Trong lúc chờ người giúp việc mang đồ ăn ra thì mọi người đến hàn huyên với anh.
- Anh trai yêu quý của em! Welcome home!
“Một cô gái hơn 30 tuổi, mang cái bụng bầu tầm bảy tháng, giang tay đi tới ôm nhẹ lấy anh”
- Rose! Sắp sinh rồi nhỉ?. Thằng nhỏ Zac đâu?.
- Đây anh, nghịch như quỷ! Lúc nãy còn đòi ra tắm mưa.
Vừa nói, Rose vừa lôi một cậu con trai đáng yêu chừng 5 tuổi lên phía trước:
- Chào bác đi con!
- Dạ, con chào bác!
“Cậu bé lém lỉnh nói”
- Ừ! Lâu quá rồi nhỉ? Thằng bé giống ai mà càng lớn càng đẹp trai thế này?! “Nhấc khóe miệng như một nụ cười nhẹ, anh cúi xuống xoa đầu thằng bé”
- Đương nhiên là giống em rồi !!! “Một người đàn ông chừng bằng tuổi anh tiến lại, cười lớn và nói”
- Stephan! “Anh đưa đôi mắt nhẹ lên nhìn, như đã đoán trước điều gì đó”
- Chào anh! “Hai anh em bắt tay nhau, chiếc ôm nhẹ nhàng thân mật”
- Anh trở về là quyết định đúng đó! Tại anh mà chồng em cứ phải chạy sang đó lại chạy về đây. Giờ thì tốt rồi! Có thới gian chăm em đẻ dài dài rồi. “Rose nhìn hai người mỉm cười vui vẻ”
- Anh bảo em sang bên đấy ! Em có chịu??. “Anh nhẹ cau mày”
- Em thích ở đây hơn dù sao em cũng có hai bà mẹ chăm sóc “Rose nhăn nhó” - Sang đó ngồi ngắm ông anh già hả??.
Rose vừa nói vừa liếc con mắt nhìn anh với nụ cười trêu chọc khiến tất cả đều mỉm cười vui vẻ.
- Còn vợ chồng Chad?. “Một hồi, anh nhẹ lia đôi mắt nhìn xung quanh , sau đó dừng ở chỗ mẹ Claudi”
- Chúng nó sắp về rồi đó con! “Mẹ Claudi nói thêm” – Dạo này chúng nó học lên tiến sỹ chuyên ngành y. Nên cũng khá bận con ạ!
- Con biết “Anh nhắm nhẹ đôi mắt chả lời mẹ Claudi, mỉm một nụ cười như chẳng có điều gì qua mắt được anh”
Vừa nói dứt câu thì:
- Anh Leo!.
Một cậu thanh niên chừng 26 tuổi tay dắt một cô gái cũng trạc tuổi vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy anh với đôi mi rơm rớm nước mắt.
- Thằng Chad này vẫn ủy mị như xưa. “Anh mỉm cười”
- Lâu lắm rồi mà anh!
- Dạo này cũng cao lớn nhiều rồi đó chứ! “chiếc ôm thân mật nhẹ dịu trôi qua , anh xoa đầu Chad. Sau đó nhìn sang phía cô vợ của Chad, anh mỉm cười gật đầu chào hỏi . Rồi khẽ nói thêm” - Học thì học chứ hai đứa đừng quên sinh con nhé!
- Vẫn là anh ! “Chad mỉm cười”
Nói chuyện một lúc, anh bước ra chào hỏi cô chú cậu mợ ruột thịt và bạn bè thân thiết.
Trong khi mọi người đang rôm rả tay bắt mặt mừng với nhau thì những người giúp việc bày biện đồ ăn trên bàn đã xong xuôi mọi thứ.
Nhập tiệc được một lúc, Ăn được một chút đồ ăn, anh đứng lên, nhìn sang Stephan và nói :
- Stephan! lát nữa, cậu lên phòng tôi có chút chuyện cần bàn!
