chương 13/ 46

Nỗ Lực Cho Tương Lai

Chủ nhật , Lana như đã hứa cô mặc bộ váy Leo mua cho đến nhà anh chơi. Mẹ Leo như thường ngày vui vẻ đón tiếp 2 chị em cô.

Hôm nay , bà nhẹ hỏi Lana có muốn làm đầu bếp trong nhà bà không?. Vì một cô đầu bếp đã nghỉ nên bà muốn Lana đến giúp thay. Công việc nhẹ nhàng thôi, chỉ giúp bữa trưa và tối. Bà sẽ chuẩn bị đồ ăn 2 bữa đó cho 3 mẹ con cô luôn. Cô có thể vào nhà bà chơi bất cứ lúc nào. Và có thể giúp Rose học hành thêm nữa. Thật là điều kiện khó từ chối. Cô Cảm ơn và nói sẽ suy nghĩ về điều kiện của bà.

Trưa hôm đó, Cô đến nhà hàng không thấy Joshep. Vào hỏi mẹ thì mẹ nói sáng nay bố Joshep đã đến tìm mẹ, Bà đã khuyên nhẹ với Joshep điều gì đó.

Tối Lana trở về, Joshep lại như đợi sẵn cô ở đầu khu biệt thự. Thấy cô, Joshep khẽ nói:

-Em biết chưa? “Vừa nói anh vừa bước ra, cố tình đi chung với cô”

-Dạ! “cô gật đầu bước đi cùng anh ấy”

-Ông ta còn muốn quản anh đến bao giờ nữa? “Joshep nhắm mắt, cau mày. Như không có chút hài lòng”

-Dô-Dép! Bác ấy là cha anh! lo lắng cho anh cũng là điều đương nhiên. ”

Lana cau mày, giọng nói có phần nặng nề. Đúng vậy có những người như cô, Còn luôn ao ước có cha bên cạnh, huống chi được quản còn là một niềm hạnh phúc lớn lao hơn nữa.

Một hồi, Joshep thấy Lana mặc bộ váy Leo tặng, khẽ nhìn đăm chiêu suy nghĩ:

-Anh sợ mất em!

-Dô-Dép! Em nói rồi! “Nhắm mắt”

-Em hứa chứ?

-Đương nhiên! Người yêu em bây giờ chỉ có anh “học” thôi!….

-Có thật là không có tình cảm gì với nó….?

Lana bỗng nhiên không nói gì. Chỉ lặng cúi đầu suy tư. Thấy cô như vậy , Joshep cười lớn.

-Thật sự đã có tình cảm với nó?!

-Không phải thế! “Cô bừng tỉnh, ngắt lời anh ấy”

-Thật không?

-Em hứa sẽ không yêu ai trước 18 tuổi. “Lana nhẹ cong môi”

Joshep thêm điều gì chỉ lặng bước cùng cô,

Hai người bước đến ngôi nhà Lavender, Lana nhìn vào ngôi nhà nhẹ nói:

-Em sẽ làm việc ở ngôi nhà Lavender….

Joshep thấy cô thông báo nhắm nhẹ đôi mắt:

-Anh không muốn em ở gần nó. Nhưng hình như không thể cản trái tim em với ngôi nhà này. Hãy nhớ giữ lời hứa của em!!!

Nói xong, Joshep thở hắt ra như đang tức giận, anh ấy đưa đôi chân mạnh mẽ. bước vào ngôi nhà của mình.

Lana lằng lặng cúi đầu đi tiếp, là do cô sợ anh ấy buồn hay đang cố lừa gạt chính bản thân cô. Cô cũng không hiểu nổi bản thân làm sao nữa. Nếu là yêu , tại sao lại vội vã và nhanh chóng đến như vậy? Chỉ mới biết anh đâu có nhiều?. Chẳng là do thiếu thốn tình cảm ư. Hay là cảm giác mà cô cũng không thể nhận ra. Cô nhìu mày , thở dài. Gần đây , thật sự cô còn không nhận ra chính bản thân cô nữa.

