chương 26/ 46

Mỡ Heo

Sáng hôm sau, cô dậy sớm theo thói quen. Vì đã bị anh cách chức trắng trợn trong việc giao báo nên cô xuống nhà giúp mọi người công việc nấu ăn.

Hôm nay , cô muốn nấu các món theo truyền thống của người Việt Nam. Không ăn các món kiểu như khai vị, chính hay tráng miệng nữa . Mà sẽ nấu vài món và một canh. Không thể thiếu bát cơm nóng hổi vừa thổi vừa ăn được nha.

Cô cùng quản gia Lyn đi ra chợ, mua toàn đồ ăn tốt cho da mau lành. Cô mua một cân mỡ heo, về chiên lên làm một bát mỡ to để chế biến đồ ăn. Thực ra mỡ gà sẽ ngon hơn nhưng anh bị thương đang phải kiêng gà , cá … nên cô không mua. Kiến thức cơ bản của y khoa này, cô cũng am hiểu chút.

Đi chợ về thì mẹ cũng ngủ dậy. mẹ giúp cô làm việc bếp núc.

Buổi sáng, cô nấu cháo thịt băm. Mọi người vừa được ăn sáng nhẹ bụng, mà lại tốt cho anh nữa. Ý đồ quá nha.

Trên bàn ăn đã dọn sẵn đủ 6 tô lớn. Trong khi các cô giúp việc gọi mọi người ra ăn sáng . Cô nhẹ bê một tô cháo nóng hổi lên phòng cho anh. Hình như cô gái bé nhỏ này muốn chăm sóc cho người mình yêu thương đây mà.

Cô gõ cửa , không thấy anh trả lời. Cô nhẹ mở cửa bước vào phòng anh. Bình thường lúc ở nhà anh ít khi khóa cửa, vì nhà đã lắp đặt sẵn camera mà.

Cô thấy anh vẫn đang say giấc trên giường , đặt tô cháo lên bàn. Cô bước nhẹ đôi chân nhỏ bé đến giường của anh. Ngồi xuống tấm đệm êm ái , cô lặng nhìn sâu vào gương mặt của anh.

Bình thường buổi sáng, anh thường dậy rất sớm. Điều này cô đã biết từ lâu. Chắc do hôm qua anh quá mệt. Cô đưa đôi tay chạm nhẹ lên khuôn mặt anh. Bàn tay bất giác cứ nhẹ âu yếm xoa nhẹ lên da thịt nhẵn mịn đó. Cô ngắm nhìn anh ngủ, quả thực anh đẹp “nghiêng nước nghiêng thành mà” .

Bỗng anh khẽ loay hoay cự quậy, cô theo phản xạ nhấc tay lên. Chốc lát, anh lại hít thở sâu vào giấc ngủ. Khóe miệng cô hé lên một nụ cười yêu thương. Tà chăn mỏng theo người anh mà chạy rớt xuống ngực. Hé lộ mảng da thịt săn chắc kèm theo một chút băng gạc.

Cô lặng nhìn chúng trong vô định. Đưa bàn tay xuống, đẩy tà chăn mỏng rớt xuống thấp hơn. Nhìn cơ thể anh với đống băng gạt , đôi mắt cô chợt rợt dòng lệ. cô chạm vào chúng , như trong lòng muốn xoa nhẹ chúng đi. Chỉ tiếc là không thể. Tất cả đều là vì cô.

Bỗng , một vòng tay lớn vươn lên, ra sau cô. Đôi bàn tay đẩy nhẹ người cô, rơi xuống nằm tại vị gục mặt vào ngực anh. Cô biết là trò tinh quái của anh. Cong môi, vỗ khéo bàn tay vào ngực anh. Lực của nó thoảng qua, tránh làm anh đau đớn. Cô lên tiếng:

- Anh , đang bị thương đẩy!

- Bông Hoa Nhỏ à, giờ này em vào đây. Một là ám sát anh, hai là cưỡng bức anh. “Anh xoay người , ôm chặt lấy cô hơn, khiến cô đỏ mặt thổn thức tía tai”. – Phương án một, em không có khả năng hành động, còn phương án hai. Anh sẽ làm giúp em! “Đi theo nụ cười thâm sâu của anh là cái gác chân siết chặt cô hơn”

- Em , Em , Em vào với Phương Án 3. Phương Án 3 . Anh thả em ra đi ! “Trong lúc đó, cô đang mặc một cxhiếc váy , còn anh chỉ có cái quần đùi và đống băng gạc. Cơ thể cô bị ma sát với những chỗ da thịt hé lộ của cơ thể anh, khiến cô xao xuyến liên hồi. cô sợ hãi ngượng ngạo vội vã luống cuống”.

