chương 37/ 46

Anh vào phòng bệnh cô nằm. Cô khẽ mở mắt với lấy bàn tay anh:

- Leo…. Hứa với em… dù có chuyện gì…. Anh cũng phải sống……

- Lana…. Ngoại trừ em sống với anh…. Không thì không thể…..

Anh gục xuống bàn tay bé nhỏ của cô. Hai người ôm lấy nhau với nỗi đau giằng xé hai trái tim.

Sáng hôm sau, cô gượng dậy đi lại. Ngày mai là đến sinh nhật cô, cô muốn xin anh đưa cô đến bờ sống năm đó nơi hai người cùng gặp nhau. Anh nhẹ nhàng nhận lời cô rồi đi sắp xếp.

Sau khi anh đi, 2 mẹ vào chăm sóc cô. Cô nói với hai bà mẹ nguyện vọng cuối cùng của mình. Mong hai mẹ chăm sóc anh, cho anh vơi bớt nỗi đau. Và tìm cho anh một người vợ mới thật tốt và yêu thương anh. Hai bà mẹ thậm chí không nghe cô nói chỉ trực vuốt gương mặt nhỏ của cô mà lắc đầu khóc lóc khôn siết.

Buổi tối hôm đó, khi anh đưa cô đi dạo. Bỗng có một cô bé 16 tuổi bị tai nạn được xe cấp cứu đưa nhanh đến bệnh viện. Khi nhìn thấy gương mặt và dáng hình loang lổ đầy những dòng máu của cô bé, cô xót thương vô cùng. Và dường như có một linh cảm quen thuộc thôi thúc trái tim cô. Buổi đêm , khi anh đi lấy đồ cho cô , cô nhẹ nhàng bước sang gian phòng của cô bé. Thấy hai bố mẹ cô bé đang ôm nhau khóc. Thật là một cảnh tượng đớn đau lòng người.

Nhìn thấy cô, họ bỗng giật mình. Ngỡ như thấy bóng dáng của con gái họ trở về.

Kỳ lại thay, khuôn mặt của cô bé đó và Lana có những nét đặc biệt giống nhau. Tình trạng của cô bé đã rất nặng , cần phải thay tim gấp. Nếu không sẽ không thể qua khỏi nay mai.

Lana trở về, cô đứng lặng nhìn ra cửa sổ bệnh viện. Cây Phượng lớn trước sân viện đã sắp chuyển sang màu vàng của sự héo úa tàn phai.

Cô nhớ đến những năm học cấp 1 , cấp 2. Khi bản thân vẫn chỉ còn là một cô bé xinh xắn tinh nghịch , cô và đám bạn thường đợi cho hoa trên cây rụng xuống để nhặt chúng và đặt vào quyển sách uớp khô làm kỷ niệm, hay tặng cho nhau. Có lần mấy bạn nam cao cao còn trèo lên để rung cho cành cây rơi hoa xuống cho các bạn nữa ở dưới tha hồ nhặt. Điều này đã làm cả nhóm bị hiệu trưởng nhắc nhở. Đó là lần đầu tiên cô biết đến hai từ bị phạt, và hình như cũng là lần cuối cùng.

Về đến lớp, cô giáo không trách phạt. Chỉ nói rằng, hoa cỏ cũng có sự sống. Cũng có sự giao hợp đâm non chồi mới cho chúng ta ngắm nhìn thưởng lãm. Một bông hoa tươi đẹp đang rạng rỡ, hay thậm chí là những bông hoa đã héo tàn thì chúng cũng chẳng muốn lìa cành . Lìa cành đồng nghĩa với việc chúng phải ra đi. Rời khỏi những người chúng yêu thương và rời xa nơi đã sinh ra chúng. Nếu là Lana và các bạn, phải rời bỏ người thân khi ở độ tuổi tươi đẹp nhất, Tâm trạng sẽ ra sao?.

Lúc đó, cô nghĩ đến cha của mình. Trái tim cô lại thắt lại đến xé lòng. Lời cô giáo nói chẳng bao giờ có sai. Chẳng có ai muốn rời xa người thân của mình. Không có ai muốn rời xa mảnh đất đã sinh ra họ. Họ muốn sống, không phải họ sợ phải chết. Mà là họ sợ phải quên đi hoặc chia xa những người họ thương yêu và cần họ che chở.

