thản của Mặc Minh Uyên chỉ có Mặc Trầm Vân nghe ra không kiên nhẫn, “Giờ không còn sớm, ta cũng không đi vòng vèo. Lần này tới, ta thay mặt Thiên Khải thương lượng việc kết minh với ngươi.”

“Thanh vương, ngươi đang nói giỡn với trẫm sao?” Lâm Phong cười lạnh. Lâm Phong và Thiên Khải xưa nay nước sông không phạm nước giếng, cho nên cũng không có giao tình, hắn dựa vào cái gì phải kết minh với Thiên Khải?

“Lâm Phong quốc chủ nói vậy là biết rất rõ ràng thế cục hiện giờ, ba nước Lâm Phong, Thiên Khải, Hạ Sư thế chân vạc, vẫn duy trì cân bằng, nhưng loại cân bằng này cũng dễ bị đánh vỡ. Mà ta không hy vọng đại lục rơi vào chiến loạn, ít nhất lúc ta còn sống, cũng không hy vọng.” Mặc Minh Uyên bắt chéo hai chân, vẻ lười biếng mất đi, khuôn mặt non nớt không chút biểu tình, nhưng lại tản mát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Điều này, hiển nhiên Lâm Phong rõ ràng, hơn nữa trước khi Lâm Phong chuẩn bị tốt, y còn hy vọng thế cân bằng có thể tiếp tục bảo trì. Đương nhiên, chờ Lâm Phong y chuẩn bị tốt…, chiến loạn nhất định xảy ra!

Hai mắt ngọc bích bí hiểm nhìn chằm chằm thiếu niên, ngữ khí Lâm Phong đạm mạc: “Thì sao?”

“Ta biết, chỉ bằng thực lực của ta không thể thuyết phục quốc chủ bệ hạ, cho nên ta muốn cùng bệ hạ làm giao dịch nho nhỏ.” Hai tay vòng trước ngực, Mặc Minh Uyên tà nghễ nhìn Đồng Vô Vũ, người sau hiểu ý, tiến lên mấy bước, lấy ra một khối ngọc bội hoa lan thủy sắc.

Nhìn thấy ngọc bội, nam tử vẫn khí định thần nhàn, hơi thở thoáng chốc rối loạn.

“Bệ hạ hẳn quen thuộc với khối ngọc này!” Thiếu niên lạnh lùng nhìn nam tử đã khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt, nói.

“Từ đâu có?” Lâm Phong trầm giọng hỏi.

“Tự nhiên là người khác tặng. Chủ nhân của ngọc bội nói, cái này vốn là một người quan trọng tặng hắn, nhưng hiện giờ hắn đã quên người nọ, cho nên ngọc không cần thiết giữ lại. Vì thế, nó tới tay ta.” Mặc Minh Uyên hơi nhíu mi, con ngươi trong suốt khẽ đảo, nhìn Mặc Trầm Vân luôn đứng phía sau.

Nam nhân cùng hắn tâm ý tương thông, mỉm cười, lấy ra một túi nước, đưa cho nhân nhi đã nói quá nhiều nên miệng khô khốc.

Mặc Minh Uyên tiếp nhận túi nước, chậm rãi uống, ánh mắt lại âm thầm liếc nhìn nam tử đang ngồi sau thư trác. Nhìn mặt y từ xanh biến trắng, khó nén khiếp sợ và đau lòng.

“Hắn…. Hắn, ở đâu?” Cố nén cõi lòng tan nát đau đớn, nam tử kiêu ngạo không muốn hiển lộ yếu ớt trước mặt người ngoài.

“Nói cho bệ hạ, ngươi có thể làm gì? Người nọ nói, hắn rất chấp nhất, hắn tuyệt đối không cho phép chính mình chia sẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác, cũng không dễ dàng tha thứ ái nhân của mình sinh hạ hài tử cùng nữ nhân khác. Cho nên, hắn phải rời đi.” Trả túi nước cho Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên thờ ơ nói: “Dù bệ hạ ép buộc hắn trở lại bên mình, có cơ hội hắn vẫn rời đi. Hơn nữa, càng khó tìm được.”

Lâm Phong nhắm mắt lại, đúng vậy! Tìm hắn về thì thế nào? Thân phận hiện giờ của y chắc chắn phải có tử tự, mà người nọ không dễ dàng tha thứ, y cũng vậy, tuyệt đối không thể tiếp thu chuyện người nọ cùng nữ tử.

“Nếu nói, ta có cách để quốc chủ và người nọ gần nhau, bệ hạ có nguyện ý kết minh với Thiên Khải hay không?” Thấy cơ hội đến, Mặc Minh Uyên mới mở miệng.

Nghe vậy, nam tử mạnh ngẩng đầu.

“Đó là giao dịch của ta! Lấy hòa bình của đại lục đổi ái nhân bên cạnh cả đời, bệ hạ nghĩ có lời không?” Lâm Phong và Hạ Hồi Khâm có dã tâm giống nhau, nhưng hai người này vẫn khác nhau.

Hạ Hồi Khâm vô tình, mà Lâm Phong hữu tình. Chính vì nguyên nhân này, hắn mới để Lâm Phong đoạt được chủ vị, nếu không từ lúc phát hiện dã tâm của Lâm Phong, hắn liền phái người loại bỏ y. Tuy võ công Lâm Phong không tồi, nhưng có những người giỏi hơn y nhiều, tỷ như Đồ Lam.

“Để trẫm suy nghĩ….” Lâm Phong hơi nhíu mi.

*****

Ra hoàng cung, ba người Mặc Minh Uyên trở về khách ***.

Trong phòng, đã có người chờ.

“Minh Uyên đại nhân!” Dưới ánh nến, trên khuôn mặt tuấn tú của thanh niên là nụ cười thản nhiên.

“Đã lâu không gặp, Đồ Lam.” Mặc Minh Uyên lười biếng nheo mắt, gọi ra tên người nọ.

“Đúng vậy!” Đồ Lam hơi hơi khom người, cung kính nói.

“Ta tưởng ngươi đã rời Lâm Phong.” Hắn sớm nói, sau khi Lâm Phong thái tử ám sát tiền quốc chủ, Đồ Lam có thể rời đi.

“Đồ Lam ở lại, muốn tái kiến đại nhân một lần.”

Nghe xong lời thanh niên, khóe mắt Mặc Trầm Vân vi câu, cười đến ôn hòa.

“Chuyện gì?” Liếc Mặc Trầm Vân một cái, Mặc Minh Uyên nhàn nhạt nói.

“Thủ lĩnh ‘Thí Dạ’ đã biết ta được ngài cứu, thỉnh ngài phải cẩn thận!” Đồ Lam ninh mi, nghiêm túc nói.

Một sóng chưa bình, một sóng lại khởi!

Bình luận





Chi tiết truyện