Thang máy bỗng nhiên dừng lại. Điện bên trong vội tắt sụp. Cô sợ hãi run rẩy, tim đập mạnh mmẽ liên hồi, không dám ngồi cũng không dám làm gì chỉ đứng yên.
Mấy giây sau, anh bật đèn ở chiếc điện thoại lên. Và gọi điện cho đội kỹ thuật trong công ty.
Họ bắt đầu vào cuộc sửa chữa, Anh nhẹ ngồi sụp xuống. dựa vào cái tường trong thang máy. Cô khẽ nhìn anh ngồi rồi cũng nhẹ ngồi xuống chấn tĩnh lại.
Cô lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho cô bạn thân.
Khiến Beinne đang đứng ở ngoài cũng chạy bật vào. Thấy các anh đang sửa chữa nên cũng không lo lắng chỉ đứng ở ngoài vừa chờ đợi vừa nhắn tin chọc cô bạn đỡ sợ.
Leo thấy Kate lại đang loay hoay vừa nhắn tin vừa cười một mình khẽ nói:
- Cô…..
- Dạ?
- Cô không sợ?. “Anh liếc hỏi, bộ dạng giống như muốn hỏi gì đó lại thôi”
- Vừa nãy có sợ nhưng bây giờ đỡ hơn rồi. Còn anh?? “Câu hỏi vừa dứt miệng, cô bỗng nhắm nghiền đôi mắt. Lỡ lời rồi. Nhìn anh ta mà sợ sao”
- Cô …… “ngập ngừng”…. - vẫn thường cười nói một mình vậy sao?
- ……………. “Cô mở to mắt trong giây lát rồi cười cười” – Chỉ là tôi có một trí óc nhạy cảm “cười cười ngụy biện, sau đó quay ra nhắn tin ngay với cô bạn thân. Tên này quả là đáng sợ. Khéo hắn nghĩ cô bị điên . Một ngày không xa có thể bị bắt vô trại”
Còn anh, anh không nói thêm điều gì mà chỉ nhắm nhẹ đôi mắt lại. Anh nhớ ngày trước có một cô gái cũng luôn miệng thầm mắng nhiếc anh mà không nói ra ngoài, cô gái nhỏ đó cũng trả lời rằng bản thân có trí óc nhạy cảm. Thật buồn cười đúng không? Những điều mà chỉ anh mới biết. Tại sao lại có chuyện trùng hợp, ngẫu nhiên hay là do sắp xếp của con người hoặc định mệnh?.
Chỉ thấy anh mỉm nhẹ khóe miệng mà không trả lời, cô xuổi đôi lông mi , khẽ ngập ngừng hỏi:
- Người con gái trong bức ảnh ở trên bàn của anh. Có thể nói cho tôi biết là ai không?.
- Cô muốn biết? “Anh mở nhẹ lông mi”
- Dạ! “gượng gật”.
- Đó là vợ tôi!. “Anh trả lời”
- Cô ấy ….. ……?? “Tim đập loạn nhịp đôi mắt mở to, cô hỏi tiếp”
- Đi rồi!!. “Xuỗi dài lông mi buồn đến mê đắm”
- Xin lỗi anh! “Cô sững người giây lát, sau đó cúi đầu xuống” - Tôi nghĩ cô ấy đã rất hạnh phúc! “Xuỗi lông mi, bất giác nói theo trái tim mách bảo”
- Làm sao cô biết?. “Anh nhỉnh khóe miệng”
- Nụ cười của cô ấy rất hạnh phúc. Và nó thực sự rất đẹp. “Cô trả lời, đôi mắt xuỗi dài, có ý cười nhẹ”
- Hạnh phúc??? “cười khểnh” - Cô ấy rất ngốc!. “nhắm đôi mắt lắc đầu”
- Tại sao?. “Cô hướng đôi mắt hỏi”
- Vì đã ở bên một kẻ như tôi. Một kẻ đến phút cuối cũng không thể bảo vệ cho cô ấy. “Anh nặng nề nhíu một bên lông mày”
- Không đâu! “Lắc đầu” - Có lẽ chỉ cần ở bên anh là đủ!. “Mỉm cười” - Tôi thậm chí còn chưa biết yêu là gì! “Cô ngước mặt tự hỏi”
- Cô chưa yêu ai? “anh hỏi nhẹ”
- Không biết nữa. không biết đã bao giờ tôi được mỉm cười như cô ấy chưa?. “Lặng xuỗi đôi mi”
Anh liếc cô mỉm cười rồi nói:
- Tại sao cô tò mò về cô ấy vì giống cô sao??.