Còn bây giờ, khi nghĩ về cô. Cô không sao với một người biết mình sắp lìa xa sự sống. Hình như trong tim đều là sự trống rỗng cho bản thân. Nhưng còn anh? Còn mẹ? Còn Chadie? … Họ sẽ ra sao? Nghĩ đến đây thôi , nước mắt cửa cô đã nhạt nhòa đẫm lệ, cô cố ngước lên cao nhìn bầu trời đêm tối, để nước mắt có thể chảy ngược vào trong.

Cơn gió Thu mát lộng thổi qua làm những tán lá úa trên cây rụng xuống. Cô nhìn chúng , mỉm cười . Cô không muốn chúng xa lìa cành . Nhưng định mệnh đã định sẵn. Đó là quy luật của sống còn, muốn hay không , bản thân những sinh vật nhỏ bé đều không có sự lựa chọn.

Mùa Thu, mùa của sự ấm no hạnh phúc. Nhưng cũng là mùa của sự tiễn đưa xa rời. Cô chấp đôi tay ước nguyện trong từng luồng gió Thu mát lộng thổi quanh gương mặt bé nhỏ của cô. Cô nguyện ước, khi mình rời khỏi sẽ được lên gặp cha. Cô nguyện ước cho trái tim anh sẽ sớm thôi đau đớn. Cô nguyện ước sẽ vẫn luôn được nhìn thấy những người thân yêu của cô luôn mỉm cười.

Và cô áp bàn tay bé nhỏ của mình vào lồng ngực. Trái tim cháy bỏng vẫn còn muốn nảy lửa cho những nhiệt huyết yêu thương. Cô sợ nó phải ngừng đập, có ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cô mỉm cười và nghĩ đây giống như duyên phận.

Cô nhẹ bước ra bàn , căn phòng VIP trong bệnh viện lớn thật tiện nghi. Cô lấy bút viết lách những gì đó. Rồi trèo lên giường nằm ngủ trước khi anh trở về.

Anh trở về nhà , nói chuyện với một vài người bạn thân thiết của anh , hoặc các đối tác kinh doanh. Anh đưa mail hồ sơ bệnh án của cô sang Mỹ và các nước . Mọi nước có thể. Gấp rút tiến hành mọi thứ để có thể cứu được cô vợ yêu của mình.

Sau đó, trở vào bệnh viện. Anh thấy cô đã nằm trên giường và lặng lẽ yên giấc ngủ. Người sắp lìa xa trông thật bình yên, còn người ở lại thì lại nhức nhối sâu tận trong tim. Mọi thứ cũng nằm trong dự đoán của anh. Anh sẽ làm hết sức có thể. Còn nếu không, bản thân anh cũng đã xác định sẽ bước bên cô dù là bất cứ đâu.

Sáng hôm sau, anh đưa cô ra công viên ngày đó, Anh cõng cô đi trên con sông năm nào. Hai người cùng ôn lại chuyện xưa cùng cười nói vui vẻ. Một người không muốn để một người đau buồn. Còn một người đã sắp xếp hết trong tay mọi thứ.

Cô ngồi trên mỏm đá mà năm xưa mình đã ngồi khóc, cô nói rằng mình khát nước để muốn anh rời cô một chút. May mà quán nươc cũng gần đó, mới thành công trong công cuộc đuổi tên ruồi nhặng đi. Trong lúc anh không để ý, cô chôn sâu chiếc nhẫn anh tặng cô dưới chỗ đất của mỏm đá.

Đến gần trưa, cô muốn trở về nhà chuẩn bị bữa cơm cho anh. Đã mấy tháng rồi người vợ bé nhỏ này chưa chuẩn bị được cho anh bữa cơm nào. Vì anh bận đi công tác lâu quá.

Trên đường đi về, tay lái đột nhiên chuyển hướng như lốp xe đã bị nổ. Cần lái cuta chiếc xe từ đó bắt đầu chuyển hướng, đường về trưa nên may mắn là đã vắng bóng xe ôtô đi lại. Anh xoay cần lái, một chiếc ôtô lớn bỗng từ đâu xuất hiện trước mắt anh , trên đoạn ngã ba. Anh phanh xe nhưng không kịp giống như phanh xe đã bị đứt. Tình huống cấp tốc. Anh liền quay cần lái đâm sang bên tường chắn vệ đường, Anh biết tình hình , xoay người ôm chặt lấy cơ thể cô. Cơ thể anh theo đà đập vào cửa kính đằng trước. Anh bất tỉnh , buông lỏng cơ thể cô. Chiếc xe ôtô lớn kia đâm trượt vào đít xe anh, kéo lê chúng tầm 1m. Cô theo đó mà bị đập mạng đầu vào cánh cửa kính bên kia. Sau đó , tên lái xe ôtô lớn cấp tốc bỏ chạy.