Bộ dạng thất thần trong suy nghĩ của cô, khiến cô bị vấp vào hòn đá ngã xuống đường. Đầu gối chỉ mới se lại vài ngày. Cuối cùng, trở lại tổn thương đến nỗi chảy máu. Đang đứng dậy, thì đằng sau có đôi tay nhẹ đỡ cô lên.

Quay lại thì thấy gương mặt quen thuộc của Leo, Cô mỉm cười. Thấy cô nhíu mày vì vết thương, anh thở dài, khẽ ngồi sụp xuống trước cô và nói:

-Lên đi! “Là anh muốn cõng cô”

-Em có thể tự đi được mà. “Cô loay hoay từ chối”

Thấy anh không nói gì, cương quyết ngồi đó. Cô biết mình không có lựa chọn, thở dài một hồi, cô bắt gặp vết sẹo đang se lại trên vai anh. Cô nhẹ nhàng bám hai tay vào hai vai anh, tay trái cô tránh để không chạm phải vết thương.

Anh nhẹ nhàng nhấc nhẹ 2 bên đấu gối của cô. Từ từ đứng lên. Anh cõng cô được một đoạn, cô nhẹ sờ vào vai anh, hỏi:

-Anh còn đau không?

-Không!

-Em xin lỗi….. “cô bất giác sờ nhẹ lên vết thương đó”

-……………. “Anh cõng cô lằng một hồi, không nói gì”. – Sao em…….. Lúc nào cũng để bản thân bị thương?....... “Anh nhẹ liếc hỏi”

-………… “giờ thì đến lượt cô lặng im không nói”

Anh cõng cô mà thân hình không gập lại một chút nào, Bước đi cũng vậy thản nhiên như không. Chẳng hề có chút nặng nề. Phải, anh chỉ như đang cầm một bông hoa nhỏ bé vậy. Đúng như cái biệt danh anh đã đặt cho cô cách đây không lâu.

Hai người cứ lặng im như vậy, không một lời chỉ có nhịp tim là hình như đang hòa nhịp với nhau. Không hiểu từ lúc nào cô lại cảm thấy bình yên đến vậy khi ở bên anh. Người đàn ông tưởng chừng rất xa lạ này lại cũng rất là quen thuộc. Quen thuộc đến nỗi khiến trái tim đang muốn lặng im trong bình yên của cô cứ dậy từng đợt từng đợt sóng.

Bước vài bước đã đến nhà cô, Mẹ cô và Chadie vẫn đang để cổng đợi cô về. Anh không để cô trước cổng mà cứ lặng bế cô bước vào nhà. Cô muốn xuống, nhưng thấy anh cương quyết cô lại không dám làm gì cả chỉ lặng ngồi vững sau lưng anh.

Thấy anh, Chadie chạy ra vui vẻ gọi to tên anh. Anh cười nhẹ và khẽ cúi chào mẹ cô.

Đặt cô xuống hiên sân nhỏ . Mẹ cô thấy cô bị thương lấy hộp sơ cứu ra định sơ cứu cho cô thì anh cũng giành lấy phần sơ cứu cô cho riêng mình.

Lại chưng diện bộ dạng cương quyết. Khiến hai mẹ con cô thở dài mà không nói được câu nào hơn.

Chadie cứ chốc chốc lại hỏi cô có đau không. Trông cậu bé thực lo lắng nha. Cô vuốt nhẹ má Chadie, nói có Chadie thì cô không đau gì cả. Vừa sơ cứu anh lại vừa thổi nhẹ cho cô đỡ đau. Cảnh tượng này thật quen thuộc với cô. Cái cảnh tượng được chiều chuộng này khiến cô có cảm giác không nỡ rời xa.

Sơ cứu xong, anh lặng đứng dậy chào mẹ Lana rồi đi ra về. Mẹ cô ra tiễn anh. Sau đó, bà đóng cửa đi vào. Nhìn cô một hồi, bà khẽ ngồi xuống vuốt gương mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nói:

-Con gái mẹ xinh đẹp quá! Nếu có cha con chắc con hạnh phúc lắm! “Bà vừa nói vừa bị khóe mắt cay làm cho đôi lông mày khẽ nhíu lại ”

-Mẹ lại nói gì thế? “cô nhìn mẹ như vậy, nhẹ nhíu đôi mi cô cong môi khẽ đáp, tâm trạng thập phân buồn bực khó chịu”

-Mẹ xin lỗi , nếu mẹ giàu có hơn thì con đã không phải khổ…..!!

