chương 37/ 63

Hạ triều, Mặc Trầm Vân vẫn ở lại trong cung, y phải làm chuyện đã đáp ứng Mặc Minh Uyên.

“Vương thúc, sao ngươi. . . . . .” Nhìn Mặc Trầm Vân, thiếu niên tóc vàng muốn nói lại thôi.

Tuy không nói rõ ràng, nhưng Mặc Trầm Vân là người thông minh bực nào, sao lại không biết hắn muốn hỏi cái gì. Sủng nịch cười, xoa đầu thiếu niên xinh đẹp, “Giác nhi, chẳng lẽ không muốn danh chính ngôn thuận ở cùng Vũ Văn Nghiêu ư?”

“Là vì vậy sao?” Hai mắt thủy lam của Mặc Giác phát sáng.

“Giác nhi thấy còn nguyên nhân khác?” Y hỏi lại.

“Vương thúc. . . . . .” Hài tử cảm động nhào vào lòng nam nhân, không chú ý biểu tình mưa gió cuồn cuộn của mỹ nam tử đứng cách đó không xa.

Buồn cười vỗ vỗ vai Mặc Giác, ánh mắt trêu tức hướng về phía Vũ Văn Nghiêu đang ăn dấm chua, vại dấm này thực lớn a!

Vũ Văn Nghiêu không chú ý tới ánh mắt Mặc Trầm Vân, đen mặt bước đến, dùng sức kéo Mặc Giác ra khỏi ôm ấp của nam nhân, ôm vào lòng mình, “Giác, ngươi từng đáp ứng ta điều gì?”

“Ôi chao? Ngươi định nói đến cái nào?” Chớp chớp mắt to, Mặc Giác khó hiểu hỏi. Chuyện hắn hứa với y rất nhiều, không ăn nhiều điểm tâm ngọt, không thân cận với cung nữ, chăm chỉ học tập, vân vân, nhiều tới mức hắn không nhớ được.

Mặt Vũ Văn Nghiêu càng đen: “Không, ôm, ai, ngoài, ta!” Gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi. Tin tưởng hắn, nếu không phải Trần vương ở đây, chắc chắn hắn sẽ cho tiểu ngu ngốc này một giáo huấn suốt đời khó quên — ở trên giường.

Mà Mặc Giác đáp lại cũng rất vô tội: “Oa, ta quên mất!” Thiết, hắn cố ý thì thế nào, ai bảo Nghiêu bá đạo như vậy, bắt hắn hứa cái này đến cái kia.

Cảm giác hai người đã quên chính sự, Mặc Trầm Vân thờ ơ nghĩ: quả nhiên, ngu ngốc cũng lây nhiễm? Ngay cả loại nam nhân như Vũ Văn Nghiêu cũng trốn không thoát.

*****

Duỗi thắt lưng, thanh y thiếu niên ngáp dài, xuống giường đi ra ngoài, một con miêu mễ màu đen lười biếng theo sát bên chân thiếu niên.

“Tiểu vương gia, ngài đã tỉnh!” Tiểu từ chờ đợi ngoài cửa vội vàng nói: “Ngài muốn dùng thiện hay là. . . . . .”

“Tắm rửa.” Ngủ lâu như vậy, trên người dinh dính, rất không thoải mái.

“Vâng! Tiểu nhân đi chuẩn bị!” Xoay người thi lễ, bước nhanh rời đi.

Khom người ôm Mặc nhi, nhướng mày, “Ngươi có muốn cùng ta tắm không?”

Con mèo nhỏ đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, “Meo meo . . . .”

“Vẫn nên cùng nhau tắm đi, ngươi thực bẩn.” Khẩu khí tuyên bố.

Mặc nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng thiếu niên.

Không bao lâu, nước đã chuẩn bị tốt. Vài tiểu tư đưa dục dũng đến, đổ nước ấm vào, đặt dụng cụ tắm rửa bên cạnh, y phục vắt lên bình phong.

Bố trí thỏa đáng, xoay người thi lễ, rời khỏi phòng, đóng cửa.

Cởi y phục đơn bạc, ôm Mặc nhi tiến vào dục dũng, chậm rì rì đổ chất tạo bọt lên thân nó, nhẹ nhàng xoa bóp.

Tắm xong cho mèo nhỏ, hắn mới bắt đầu tẩy thân thể của mình.

Tắm rửa xong, mặc y phục sạch sẽ, gọi người tiến vào đưa dục dũng xuống, chính mình ngồi trước bàn, dùng khăn chà lau nước trên thân Mặc nhi.

“Phụ vương chưa về ư?” Thờ ơ hỏi một câu.

Thị nữ đang thu thập phòng cả kinh, lập tức trả lời: “Vương gia còn ở trong cung, Vương gia truyền lời, nói đêm nay sẽ về trễ một chút, bảo tiểu vương gia sớm nghỉ ngơi.”

Động tác trên tay thoáng dừng, rồi dường như không có việc gì, tiếp tục, “Đã biết, bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối!” Đã bỏ qua ngọ thiện, bữa tối không thể không ăn.

Không biết, chuyện Mặc Giác đã xử lý được chưa.

*****

Khách *** Như Ý.

Huyền y nam tử lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, thảnh thơi uống rượu, đôi mắt hoa đào tà tứ câu hồn, yên lặng nhìn bầu trời dần tối ngoài cửa sổ.

“Gia, khi nào chúng ta đi cứu Vi?” Thấy chủ tử nhà mình ở địch quốc mà còn khí định thần nhàn như thế, Lôi Hành Vũ cũng không có chút kính nể. Bọn họ đã ở Thiên Khải mấy ngày, chủ tử lại chậm chạp không hành động, chớ nói Hạ Sư bên kia như rắn mất đầu, mà ngay cả ở đây cũng không biết Tập Vi phải chịu cực hình gì, khiến Lôi Hành Vũ không thể không sốt ruột lo lắng.

Hắn và Tập Vi là huynh đệ kết nghĩa, hiện giờ huynh đệ rơi vào cảnh nguy hiểm, hắn lại bất lực, thật sự xấu hổ.

“Không vội!” Nam nhân cúi đầu cười, thanh âm vô cùng gợi cảm.

“Nhưng. . . . . .” Lôi Hành Vũ nhíu mày muốn nói.

“Chuyện ta bảo ngươi điều tra, đã rõ ràng rồi?” Nam nhân liếc hắn một cái, chuyển vấn đề.

“Vâng, quả thật Thanh vương đưa Liệt Phượng Nhi đến quý phủ của Ti Hằng.” Lôi Hành Vũ trả lời, sau đó lại nói: “Gia, việc của chúng ta là cứu Vi, Liệt Phượng Nhi, gia vẫn nên tạm thời buông đi!”

Không nhìn thủ hạ, Hạ Hồi Khâm câu thần cười, từ chối cho ý kiến.

Bình luận





Chi tiết truyện