- Dạ. “Ngước lên nhìn anh với nụ cười tỏa sáng.”
- Cô đừng nghĩ mình giống cô ấy mà sẽ được tôi khoan dung. “anh sững người lại quay nhẹ đi” - Bắt đầu từ ttuần sau , cô sẽ làm việc trong mọi điều kiện khắc nghiệt nhất.
- Vâng, Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này. “cô vẫn cười gật gật”.
Anh lại nhắm nhẹ đôi mắt. Thấy anh như vậy, Cô lại bắt đầu cuộc trò chuyện của mình. Nhỏ Beinne đứng ngoài sốt ruột thì thấy bóng người đàn ông quen thuộc đang chạy đến. Joshep và Beinne lại gặp nhau. Họ nhìn thấy nhau khẽ mỉm cười, Beinne hỏi:
- Sao anh lại đến đây?? “Beinne hỏi”
- Bạn tôi ở trong này. Tôi mới nhận được tin, Còn cô?. “Đáp rồi hỏi lại”
- Bạn tôi cũng ở đây! “Mỉm cười lạ lẫm”
- Bạn cô??. Là Kate??? “Hướng đôi mắt”
- Vâng, sao anh biết?. “Beinne ngơ ngác”
- Đúng là số phận.
Anh khẽ mỉm cười, nói nhẹ. Vài phút sau đội kỹ thuật sửa xong thang máy bắt đầu hoạt động lại. Hai người bạn sốt ruột chờ đợi bên ngoài.
Thang máy mở cửa, Leo mở nhẹ đôi mắt đứng lên bước ra. Kate thấy Beinne nở nụ cười mừng rỡ. Hai cô ôm nhau reo hò một hồi, Beinne nói:
- Mày làm cách gì để kẹt vậy?. Tao cũng muốn bị kẹt một lần. “Beinne ngó nghiêng loay hoay”
- Mày điên vừa thôi. “Lắc đầu mỉm cười”
Joshep thấy bối cảnh cũng nở nụ cười theo hai cô.
Cô liền thấy anh ấy, vội cúi chào. Rồi giới thiệu cho cô bạn thân, 2 vị chủ tịch công ty cô. Beinne có ngạc nhiên một chút. Rồi lặng mỉm cười. Dù sao thì cô bạn cũng biết nhân vật lái chiếc mô tô hạng sang của Mỹ không phải tầm thường.
Sau đó, cô bạn bỗng quay sang hỏi Kate:
- Mày ăn gì chưa đấy?
- Chưa. “lắc đầu”
- Tao biết ngay. Thôi đi!!
Beinne nắm cổ tay cô đi, thấy vậy Joshep bỗng nói như chặn lại:
- Tôi và chủ tịch đây cũng chưa ăn gì, có cho nhập hội không??
- Được. Chỉ sợ chỗ chúng tôi đi không hợp khẩu vị 2 người! “Beinne quay lại lên tiếng”
- Đi thử thì biết!. “Vui vẻ”
- Vậy coi như tôi mời chuyện hôm nọ!. “gật đầu”
- Chuyện hôm nọ??? “Kate ngơ ngác hỏi”
- Khi nào tao kể cho. “Beinne thì thầm vào tai cô”
Hai anh liếc nhau . Joshep vẫn tươi cười còn Leo vẫn mặt lạnh chỉ nhỉnh duy nhất một khóe môi.
Ra cửa Joshep và Beinne lấy xe chở hai người đi còn xe của Leo để lại công ty. Kate đang lên xe Beinne, Joshep bỗng nói:
- Beinne, tôi muốn chở cô?.