-Mẹ lại làm sao thế?

Thấy những giọt nước mắt của mẹ chợt rớt xuống. Nhẹ nằm vào lòng mẹ , cô thở dài và nói:

-Con không sao mà. Con sẽ cố gắng học thật tốt!!.

Ừ, từ khi người cha Kính yêu không còn. Đối diện với nghịch cảnh nghiệt ngã đớn đau, Cô đã phải tự mình động viên bản thân bằng những nghị lực để hướng về tương lai trong cuộc đời. Cô biết muốn cho tương lai rạng rỡ thì phải học , học nữa , học mãi. Dù có cố gắng dựa dẫm vào một người nào đó. Thì điều đó là một lựa chọn thật ngốc nghếch. Vì dù có thân cận đến đâu. Một ngày người đó sẽ lại ra đi mất . Vĩnh viễn. Đó cũng chính là nỗi sợ hãi trong trái tim cô. Cũng là một phần nghị lực để cô gắng sống tiếp cho cuộc đời mình thêm tươi đẹp.

-À con sẽ làm thêm ở nhà Rose nhé! “Một hồi, cô khẽ ngẩng đầu lên nói với mẹ”

-Đó là anh trai Rose hả con? “mẹ cô hỏi cô”

-Vâng! “Mở to mắt nhìn mẹ”

-Mẹ không muốn con phải buồn! “bà lặng thở dài”

-Sao mẹ lại nói thế!.....

Vẫn là chưng diện đôi mắt mở to nhìn mẹ. Còn bà thì chỉ nhìn cô thở dài không nói thêm điều gì. Như bà có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng không thể ngăn cấm định mệnh đã sắp sẵn.

Đúng là con mắt sâu xa trải đời gấp đôi ba phần của cô. Thật là không thể giấu giếm.

Ba mẹ con nói chuyện một lúc rồi bước vào phòng đi ngủ, dưỡng sức chuẩn bị cho những công việc của ngày mai.

Ngày hôm sau, cô đến nhà Rose và nói với mẹ cô bạn là sẽ gắng sức làm thử công việc.

Công việc không có gì khó khăn, Sáng cô giao báo xong thì đến nhà Leo chuẩn bị bữa sáng cho gia đình anh. Sau đó, tiện thể đem đồ ăn sáng về cho mẹ và em trai . Trưa đi học về cô lại về nhà anh để chuẩn bị bữa trưa cho họ. Rồi lại chuẩn bị thêm phần đồ ăn mang ra nhà hàng và đỡ công việc ở đó cho mẹ. Đến chừng 6h tối, cô lại theo nghĩa vụ về làm đồ ăn cho gia đình Rose.

Công việc cứ thế cứ thế trôi qua , đi lại nhẹ nhàng. Không những tiết kiệm cho mẹ con cô khoản chi phí ăn uống hàng ngày, mà còn được ăn những đồ ăn ngon bổ. Thật quá lợi thế nha. Nhưng điều thực sự thôi thúc cô đến nơi đây , chính là mỗi ngày cô được chăm sóc hay ngắm nhìn những thứ mà cha đã để lại. Điều đó, cho cô thứ cảm giác rất hạnh phúc , giống như đang được ở gần với người cha cô hết mực kính yêu vậy.

Cứ vừa học vừa làm cũng trôi qua vài tháng. May mắn là hai tên kia bận học hành và thực hành. Nên đã buông tha cho cô và không còn quấy nhiễu cuộc sống của cô nhiều nữa. Cô tự dằn lòng cố gắng sức cho tương lai.

Ngoài những công việc hàng ngày, cô còn nỗ lực học tập thi cử thậm chí là nhiều hơn trước nữa. Tránh để những suy nghĩ không đáng có của tuổi thiếu niên mà ảnh hưởng cho tương lai sau này.