Còn lại loạt người dân vây kín , may mắn mà gọi cấp cứu cho hai người. Trước khi chiếc ôtô bị vỡ bình xăng mà cháy nổ.

Về đến bệnh viện, Đầu óc cô trong mê man. Trước đôi mặt nhạt nhòa ảo mộng , là ánh đèn sáng lóa của bệnh viện xoay chuyển luân hồi. Là những bước đi , những giọng nói vội vã ồn ào đến choáng váng.

Hai bà mẹ theo đó , chạy hai bên khóc nức nở. Cô nhắm đôi mắt thật mạnh và mở ra để có thể nhìn họ rõ hơn. Có lẽ đây là lần cuối. Nhưng không được, họ vẫn nhạt nhòa. Hình như vậy tốt hơn để cô không còn phải chứng kiến cảnh họ đau khổ vì mình.

Cô gượng đưa đôi tay bé nhỏ với hơi thở heo hắt nói với 2 người trong mơ màng:

- Mẹ ơi…. cô bé… Phòng 16…. cách phòng con 2 phòng… ghép tim ngay….!!! Không kịp đâu…. Anh ấy…. không được biết truyện này…. Xin hãy làm vì con , con muốn nó vẫn còn đập …. Còn quá nhiều thứ con cần làm……. Hãy làm vì con…..!!!........

Hai bà mẹ đau lòng nhìn cô ngất lịm trong đau khổ và họ đến gặp bác sỹ nói chuyện để thành toàn cho ước vọng cuối cùng của cô.

Sau đó, hai người đau đớn đến nỗi không dám đợi chờ cuộc phẫu thuật của cô. Làm gì có người mẹ nào , nỡ lòng đợi con mình bị mổ xẻ để chết??. Họ chuyển anh sang một bệnh viện khác làm phẫu thuật.

Tối hôm đó, sau khi phẫu thuật xong, gia đình kia cũng chuyển viện luôn.

Còn bác sỹ làm theo chức trách, họ gọi điện cho hai bà mẹ đến nhận thi hài cô.

Hai bà mẹ âm thầm nhờ bác sỹ chính sửa lại bệnh án do mất máu quá nhiều , thân thể yếu đuối sẵn nên dẫn đến tử vong. Nếu như không Vị bác sỹ đó không sửa thì sẽ có người đến điều tra lùm xùm . Thậm chí liên lụy cho bên nhận tim.

Vị bác sỹ có phần chần chừ e ngại nhưng cuối cùng dường như ông ta cũng lo sợ điều gì đó mà chấp nhận yêu cầu của hai bà mẹ để chuyện này lắng xuống.

Hai bà đến dọn phòng bệnh của cô, nhìn thấy những bức thư cô để riêng trong ngăn tủ mà lòng đau xé ruột. Cô bảo mẹ mình là phải chăm sóc Chadie thật tốt. Cô bảo mẹ chồng hãy chăm sóc cho anh và quan tâm nhiều đến Rose. Cô bảo Rose hãy đi theo trái tim mình mách bảo, tương lai có ra sao chỉ cần trái tim cùng chung nhịp thì đừng sợ hãi gì hết. Cô bảo Joshep hãy làm theo niềm đam mê của bản thân. Anh ấy sẽ tìm được một người cùng ở bên anh. Cùng bước đi với anh ấy trên con đường tương lai. Cô dặn Chadie là hãy yêu thương và chăm sóc mẹ luôn cả phần của cô nữa. Trong mỗi bức thư đều là lời ký tên như nhắn nhủ: Đừng quá đau lòng cô còn ở đây thôi. Và lại cái mặt cười đáng yêu.