- Hả??. “ngơ ngác”
- 4 chúng ta, 2 trai 2 gái. Nên để con trai chở con gái. Tôi cũng muốn để cô biết tay nghề của tôi. “anh đưa ngón tay lên cằm , ra bộ suy nghĩ”
- Cũng được. Nhưng Kate??? “cô ấy hỏi”
- Chủ tịch đây sẽ lo cho cô ấy. Dù sao cô ấy cũng phải tập quen. “Anh ấy liếc sang Leo”
Hai cô mở to đôi mắt một lúc, Beinne khẽ mỉm cười nhìn sang Kate Cô khẽ gật đầu. Tình thế tiến thoái đến đâu thì đến. Joshep để xe cho Leo còn anh sang xe của Beinne. Hai xe khởi hành, Kate rón rén rụt rè lấy tay nhẹ bán vạt áo của anh. Anh bỗng lên tiếng :
- Nếu cô không muốn bay theo gió thì ôm chặt lấy. Cô nên nhớ bản thân đang phải ngồi thế nào? “tiếng nói lạnh lùng”
Kate nghe thấy vậy, nhìn xuống bối cảnh bản thân đang mặc váy nên phải ngồi nghiêng. Đành thở dài vòng tay ôm qua eo anh. Anh nổ máy ,trái tim cô cứ thế cùng lên gió thổi VÌ VÙ đập mạnh loạn nhìn, cô không hiểu bản thân đang có cảm giác thế nào nữa. Bối rối có bối rối. Ấm áp, rất ấm áp. Nhưng người đàn ông này là gì của cô?.
Mà cô lại có những thứ xúc cảm lạ lẫm như vậy . Giống như rất thân quen , giống như không hề muốn rời xa khoảng khắc này.
Cứ thế, đi cuối cùng cũng phải dừng lại. Cô bám víu lại lý trí , bỏ tay ra khỏi người anh. Có chút hụt hững, có chút sợ sệt. Rốt cuộc thì điều trái tim cô muốn là gì.
Bốn người rẽ vào một quán ăn vỉa hè khuya cùng ăn uống trò chuyện/
Chủ tịch và Kate rất ít nói . Hình như tâm trạng hai người thường xuyên theo gió thổi nhẹ nhàng bay bay trong đó mà chưa dám trở lại.
Chỉ khi nào Beinne nói, Kate mới định vị được bản thân mà mỉm cười.
Cuối buổi hai cô trở về nhà, còn hai anh trở lại công ty. Lấy xe cho Leo.
Về đến công ty, hai anh xuống xe. Leo bỗng nói:
- Nhóc Beinne, Mày biết con nhỏ đó là ai không?
- Hả?? “Joshep mở to mắt…”
- “mỉm cười” Nếu mày muốn cuộc đời mày trôi chảy thì tốt nhất đừng nên lại gần nó! “Anh mỉm cười với con người sâu xa như nhắc khéo”
- Mày nói thế khiến tao tò mò rồi đấy!. “anh ấy mỉm cười”
- Nhưng nếu mày thích nó thật sự. Tao sẽ giúp mày một tay!. “gật đầu”
- “Khẽ cười” Được , tao chờ xem !
- Dù sao thì con nhóc đó cũng hoàn toàn đối ngược thằng anh nó!. “Anh quay ra nói thêm”
- Anh nó??? “Joshep hướng anh ngơ ngách”
- Gia Tộc họ Dương và Hạ tranh chấp bao lâu. Vậy mà mày không biết cô chủ và cậu chủ bên đó là ai. “Liếc anh ấy, ý cười”
- Ai cũng biết thằng con cưng của bên đó là thằng Zen. “Nhíu mày”
- Còn đứa con gái??? “Đôi mắt vẫn liếc chung thủy”
- Chả lẽ ………… ??? “Joshep mở to đôi mắt giây lát. Sau đó, nhìn Leo khẽ mỉm cười nói thêm”: - Mày đang có ý định đấu thầu với Relax Love của Họ Hạ đúng không? Không nhớ chúng ta đã làm gì với thằng con cưng nhà đó sao???
- Mày sợ???
- Không! “lắc đầu”
- Tao còn có ý định nhiều hơn thế!. “đôi mắt sâu xa” - Kate ….. “đang nói gì đó lại ngưng”
- Sao??
