Joshep dẫn hai người đến bàn Stephan và Rose. Rồi đi ra chúc mừng Leo, kéo luôn Leo ra bàn ngồi. Anh ngồi đối diện với cô. Bên cạnh anh là 2 anh bạn thân còn bên cạnh cô là Beinne và Rose. Rose chợt lên tiếng:
- Chào cô, tôi là Rose – vợ của tổng giám đốc cũng là em gái chủ tịch. “mỉm cười”
- Dạ, tôi là Kate. Xin chào chị!. “cúi đầu”
- Cứ gọi tôi là Rose. Mong rằng cô giúp đỡ anh tôi. “Rose đưa bàn tay như muốn bắt lấy tay cô”
- Dạ. “Kate khẽ gượng cười nắm nhẹ bàn tay đang đưa ra của Rose”.
Tự nhiên, cả hai đều có cảm giác rất lạ. Như đã rất quen thuộc. Mà không hề nhận ra.
- Thôi, ăn đi mày. Mấy hôm leo núi tao đói quá! “Beinne thản nhiêni” : - Lâu không ăn bánh mày làm vị vẫn như xưa nhỉ?? “Cầm bánh lên , cắn một miệng”
- Sao mày không khen ngon luôn đi. “cô lắc đầu”
- Tao khen kiểu gì mày chả vênh mặt tán thưởng bản thân. “chẹp chẹp, Beinne liếc”
- Thế có ngon không? “Ngước mặt hỏi”
- Ngon!!! “Gật mạnh”
Cô cười hất hàm ra vẻ bộ dạng. Cô gái à, dù có muốn lảng tránh thì cái cảm giác ác liệt trong tim vẫn hiện hữu đáng sợ trong cô gái đó.
Trong lúc ăn, khá nhiều người để ý đến cô. Nhưng cô cố gắng không bị sao nhãng. Cười đùa vui vẻ để quên đi cái cảm giác khó tả trong tim. Bữa tiệc dần kết thúc. Mọi người rủ nhau mang dàn hát ra hát hò. Beinne kéo Kate lên bật bài hai cô hay hát: Fight Song – R. P.
Rose vì thế cũng không khỏi ngạc nhiên. Beinne hát một đoạn, Kate cũng bị kéo theo cô bạn.
Mỉm cười hát. Tất cả khán phòng im lặng. Giọng nói và giọng hát cũng không chệch đi đâu. Cách phát âm và cách ngân nga cũng như một giọt nước. Người con gái này, thực sự là ai.??.
Không để cho mọi người thất thần quá lâu. Rose khẽ cầm míc lên và nói :
- Anh trai, đã lâu rồi. Em chưa nghe giọng anh!. “Rose đưa íc cho anh trai mình, mỉm cười”
Leo đang đứng quan sát. Bỗng bước lên giữa khán phòng. Ai cũng biết từ ngày Lana rời khỏi anh không hứng thú với chuyện hát hò nữa. Anh khẽ bật nhẹ bài : No Promises - Shayne Ward rồi dần dần hòa vào âm thanh của bài hát. Giọng hát vẫn vậy. Cao , bổng, ngọt, trầm, trong đều có. Người đàn ông cái gì cũng giỏi này. Hình như chỉ khiếm khuyết mỗi trái tim của bản thân.
Tất cả mọi người chìm đắm vào âm thanh của anh. Đôi mắt gợn ngàn con sóng đó khiến ai ai cũng rớt những giọt lệ. Đâu ai biết được rằng, cô gái nhỏ không có ký ức trong đó cũng ngập tràn giọng hát trong trái tim.
Cả buổi người đàn ông đó đều chĩa đôi mắt lạnh lùng vào cô.
“I don’t wanna run away…. Baby, you’re the one I need tonight…. No promises!!!. Baby, now I need to hold you tight… I just wanna die in your arms… Here tonight …”
Cô gái nhỏ thì thầm theo lời bài hát, khẽ nhếch khóe miệng lên nhẹ cười. Tại sao lời bài hát như đang nói chính bản thân cô vậy?.