- Dạ! “Stephan đáp trong lòng không có chút bất an nào, như mọi thứ đã giống dự kiến của hai người”
Nói xong, anh xin phép hai mẹ và mọi người lên phòng nghỉ ngơi.
Những bước chân nhẹ nhàng chậm rãi vẫn vậy . Như không có chút vướng bận, anh bước vào thang máy. Khuôn mặt một vẻ vẫn như vậy… Thang máy đóng mọi người mới dừng con mắt về phía anh.
Ai cũng biết, chục năm về trước thôi. Ngày như thế này là ngày hạnh phúc nhất của anh.
Một cô bé hát hò rầm trời. Nghịch ngợm đủ mọi trò. Làm cả nhà cười rôm rả. Vậy mà giờ ngày này lại là ngày ai cũng rớm rớm khóe mi.
Anh lên phòng, Đôi mắt nặng trĩu nhắm xuống. Anh nằm dài trên chiếc giường trống, Lấy điều khiển tivi và điều khiển đầu thu lên bật: Cô gái với cái váy xòe màu hoa hướng dương. khuôn mặt luôn cười rạng rỡ đang chạy nhảy trong vườn. Những đoạn phim về cô vẫn còn đó, và những ký ức về cô sẽ chẳng bao giờ có thể xóa nhòa.
Đầu thu bật lên.
Âm thanh vang vọng bắt đầu bay vút….
I always needed time on my own…. (Anh đã luôn luôn cần thời gian cho riêng mình)
I never thought I'd need you there… when I cries…. (Anh không bao giờ nghĩ rằng... Anh cần em ở đó.. Khi anh khóc)….
And the days feel like years when I'm alone…. (Và những ngày cảm thấy như đã qua nhiều năm khi anh ở cô đơn)….
And the bed where you lie is made up on your side…. (Và chiếc giường nơi em nằm gợi lên hình bóng em)…..
When you walk away I count the steps that you take… (Khi em bước đi…. Anh đếm những bước chân của em)….
Do you see how much I need you right now…. (Ngay lúc này… em có thấy anh cần em bao nhiêu)….
When you're gone…. (Khi em ra đi…..)
The pieces of my heart are missing you…. (Những mảnh vỡ trong trái tim anh đang rất nhớ em))….
When you're gone…. (Khi em ra đi….)
The face I came to know is missing too….. (Gương mặt anh biết đến cũng rất nhớ em)….
When you're gone… (Khi em ra đi....)
The words I need to hear to always get me through the day and make it ok….. I miss you….
………………………………………….
When You’re Gone – Avril Lavigne
Nước mắt từ đâu rơi xuống, nhấn điều khiển dừng lại ở máy chiếu, anh đi về phía tivi. Vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô trong đó. Mỉm cười với cô, cái điệu cười như muôn ngàn chua xót. “Nhớ, anh nhớ, anh rất nhớ… Mọi thứ về em!” – Suy nghĩ đi kèm với đôi lông mày nặng trĩu.
Nơi này không có gì thay đổi. Tất cả chỉ là vắng bóng hình người con gái nhỏ. Người con gái anh yêu hơn chính bản thân anh. Dù đã phải che dấu tất cả nỗi nhớ vào một chiếc lọ kín nhưng chiếc lọ đó rồi cũng sẽ phải vỡ vụn vào một ngày không xa.
Cơn mưa vẫn xối xả như tiếng trái tim anh rỉ máu. Gió rít… Tiếng lá đong đưa… Tiếng mưa rớt xuống những bông hoa ngoài vườn…. mọi thứ khiến con người đàn ông kia đau đớn. Vì hình như chúng đều đang rất nhớ cô. “Đã quá lâu rồi.. Lana ạ.” – Anh ngồi sụp xuống , giữa vào chiếc kệ tivi lớn. Đôi mắt anh nhắm lại. Ký Ức hiện về trong anh như chẳng bao giờ mất đi…..
2 tiếng sau trôi qua….
- Anh ! em vào nhé!
Đôi mắt mở nhẹ. Anh đứng dậy và nói:
- Cậu vào đi!