- Tao luôn thấy cô ta giấu giếm chúng ta điều gì đó. À , không. có điều gì đó khiến cô ta giấu đi con người thật của mình. “Đôi mắt vô định”
- Quả nhiên, không có gì qua được mắt mày. Nhưng mày hứng thú muốn tìm hiểu?? “Joshep ngưới hỏi”
- Nếu đó là tốt cho công ty!. “đôi mắt vẫn không liếc Joshep”
Nhắc đến hai cô nàng thì Beinne đưa Kate về ngõ, cô bạn đậu xe lại và vào chào gia đình cô, sau đó đi trở ra ngoài. Bỗng, một đám cận vệ cúi xuống chào hỏi rồi bắt cô nàng về nhà.
Kate vào nhà. Nói chuyện với cha mẹ một lúc về tình hình công ty rồi cô lên phòng thở dài. Cô khẽ lấy tay ôm nhẹ vào trái tim. “Người đàn ông đó rất thân quen” xong thiếp đi trong giấc ngủ.
Beinne về nhà bị nhốt vào phòng, Mẹ cô bước vào nói cô ngủ nghỉ đi rồi mai sửa soạn đi gặp mặt xem mắt. Cô nhăn nhó thở dài đi lại trong căn phòng cả đêm nghĩ cách thoát thân. Cô nhắn tin cho cô bạn thân sẽ đi có việc trong vài ngày nên không thể dính như sam được nữa
Sáng hôm sau, trong khi cận vệ đưa nhân viên làm đẹp bước vào phòng thì cô xách cái túi thể thao lớn chạy trốn. Chạy ra khỏi cửa, đằng sau, đằng trước đều bị bao vây . rốt cuộc bên phải chỉ còn chiếc tường.
Cô quẳng cái túi lên rồi trèo, Trèo lên đến cột tính nhảy xuống lại nhìn đằng xa có một đám cận vệ nữa đang đuổi đến luôn miệng hét la cô chủ đến nhức đầu.
Quay lại đám cận vệ trong nhà cũng không kém sinh động đặp sắc lao tới gần. Đành nhắm mắt nhảy, chuyện gì đến sẽ đến. cô cúi đầu nhìn xuống dưới chuẩn bị nhảy thì bắt gặp gương mặt quen thuộc với chiếc xe mô tô cùng quen thuộc.
Cô mỉm cười , nhảy phịch xuống xe của anh ta và nói:
- Anh giúp tôi trốn thoát đám này nhé!.
- Được! “gật” - Với một điều kiện!.
- Là gì??
- Cô phải cho tôi tham gia vào kế hoạch của cô. “cương quyết”
- Được! Đến đường hầm lần trước. “Gật mãn nguyện”
Joshep phóng xe đi như bay thoát đám cận vệ. Hai cô cậu vui vẻ đến đường hầm lúc trước. Rồi có một chàng thanh niên trẻ tuổi đến đưa cho cô hai chiếc vé du lịch. Cô nói với Joshep:
- Anh sẵn sàng đi với tôi chứ?.
- Được!. chỉ cần cô hứa sẽ giúp tôi tìm lại chính mình. “gật”
- Không thành vấn đề nhưng anh không cần biết tôi là ai? “Mỉm cười hỏi”
- Tôi biết rồi! Cô là kẻ trộm!. “Anh cười”
- Đúng!!.
Hai cô cậu cười vui vẻ rồi lên đường cùng nhau đi thám hiểm.
Kate tỉnh giậy nhận được tin nhắn của Beinne, cô khẽ mỉm cười. Bắt đầu ngày mới với nhiều thứ cần phải học hỏi. Hôm nay cô mặc bộ váy tím trắng xinh xắn đến công ty. Cô gửi cho Emma các bản thảo đã soạn xong. Emma đưa cho cô vài bản thảo nữa để soạn nhưng ít hơn nhiều những tập bản thảo trước đó. Nên bây giờ mọi thứ có vẻ rảnh hơi hơn.
Buổi sáng , vẫn sọan lịch trình và pha café rồi ngồi giải quyết chút tài liệu.
Sau đó , cô bắt đầu xuống phòng ban với Emma. Emma giới thiệu cô với mọi người để cô làm quen. Không ngạc nhiên lắm, có những người xì xào đàm tiếu này nọ về cô. Tại sao tổng giám đốc lại chọn cô là thư ký chủ tịch mà không phải những thành viên lâu năm? Nhiều người thân cận của Chủ Tịch cũng kháo nhau rằng cô với người vợ đã mất của anh nên mới được ưu tiên.
Bình luận
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1