Kết thúc bữa tiệc , mọi người chào nhau ra về. Beinne muốn đưa cô về nhưng cô nói đã đi xe đạp nên hẹn gặp ngày mai. Cô thấy mọi người dọn dẹp theo phản xạ cũng muốn giúp đỡ mọi người . Nhưng mọi người cản cô và nói cậu chủ sẽ trách nên cô ra về.
Bước ra khỏi ngôi nhà, không khí thật khiến người ta thoải mái nha. Cô khẽ lấy chiếc xe đạp của mình. Đạp đi với dáng vẻ vui vẻ. Không khỏi nhìn sang xung quang tạm biệt.
Ở trên tầng 4, có một người khẽ nhìn cô đi khuất. Nhắm đôi mắt anh bước vào phòng. Nhìn ảnh người vợ yêu, Anh nhẹ rơi nước mắt “Lana, cô ta… là ai…. Có phải em…. Đang trêu đùa anh…..???”.
Hai bà mẹ trên tầng 3 cũng không khỏi lo sợ. Mẹ Zosie khẽ nói :
- Claudi. Tôi sợ một ngày không xa. Con trai tôi sẽ biết sự thật.
Hai người không nói gì nhìn nhau chỉ lặng rơi những giọt lệ.
Một tháng trôi qua, công việc bộn bề. Nhỏ Beinne và phó chủ tịch càng ngày thân thiết. Du ngoạn nhiều chuyến cùng nhau. Kate cũng chuẩn bị đi đấu thầu. Bản kế hoạch đã chuẩn bị xong. Dạo gần đây hai cô em chủ tịch thường xuyên lên trò chuyện với cô thậm chí còn giúp đỡ rất nhiều nên mọi chuyện hết sức thoải mái. Thực lực của cô trong hai tháng qua đã được ghi nhận nên mọi người bỏ hết định kiến về cô.
Relax Love chọn ra hai công ty ưu tú đấu thầu. Không chệch dự kiến của chủ tịch. Hai công ty được chọn là Lavender Queen và Angel Star.
Đến ngày đấu giá để Relax Love chọn ra người sẽ hợp tác. Chủ Tịch, tổng giám đốc và Kate bước vào phòng. Gặp Anna, tổng giám đốc bên chị ta và thư ký riêng đã đến ngồi sẵn.
Trong phòng họp của Relax Love. 3 người bước vào ngồi đối diện với họ. Anna khẽ liếc đôi mắt nhìn Kate rồi mỉm cười. Kate mở to đôi mắt nhìn chị ta giây lát. Trái tim lại tự nhiên đập mạnh như có gì đó rất sợ hãi. “Tao muốn thằng con hoang phải chết!!!” tiếng nói bỗng vang lên trong đầu cô. Cô chóng mặt, khẽ đưa ngón tay xoa trán. Stephan thấy cô tâm trạng thất thường vội hỏi.
Nghe giọng của Stephan cô chợt bừng tỉnh. Xin ra ngoài uống nước. Nhấp ngụm nước lấy lại tinh thần tỉnh táo cô vuốt nhẹ tay lên ngực. Lát sau cô vào phòng , khẽ ngồi xuống bàn. Leo và Anna nhìn nhau không rời một giây, ánh mắt như có ngàn tia sét. Anna bỗng nói:
- Em trai. Lâu quá rồi.!!!
Leo khẽ mỉm cười không nói gì. Kate mở to đôi mắt, chẳng lẽ họ là chị em. Thực ra họ cũng rất giống nhau.
Bỗng Chủ tịch và con trai của Relax Love bước vào. 2 công ty cạnh tranh đứng lên bắt tay. Rồi lần lượt đưa bản kế hoạch cho công ty nhận đấu thầu. Lát sau, con trai ông ta bước vào và tuyên bố dự án lần này sẽ hợp tác với Lavender Queen. Rồi thông báo 1 tuần sau Lavender Queen phải gửi bản kế hoạch hoàn thiện cho họ. Kate mỉm cười vui vẻ.