Đông lạnh nhanh chóng đến vội vã, trước buổi thi học kỳ , cô tổ chức một buổi liên hoan cả lớp nhằm khích lệ nhau trong học tập, những tháng ngày kế tiếp. Năm nay, lớp đã đi được với nhau gần 9 năm. Quả là một quãng thời gian trường kỹ và đầy nỗ lực của các học sinh gương mẫu. Người ngoài nhìn vào cũng đủ hiểu. Lớp trẻ bây giờ đã phải cố gắng ra sao. Cho thành tựu này.

Cả lớp đang rôm rả thì cô đứng lên nói lớn:

-Mọi người chú ý !!! Năm sau mình sẽ thi vào lớp chọn hạng nhất . Mình khao khát vẫn được học chung với mọi người. Mình không muốn rời xa mọi người. Nên mình muốn tất cả cùng nhau nỗ lực để tranh giành hết vị trí của cái lớp chọn hạng nhất đó. Mọi người có đồng ý không nào? Phát biểu ý kiến hết đi chứ !!!

Cả lớp nghe cô nói, miệng ai cũng nở đầy hoa, còn đôi mắt long lanh đến phấn chấn. Vẫn là lớp trưởng. tuy nhỏ bé , mà có tài hùng biện sâu xa khó tả.

Không để cô đợi lâu , lớp phó Cindy đứng lên cũng đáp những lời to tướng:

-Lớp trưởng của iem yên tâm! Không ai muốn xa cậu đâu!!! Bọn tớ sẽ cố gắng, không vì cậu thì cũng là vì tương lai !!! Tình yêu to lớn của tớ ạ! Yeahhhh!!!!! “Nói xong , đôi bàn tay tán dương của nhỏ đưa lên”

Cả lớp nâng Lana lên tung hô vui vẻ. Cả lớp vui chơi cùng hát hò vui vẻ .

Khiến khóe mi của cô giáo cũng không tránh được xúc động. Cô giáo đã đồng hành với lớp 4 năm. Có thể nói được dậy cho những học sinh gương mẫu như vậy, không những an nhàn , vui vẻ mà còn được mát lòng mát dạ với những người trong ngành .

Trên thực tế những người được may mắn như vậy không nhiều. Mỗi năm nhận lớp mới luôn phải nớm nớp lo sợ. Hơn nửa trăm học sinh là vài trăm cái tính cách khác nhau. Cô giáo thực không hề nghĩ sẽ có lớp học mà tất cả đều tương thân tương ái với nhau như vậy.

Mặc dù đã có ấn tượng và được khen rối rít khi nhận lớp từ ngày lớp bắt đầu vào trường. Nhưng đến khi chính thức dậy dỗ mới thực sự hiểu là trăm nghe không bằng mắt thấy. Hoàn toàn còn vượt xa trăm nghìn dặm tin đồn. Đúng là nhưng học sinh gương mẫu. Lớp trẻ đại diện cho nền tảng của đất nước là đây. Không có gì có thể tự hào hơn. Năm sau xa xôi, có lẽ là điều cô giáo thực sự buồn nhất.

Trong phút chốc đã thi xong. Thời gian đúng là không chờ đợi ai bao giờ. Như lời đã hẹn, cả lớp đều thi tốt và dành hẳn noel để liên hoan giải khuây với nhau.

Lại nhắc đến 3 anh Leo, Joshep và Stephan kia thì các anh rất bận rộn. Các anh không những phải đi thực tập, thi cử còn đi thi đấu cho các hoạt động của trường liên miên. 3 anh dường như trở nên thân thiết hơn.

Joshep và Leo cũng không còn tranh chấp và chỉ nghĩ đến việc học. Nhưng ở trường Leo vẫn để thua Joshep mọi thứ. Và chỉ xếp thứ hạng 2.

Điều này chỉ có riêng 3 anh để ý thấy. 2 anh kia không hiểu tên này sẽ làm gì nhưng cứ cho qua mọi chuyện. Joshep từ ngày đấy cũng nỗ lực hơn trong mọi thứ. Một ngày không xa anh sẽ thắng hắn mà chả cần hắn phải ban cho

Bình luận





Chi tiết truyện