Stephan bước vào, căn phòng không bật đèn. Chỉ duy nhất cái màn hình tivi lớn sáng rực rỡ, một khuôn mặt quen thuộc trên tivi đã dừng. Stephan nhắm nhẹ đôi mắt thở dài nhìn theo Leo đang đang nhẹ nhàng đứng dậy và uống nước.
- Anh gọi em?
- Ừ! Ra ban công nói chuyện.
Hai anh nhẹ nhàng bước ra ban công. Ban công rộng thoáng với bàn ghế và các thiết vị tiện nghi sang trọng. Vì tầng trên đã có ban công và lá chắn xây dựng để tránh mưa gió nên dù là trời mưa lớn cũng không thể ướt được người đang ở đó.
- Cậu ngồi đi!
Anh nói với Stephan rồi đi ra chiếc máy pha Café. Lát sau, anh cầm ra hai cốc. Để lên bàn một cốc cho cậu em rể, anh bưng cốc café lên và nói:
- Mọi thứ xong hết rồi chứ?
Vừa nói vừa bưng cốc café đặt lên lan can. Anh đứng khoanh tay nhìn xuống sân vườn. Mưa cũng đã ngớt , chỉ còn lại chiếc lá , hoa đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống những cành kẽ lá.
- Vâng, anh! Hai hôm nữa sẽ phỏng vấn nhân viên mới.
- Ngoài việc tuyển 5 sinh viên mới xuất sắc vào công ty… Tôi muốn cậu tìm cho tôi một thư ký riêng.
- Dạ?
- Laura – thư ký riêng của tôi sắp lấy chồng và sẽ ổn định cuộc sống một thời gian mới bắt đầu đi làm lại. Tôi định để Rose hoặc vợ chồng Chad làm nhưng giờ họ đều bận nên hãy tìm cho tôi một người mới và thật giỏi! Tôi sẽ gửi cho cậu bản thảo và những điều cần thiết cho cuộc phỏng vấn. Cậu chỉ cần thêm một vài câu, rồi xét xem ai có triển vọng làm thư ký riêng cho tôi trong mọi điều kiện khắc nghiệt nhất thì bàn giao mọi thứ lại cho người đó.
- Em hiểu rồi! Nhưng tại sao anh không tuyển những người đã có kinh nghiệm lâu năm?
- Cậu còn không hiểu tính tôi?.
Stephan nhẹ đưa đôi mắt lên nhìn anh và khẽ đưa chúng xuống:
- Dạ, em đã hiểu!
Anh nhẹ đưa ly café vào miệng nhấp nhẹ, rồi để xuống nói:
- Bên phía Anna có động tính gì không?
- Chưa anh ! Có lẽ giờ vẫn đang hoang mang cho việc anh về nước.
- Bên phía Mỹ , tôi đã để Joshep tiếp quản trong khi tôi đi. Còn bên này, cậu biết tôi về là muốn làm gì đúng không?.
- Em biết anh về không chỉ để xây dựng và phát triển thêm công ty bên này. Nhưng có điều em không hiểu.
Lông mày anh nhẹ nhàng nhếch lên , đôi mắt lia về phía cậu ta như đang muốn biết xem Stephan sẽ nói gì thêm:.
- Dù gì cũng là chị em, anh có cần đuổi cùng giết tận vậy không? “Thấy vậy Stephan không chút do dự”
- Người đuổi cùng giết tận là chị ta!!! Con đàn bà đó không hề biết dừng lại thậm chí là cả cái đất nước nhỏ bé này? Chị ta đang muốn chứng tỏ với tôi điều gì?!.
Nhìn Stephan đang trong tâm trạng sửng sốt, đôi mắt trĩu xuống, anh nhẹ quay đi và nói:
- Nếu cậu mềm lòng thì không cần tham gia vào dự án này cũng được.
- Không, anh! Em hiểu rồi! Vẫn như trước đây thôi. Em theo anh!!