- Là gì? “Đôi mắt anh khẽ mở, lặng nhìn cô”

- Em mới làm đồ ăn sáng cho anh ! “Cô nhe 10 cái răng ra nhìn anh, với đôi mắt không thể không trong sáng hơn”

- Vậy tốt quá ! Anh ăn luôn đây . “Anh cười thâm dị quái gở hơn gấp ngàn vạn lần trước, rồi trườn lên người cô”

- Không, không phải em ! Bát Cháo , không phải em!

Cô thấy điệu bộ đáng sợ của anh. Lại thấy anh đang leo trên người mình, vội vã lấy tung vung vẩy. Một hồi, thấy đang vung vẩy với không khí. Và tiếng cười lớn của anh khiến cô mở con mắt to tròn ra nhìn anh:

- Bông Hoa Nhỏ, anh chỉ là đang ngồi dậy thôi ! “Anh vừa nói, vừa đứng lên khỏi người cô. Và đi xuống giường.” – Đợi anh.

Để lại cô há hốc mổm với con mắt to tròn đáng sợ. Miệng anh vẫn cứ nở rộ hơn cánh hoa đào lúc xuân thì. Bước vào buồng tắm. Cô thấy anh đóng cửa , vội vã thở dài như nhẹ nhõm, rồi trên miệng phát ra một câu đáng ghét dễ thương mê lòng người.

Giờ cô đã biết , bản thân đã yêu phải một tên mưu mô xảo trá kinh người. Tỷ lệ IQ đi đôi với tỷ lệ IĐ “I Đểu”. Số Trời ác nghiệt nha.

Trong lúc đợi anh, cô bước đến kệ đựng sách của anh. Toàn những là sách Văn Học Kinh Điển , Toán Học Kinh Điển... Đúng là con người Thiên Tài cái gì cũng thuộc tầng lớp Kinh Điển , đáng sợ quá mà.

Cô dạo bước quanh phòng anh, nhìn xung quanh bỗng cô chợt nhận ra rằng anh rất thích màu trắng. Và cũng thực sự rất biết cách giữ gìn chúng. Cả tông phòng đều là màu trắng. Có đôi chút viền tím. Quần áo trước giờ cũng đa phần là trắng tinh mơ.

Đang trong quẩn quanh dạo bước ngắm nhìn phòng anh thì anh bước ra, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng, hướng cô ra ngồi cạnh anh. Cô bước ra và ngồi xuống bên anh, anh bảo cô đút cho anh. Cô cũng lặng lẽ cầm lên , đút vào miệng anh. Chăm sóc anh từng chút từng chút một.

Cảm giác những lúc như thế này thật ấm áp. Giờ cô đã nhận ra rằng chăm sóc cho người mình yêu thực là niềm hạnh phúc nhất trên trần gian nha.

- Anh còn đau không? “Vừa đút cho anh, cô vừa hỏi. Thấy anh lắc đầu. Cô nhăn nhó lo lắng” – Em sợ chúng sẽ để lại sẹo.

- Không phải là mặt thì sẹo ở bất cứ đâu cũng được ! “Anh mỉm cười, sau đó, đôi mắt ngày một sâu hơn” – Bông Hoa Nhỏ à, em sợ chịu thiệt sao? “Cô mở to mắt, anh lặng nói tiếp” – Cơ thể này một ngày không xa sẽ chỉ thuộc về em. Em không bỏ của chạy lấy người đó chứ? “Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô”

Cuối cùng cô đã nuốt trôi được câu chữ của anh. Mặt cô đỏ bừng bừng. Cô đặt bàn cháo lại bàn, đứng vội lên nói:

- Giờ là lúc nào rồi? Em không thèm lo lắng cho anh nữa! “cô hất hàm bước đi”

Bước được nửa bước, anh nắm lấy cô tay cô, dúi cô xuống. cô theo tỷ lệ tương thích, ngồi sụp xuống đùi anh.

- Anh nói không đúng sao, thưa bà Leo Rolls LaTiNo?? “Anh sát gương mặt cô”

Cô nghe vậy cong môi, với hai má đỏ chín như trái hồng nẫu. Chả phải anh đang muốn nói ý là cô là vợ anh sao?. Còn anh cứ đắc ý mà cười mãi không thôi . Chỉ trực há miệng để cô đút những thìa cháo ngon lành. Ăn hết bát cháo ngon lành , cô đang định bê tô cháo đứng dậy khỏi đùi anh, để xuống nhà dọn dẹp , ăn uống và đi học. Anh chợt vào tay ôm sát cô vào người mình . khẽ lên tiếng vào tai cô:

- Không hiểu cô gái nhỏ này , cho gì vào trong cháo mà anh bị say mất rồi. Em đền đi! “Khóe miệng anh sâu hơn, định đặt nụ hôn lên má cô”

- Em cho …. “cô nhẹ nhàng tránh , với nụ cười tinh nghịch” – Mỡ heo đấy!