Anna – chủ tịch công ty kia bỗng cười khểnh nói:
- Giỏi lắm em trai. Em lại thắng rồi!!
Nói xong chị ta đi ra về. Khí chất sâu xa lạnh lùng không tả.
Và cũng không hiểu sao, Lần này thắng thầu mà Chủ tịch và tổng giám đốc dường như không vui. Hay trạng tháo của họ vẫn vậy từ trước .
Hai anh bước về công ty. Giao cho cô nhiệm vụ gửi bản kế hoạch cho Relax Love. Cô nàng bắt tay vào soạn thảo.
Một tuần. Bản kế hoạch tuyệt vời nhất có thể đã hoàn thiện. Cô gửi cho Chủ Tịch. Ngày hôm đó, giờ nghỉ trưa, chị em sinh đôi bỗng vào thăm cô, cô khẽ hỏi:
- Chủ tịch và chủ tịch bên Angel Star có quan hệ thế nào vậy các chị??
- Đó là chị gái cùng cha của anh Leo. “hai chị em nhìn nhau rồi nói”
- Vậy ạ?.
Cô mở to đôi mắt không hỏi gì thêm. Bộ dạng bần thần không tả nổi. Chiều hôm đó, vi tính của cô lỗi mãi không thể vào được nên cô xin về sớm sau khi về gần đến nhà.
Có một anh chàng đi chiếc xe của Beinne đến và đỗ xuống và ra nói chuyện với cô:
- Em là Kate?.
- Dạ. “Ngước mắt”
- Anh là anh trai Beinne. Tên Zen. Hôm trước em đã gặp rồi “Anh ta mỉm cười”.
- Ở buổi đấu thầu. “Cô gật”
- Đúng. Anh đến tìm em để hỏi xem em gái của anh có đến tìm không? Cả tháng qua nó đã mất tích rồi!.
- Dạ tháng trước bạn ấy có nói với em là bạn ấy đi du lịch ạ.
Cô vừa nói chưa dứt câu thì có một chiếc xe lao tới va vào cô khiến cô ngã nhào vào Zen. Chân bị chầy xước khá nặng. Zen đỡ cô dậy và hỏi nhà cô có gần đây không. Rồi khẽ đưa cô vào nhà. Xong anh ta đi về luôn.
Hôm sau cô đến công ty, Vừa ngồi yên vị vào chiếc ghế quen thuộc. Chuông điện thoại trên bàn bỗng reo lên : “Cô vào đây” giọng nói thường ngày đó hình như nặng nề hơn. Cô bước vào phòng thì thấy Stephan và Leo đang đứng nhìn cô với con mắt lạnh lùng. Một tập ảnh bị ném thẳng trước mặt cô. Cô đưa lên xem thì thấy ảnh mình đang ôm lấy anh trai Beinne – Zen và được hắn đỡ vào nhà. Leo bỗng lên tiếng:
- Hôm nay bên công ty cạnh tranh đã gửi cho công ty Relax Love một bản kế hoạch giống hệt bản của chúng ta. Cô nghĩ sao???.
Kate vẫn chưa bàng hoàng về chuyện gì đang xảy ra thì Leo nói tiếp:
- Stephan, Cậu ra lấy máy tính xách tay của cô ta vào đây?.
Stephan ra ghế của cô lấy chiếc máy tính vào. Anh khởi động máy rồi hỏi Kate mật mã. Kate bấm “4444” . Mail của cô hiện ra. Phần đã gửi đúng là có một tin gửi bản kế hoạch vào mail của Anna – chủ tịch bên Angel Star.