Mang thi hài cô trở về nhà , chờ ngày làm tang lễ. Tất cả mọi người đều giàn giụa nước mắt thắt ruột thắt gan. Mẹ Claudie còn không có chút hơi thở, vẫn ráng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cô , một mình bà với hốc má hao gầy, hốc mắt dường như sâu thẳm và tụ nhiều nếp nhăn hơn. Bà nhớ về những ngày cô còn bên bà. Bà trách cứ, than vãn đau xót dù biết rằng mọi thứ đều không thể quay lại. Và cuối cùng bà chỉ ngồi ngắm nhìn gương mặt cô và khóc.

Hôm nay trời bắt đầu nổi giông tố, ngày mọi người đưa cô vào trong một chiếc quan tài phủ đầy nệm gấm . Tâm hồn ai cũng trắng nhợt. Ai cũng đau xé gan ruột trước linh vị cô. Những tiếng khóc ỉ ôi tiếc thương.

Cả khu phố và con đường dường như đều hiu quạnh. Người ngoài nhìn vào còn chua xót cho thân phận cô, người con gái còn quá trẻ đã phải lìa xa cuộc đời, huống chi là những người thân quen.

Hôm sau, trời mưa tầm tã.

Anh tỉnh giậy, Mẹ Zosie trông nom anh hai ngày trời. Thấy vậy, bỗng rơi nước mắt nói:

- Con trai!

- Mẹ, Lana đâu??. “thậm chí còn chưa tỉnh táo, anh đã quay vội ra hỏi bà”

- Lana nó…! “Bà nghẹn ngào”

- Cô ấy đâu rồi???. “Đôi mắt anh bỗng nổi đầy gân đỏ, tim anh dường như lạnh toát”

- Nó…. Đi rồi…..!!! “Bà bật khóc” - Ở nhà đang tiến hành tang lễ, chờ con hồi phục trở về sẽ an táng cho con bé!.

Anh nghe vậy, tim dường như ngừng thở đông cứng. Anh giằng hết mọi thứ trên tay. Mặc cho mẹ Zosie can ngăn hết lời , Anh chạy thẳng về nhà trong cơn mưa lớn dưới đôi chân trần. Anh cứ chạy , hết sức chạy mà chẳng còn nghĩ đến xung quanh. Không gian, thời gian tất cả đều chỉ còn lắng động trong mỗi bước chân liên hồi của anh.

Về đến nhà, mọi người đang làm lễ , ngước lên nhìn anh. Thật giống một kẻ điên cuồng. Nhưng khi nghe tin vợ mình mất liệu ai còn tỉnh táo?.

Thi hài cô trong một cỗ quan tài. Anh chạy đến gần với hơi thở mạnh mẽ, anh mở nắp ra. Ôm lấy cô, gục xuống khóc. Đắng cay xé ruột gan nhưng anh có cảm giác rất lạ. Có gì đó không quen thuộc.

Anh ngước lên hướng đôi mắt sâu vào khuôn mặt cô. Khuôn mặt với những vết thương của tai nạn nhưng vẫn có các đường nét của cô. Anh làm sao không đau đớn?

Nhíu đôi lông mày đè nén mọi đớn đau , anh bế cô ra giữa 1 dãy trong của khu vườn Lavender xinh đẹp. Một cánh tay ôm chặt lấy cô, còn một cánh tay ra sức đào bới từng hốc đất ở đó.

Mọi người chạy ra, cầm chiếc ô lớn che cho anh . Lòng ai đau xót ướt đẫm với cơn mưa nhưng không ai dám can ngăn anh. Anh đào bới, từng hốc đất quyện vào cơn mưa xối xả . lại chảy xiết xuống, cứ vậy cứ vậy. Joshep thấy vậy , giằng lấy tay anh và nói lớn:

- Mày điên à??

- Tao muốn cô ấy phải ở đây! Và tự tay tao sẽ chôn cô ấy!. “Anh quát to”

- Mày điên rồi ! Đã không bảo vệ tốt cho cô ấy .

- Đúng, là do tao!. Và kiếp sau tao sẽ đền đáp cho cô ấy

Joshep thấy vậy không nói thêm được gì . Hai anh nước mắt vẫn chỉ giàn giụa với cơn mưa. Một hồi, một khoảng đất trống đã được đào xong , tiếp đến anh là di chuyển sang một khoảng đất khác và tiếp tục đào:

- Mày muốn chết sao? “Joshep lại hét to”

- Đúng! Tao sẽ nằm chung với cô ấy luôn đây! “Anh cương quyết đến đáng sợ”