Anh bị câu nói của cô làm hoảng mình nhẹ. Cô biết chắc là trước giờ quý tử như anh thì khó lòng ăn được những thức ăn giản dị giống vậy. Miễn cưỡng lắm hồi tết anh mới ăn bánh chưng. Cô nhìn anh mặt mày có nét dị dị sợ sợ. Được thể bật cười lớn trêu đùa . Giờ thì đã biết điểm yếu của anh rồi.

Ăn sáng xong, cô đạp xe đi học hè. Ngày mới lại bắt đầu , hôm nay bầu trời quả đẹp đến viên mãn.

Trưa trở về, cô nấu bữa trưa. Lần này Leo xuống ăn cơm cùng mọi người.

Lana thấy mọi người ngồi vào bàn đã đông đủ, bèn nói với mẹ anh:

- Bác Gái , từ hôm nay con muốn nấu ăn theo kiểu truyền thống của Việt Nam được không ạ?

Mọi người đã sớm đoán biết ý đinh của cô từ bữa sáng, Lana lại nói tiếp :

- Con sẽ nấu những món như canh và một số món mặn trong một bữa ăn.

- Leo, ý con thế nào? “Mẹ anh hỏi anh”

- Con cũng thích những món ăn của nước ta cứ làm theo cô ấy đi!. “Leo nói”

- Vậy được!. Cứ làm theo ý con nhé. Sáng nay, mẹ con cũng có đôi lời nói với ta rồi. Ta và mẹ con rảnh rỗi nên mỗi ngày sẽ ra ngoài đi chợ về cho con nấu ăn!! “mẹ anh nói với gương mặt thật hiền từ”

- Vâng, bác gái con sẽ cố gắng không để bác gái phải thất vọng. “Cô vui sướng cương quyết”

- Em sướng thật đấy, có hai bà mẹ đi chợ giúp đỡ. “Leo liếc Lana”

Cô nghe thấy vậy, vội đỏ mặt cúi nhẹ xuống. Mẹ anh sao lại nói chung chung như vậy. Mẹ anh nhìn cô ngượng ngùng rồi mỉm cười nói thêm:

- Từ sau con đừng gọi bác gái nữa.

- Dạ??

- Gọi là mẹ Zosie nhé! “Bà mỉm cười”

Lana mở to đôi mắt, cúi xuống không dám mở lời mặt càng đỏ hơn.

Leo thấy vậy , nở nụ cười nói:

- Em phải nghe lời người lớn rồi, phải không Mẹ Claudi?

Cô vội vã ngước lên với con mắt chăm chăm nhìn anh. Anh quả rất đáng ghét và mặt dày nha. Từ bao giờ anh biết tự cho gạo nấu thành cơm thế nhỉ. Trái ngược hoàn toàn với những điều người ta thường thấy luôn. Bái phục mà.

Cô không thể đợi mẹ Zosie chờ lâu, lặng quay ra gật đầu với bà.

Sau đó vẫn trưng diện đôi mắt lườm nhẹ anh. Hình như anh đang trả thù vì buổi sáng cho anh ăn mỡ heo mà không báo cáo đây mà. Vậy thì giờ anh ăn mỡ heo dài dài nha cậu chủ.

Khiến anh bật cười lớn, Mọi người trong nhà ai ai cũng vui vẻ khi thấy cậu chủ như vậy. Bữa cơm rất đầm ấm và hân hoan . Cậu bé Chadie từ khi chuyển về lại nơi đây dường như cũng vui vẻ và cười đùa hơn rất nhiều.

Bữa cơm sẽ trở nên đầm ấm hơn nếu như ăn những món ăn truyền thống. Điều này , cô hiểu rất rõ . Ẩm thực truyền Thống không những chan hòa , gắn kết thêm người với người. Mà còn rất tốt để bồi bổ cho sức khỏe nữa nha.

Chiều đến, Lana lên phòng học bài, hôm nay có nhiều bài tập hè cần phải hoàn thành, vì ngày mai đi học đã phải nộp rồi. Làm bài đến nỗi quên luôn cả trời đất . Xong hết thì cũng đã đến giờ nấu cơm.

Cô bước xuống cầu thang, đột nhiên thấy dưới nhà hoàn toàn vắng bóng mọi người và tối om. Tình trạng này cô chưa hề gặp qua, bởi vì nếu có chuyện gì thì chỉ có Gia đình anh đi vắng, còn quản gia Lyn và một vài chị Giúp việc vẫn luôn túc trực dưới nhà với ánh đèn sáng choang.

Cô bất giác trở nên lo lắng vừa chạy xuống vừa gọi tên anh và mọi người. Cô sợ điều gì đó không hay. Đến nỗi luống cuống hết chân tay. Cô loay hoay đưa đôi mắt , tìm tòi. Cuối cùng, những đốm sáng nhỏ ngoài sân vườn bỗng rực sáng sau những tấm rèm trong nhà .

Bình luận





Chi tiết truyện