- Hôm nay bên Relax Love đã hủy hợp đồng với chúng ta. “Leo khẽ nói…”
Kate ngồi sụp xuống, đôi mắt vẫn như vô định. Khẽ mỉm cười nước mắt theo khóe miệng bị rớt xuống. Cô lê cái chân đau đứng dậy. Leo khẽ nhếch đôi lông mày ra cầm chặt lấy cổ tay cô áp cô vào tường nói lớn:
- Cô không có gì giải thích?
- Mọi chuyện đều là sai sót của tôi. “Cô chỉ liếc con người đi chỗ khác. Tâm trạng bình ổn khác lạ”
- Sai sót?. Nói cho tôi biết, cô tiếp cận tôi với MỤC ĐÍCH gì?. “Anh nhấn giọng”
Cô khẽ nhìn anh mỉm cười nói:
- Ngay từ đầu đã không có tin tưởng. Nói gì cũng vậy thôi.
Leo bỗng nhìn cô trong vô định rồi dần dần thả lỏng bản tay cô. Cô thấy vậy, khẽ hất tay anh ra. Cúi chào đi ra ngoài ngồi sụp xuống bàn làm việc của mình. Tay ôm lấy mặt nước mắt cứ chảy ra không ngừng. “Là do bản thân đã quá ngốc nghếch bị lợi dụng. Mà dù có bị lợi dụng cũng đâu có sao. Họ cũng đâu tin tưởng cô” – Cô bất giác cười, nụ cười tự giễu đến đắng lòng”
Hai anh trong phòng không nói gì. Nhìn vào bóng cô trong tấm đèn mờ, Stephan khẽ nói:
- Em không nghĩ là cô ấy!.
- Vậy sao??. “Leo liếc” - Vậy cậu đi tìm chứng cứ giúp cô ta đi. “Quay ra nói”
- Em đã hiểu!!!
Stephan cúi đầu , nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cô khẽ đứng lên cúi chào.
Giờ nghỉ trưa, có điện thoại của Beinne. Cô nhấc máy và kể mọi chuyện cho cô bạn thân nghe. Beinne khẽ chẹp chẹp , nói:.
- Tao đã tìm cách tránh xa mày. Mày mà cái đầu óc ngu dốt vẫn không thể sáng ra của mày không thể thấm được. “lắc đầu.”
- Tao thực sự không biết. “thở dài”
- Tiểu thư của tôi ơi. Trong thương trường nghĩ cho người khác là diệt vong chính bản thân đấy. Có cần tao bảo anh Joshep về giúp mày không?.
- Không cần đâu!. Có lẽ tao sẽ nghỉ việc!. “cô thất vọng”
- Mày từ bỏ? Mặc cho người khác hãm hại hả hê . Đâu giống mày??? “giọng nói ngạc nhiên”
- Dạo gần đây tao cũng không giống tao nữa rồi!. “lại lặng thở dài”
Nói chuyện một lúc với cô bạn thân. Cô bắt tay vào soạn đơn từ chức. Trong lòng vừa muốn đi vừa muốn ở. Cô in ra rồi nhét chúng trong ngăn kéo. Đến chiều tan tầm, Cô đang tính về nhà thì nghĩ ra gì đó vội lê cái chân đau đi đến đó. Cô đến một khu thể thao. Nơi đây có đủ mọi thứ và trò cô yêu thích nhất là trò leo tường dốc nhưng không cần dây treo người bảo vệ. Ngã thì cứ thả lỏng cơ thể xuống đệm. Đây là nơi Beinne và cô hay đến. Cô lại gần rồi trèo. Vừa bám vừa trèo, cô vừa hét :
- Đồ lạnh lùng dã man. Tôi đã cố gắng rất nhiều. Vậy mà cuối cùng chỉ là kẻ ăn trộm trong mắt anh.
Cô nói dứt câu, tự động ngã xuống. Cô lại bật dậy, vừa bám vừa trèo. Lại vừa nói:
- Đã thế chả thèm công việc anh ban cho nữa. “lại thả tay ra để tự mình ngã sấp xuống”
- Cô cũng dễ từ bỏ nhỉ??.