- Mày không được chết! “Joshep quát lớn” – Mày chưa thể chết ! PHẢI TRẢ THÙ CHO CÔ ẤY. “Anh dừng lại , thở dốc. Joshep thấy vậy nói thêm” - Tao bắt được thằng đâm xe và nó khai chính Anna đã mua chuộc nó! Còn chuyện chiếc xe hư của mày, tự dưng nó bị như thế ư? Nếu mày chết tao MÃI MÃI không tha thứ cho mày! “Đôi mắt Joshep sâu lại”

Nghe Joshep nói vậy, anh mở đôi mắt trong vô định, trong giây lát nó biến dạng vào một cách nguy hiểm khôn lường. Anh khẽ ôm lấy thi thể cô, gục xuống khóc với chua sót.

Lát sau , mẹ Claudi nghẹn ngào nói:

- Leo…. Con bé sẽ lạnh lắm….. con đừng thế…..!!!

Anh thấy mẹ Claudi nói vậy, vội vàng đặt thi thể cô xuống dưới nấm mồ anh vừa đào. Đắp đầy cát lên thân thể , anh vuốt nhẹ gương mặt bé nhỏ lần cuối và nhẹ nhàng chôn cất cô.

Bia mộ cũng là tự tay khắc “Lana – Leo’s Heart”. “Đợi anh nhé, Lana!. Sẽ sớm thôi”

Xong xuôi mọi thứ, Anh bỗng ngất lịm. Vết thương và băng gạc trên đầu đã nhuốm đầy máu và nước mưa. Mọi người lại lần nữa đưa anh trở nhanh chóng vào bệnh viện.

Một tuần sau, anh xuất viện. Mẹ Claudi đưa cho anh lá thứ của cô:

“Khi em 5 tuổi, chúng ta gặp nhau, vài cành hoa Lanvender tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu.

14 tuổi, anh trở về xáo trộn trái tim em và cứ thế chúng ta yêu nhau giống quy luật tự nhiên vậy.

16 tuổi , em trở thành bông hoa nhỏ duy nhất của anh.

18 tuổi, anh mở ra cho em một giấc mơ hạnh phúc.

Leo, anh đã cho em quá nhiều . Đôi lúc em tự hỏi có phải rằng ông Trời đã cho em quá nhiều thứ. Em đã có một cuộc sống hạnh phúc.

Lavender chứa đựng một tình yêu tuyệt vời. Một tình yêu thủy chung đến chết cũng mãi mãi không rời xa.

Nhưng Xin anh! Đừng đi tìm em, Nếu anh tự mình lên thiên đàng, em sẽ trốn anh mãi mãi. Hãy vì em mà sống thật tốt, đừng quá đau buồn. Chăm sóc mẹ và em trai giùm em. Nợ ân tình, kiếp sau xin trả. Trái tim còn đập, sẽ mãi là hướng về anh. Lana của anh (^_^)”

Nhìn từng dòng chữ xinh xắn tròn trịa đẹp đẽ thẳng hàng của cô vợ đáng yêu. Nước mắt anh dường như làm phai nhòa hết những dòng mực tím đã được khô từ lâu. Khiến cho chúng loang lổ thật giống như những cành Lavender còn đọng lại đâu đó.

Joshep bước đến nói:

- Anna đã trốn rồi!.

- Mày sang Mỹ với tao không?. “Đôi mắt xa xăm của anh nhìn ra cửa sổ”.

- Được… “Joshep gật đầu, nhắm đôi mắt”

Một tuần sau khi anh trở về, tự mình xây dựng lại ngôi mộ. Sau đó, hai anh sang Mỹ.

Còn mọi người ở nhà chưa biết bao giờ mới nguôi ngoai vết thương này.

Chadie từ đó rèn luyện chuyên tâm học hành ngày đêm. Cuối cùng, cậu tốt nghiệp Thủ Khoa đại học Y lớn nhất đất nước. “

- Chadie của chị…. Phải thật giỏi giang …. Sau này còn mua đồ đẹp cho mẹ và chị nữa nhé!!!

- Dạ……”

“Chị gái của em. Người chị luôn làm tất cả vì đứa em trai này. Em sẽ cố gắng. Để chị luôn được tự hào”. Ngày nào cậu thanh niên cũng tự nhủ với tấm ảnh của cô. Và bức thư cô để lại cho người em trai yêu quý của mình.

Khép lại câu chuyện về quá khứ.

Bình luận





Chi tiết truyện