Chợt một giọng quen thuộc cất lên. Cô vội quay ra ,ngồi dậy. Nhìn thấy anh đang đứng khoanh tay ở hàng rào chắn. Cô thở ra không nói gì. Anh bước vào, Ngồi xuống cạnh cô. Anh cầm nhẹ lấy chiếc cầm quay mặt cô ra. Và nói:
- Vợ tôi…. Ai lấy gì của cô ấy. Tôi đều hận thấu xương tủy. Cô ! Thậm chí không chỉ gương mặt mà hình như mọi thứ của cô ấy. Cô đều sỡ hữu nó như của bản thân cô. Liệu đó có phải là ăn trộm không? Và tôi có thể không oán hận cô??.
Cô không nói gì, khẽ hất mặt ra khỏi tay anh. Quay đi với đôi mắt cay xé.
Anh đứng dậy, tiếng nói chỉ vọng lại trong từng bước đi:
- Nếu đã có chúng thì hãy bảo vệ cho tốt. Tôi không muốn vì cô mà ô uế mọi thứ của vợ tôi!.
Rồi anh đi khuất cô khẽ quay ra nhìn. Hàng nước mắt chảy xiết trái tim như ngàn dao cứa. Chưa bao giờ cô ghét bỏ hình hài này đến vậy. Khẽ nhếch khóe miệng cười. Cô đứng giậy bước về nhà. Dù sao cũng chẳng là gì , tại sao lại đớn đau như vậy?
Mẹ cô thấy cô xơ xác bỗng hỏi cô làm sao. cô khẽ ôm lấy mẹ và khóc. Mẹ cô đưa cô vào nhà sơ cứu cho vết thương ở đùi cho cô. Nhìn mẹ , cô khẽ nói:
- Mẹ, trên đời có thể có hai người giống nhau như hai giọt nước không? Mọi thứ đều giống? “Cô cười, nước mắt chảy xiết” - Có người bảo con giống hệt người con gái đó.
Mẹ cô nghe vậy chân tay bỗng lúng túng, bối rối đến mức làm cô đau. Khiến cô kêu nhẹ lên một tiếng. Mẹ cô mới hoàn hồn, chăm sóc kỹ lưỡng cho vết thương của cô.
Rồi đưa cô vào phòng. Khẽ vuốt tóc cô, bà nghĩ đã đến lúc cho cô biết sự thật. Để bà thôi khỏi lo sợ. Bà thở dài nhắm đôi mắt với hàng nước mắt.
Một tuần sau, không khí vẫn ảm đạm như vậy. Cô và chủ tịch dường như không nói với nhau điều gì. Buổi tối, cô trở về nhà, cha mẹ đợi sẵn cô trong bữa cơm thịnh soạn. Mẹ cô gọi cô vào ăn rồi nói với cô:
- Kate này, có một sự thật cha mẹ luôn giấu con. Là người hiến tim cho con năm đó. Giống hệt con.
Kate nghe thấy vậy. Đôi mắt vô định bất giác chảy xiết những giọt lệ không ngừng. Mẹ cô đôi mắt cay khóe nói thêm:
- 2 bà mẹ của cô gái đó. Không muốn ai biết đầu này. Vì cô gái đó đã từ chối sống thêm để cứu con. Vì vậy, tốt nhất con nên tránh xa họ “Mẹ cô xuỗi lông mi , nói”
Cô sững sờ một lúc rồi nhẹ xin phép cha mẹ bước vào phòng “Trái tim này. Đó là lý do. Những ký ức. Của chị ấy vẫn luôn xuất hiện.” “Chị ấy không nói gì. Một phần cũng là vì anh ta.” “Mình hình như đã hiểu chị ấy phần nào đó …..” Cô khẽ ôm lấy trái tim. Cúi mặt xuống chiếc bàn học khóc nữc nở với những suy nghĩ.
Bình luận
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1