Nói chuyện một lúc, có tiếng chuông cửa.
- Leo! Con có trong đó không?
- Dạ?
Stephan nhẹ đứng dậy ra mở cửa thấy mẹ Zosie đang bưng một khay có 2 cốc nước sinh tố và chút đồ ăn nhẹ trên tay.
- Thôi, anh nói chuyện với mẹ đi, em xuống nhà với Rosie!
- Ừ!
Mẹ Zosie mang khay ra ban công đi qua chiếc tivi đang sáng bà liếc nhìn, rồi thở dài.
- Mẹ ngồi đi! muộn rồi, Sao còn lên tận đây?
- Lúc nãy thấy con ăn hơi ít nên mẹ muốn mang chút đồ lên cho con “ngồi xuống , đặt khay đồ ăn trên bàn , bà nói”
- Bảo Kali* mang lên được rồi mẹ cũng phải nghỉ ngơi chứ?
*Kali – một chị giúp việc”
- Mẹ muốn ngắm con trai mẹ kỹ hơn.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười , vẫn một nụ cười nhạt như thế, quỵ xuống bàn tay bà, anh đáp.
- Tuần nào con chẳng gọi điện cho mẹ bằng video chat.
- Đâu được bằng nhìn con thật sự như này. “Xoa nhẹ bờ má anh , bà nói và rơm rớm nước mắt.”
Cuộc sống luôn cần tình mẫu tử ấm áp thiêng liêng để giúp con người ta thêm mạnh mẽ hơn trong bước đường sắp tới.
Anh hít thở thật sâu trong vòng tay mẹ , rồi nhẹ nhàng nói :
- Ngày mai mẹ bảo thím Lyn mua cho con ít đồ ăn nhẹ để ở tủ lạnh trên này nhé.
- Con rất nhớ con bé đúng không? “hai hàng lệ từ đâu trào xuống”
- Trống trải quá đúng không mẹ? đã một thời gian dài con không dám quay lại nơi này! “Anh đứng dậy, đi ra dựa vào lan can nói” - Bây giờ đã đến lúc con cần phải đối diện.
Mẹ Zosie nhìn anh một cách buồn rầu.. đôi mắt cúi xuống nói:
- Hôm trước, Anna đã đến đây!
Nghe mẹ nói , anh nhấc nhẹ đôi lông mày lên như không hứng thú lắm.
- Con trai, 8 năm rồi, không thể tha thứ sao con? Hai đứa cũng là chị em mà!
- Tha thứ? “Khóe miệng khẽ nhấn chìm trong sự chế giễu”
- Mẹ Claudi cũng bảo dù sao lúc đó Lana cũng đâu thể qua khỏi. Mọi chuyện đã qua…
- Mọi chuyện đã qua??......
Anh cau cặp mắt giận dữ, anh lấy tay đẩy đổ chậu cây cảnh trên lan can từ tầng 4 xuống đất….
Tiếng “RUỲNH” lớn một cái làm tất cả mọi người đều chạy ra và nhìn lên. Thấy vậy, Mọi người vội chạy vào nhà, sau đó là những tiếng chân lớn hớt hải đi lên.
Thở ra những tiếng thở tức giận mạnh mẽ, mọi thứ dường như bùng nổ.:
- ĐÃ QUA??. “Anh cười lớn. Đôi lôi mày nhíu lại trong sự chua xót chan với tiếng cười“ - Mẹ đi xuống đi! Mẹ còn nói nữa là con nhảy xuống đây luôn đấy!.
Nhìn thấy đôi mắt kiên định của cậu con trai khiến Mẹ Zosie run rẩy trong sợ hãi.
Mọi người chạy kịp vào:
- Anh ! Bình tĩnh, em sẽ đưa mẹ xuống. “Stephan nhẹ nhàng vừa đỡ mẹ Zosie đứng lên vừa nói”: - Mẹ đi xuống với con!
Mẹ Zosie khuôn mặt nặng trĩu với nước mắt, Sự đau đớn hiện rõ trong sự run rẩy của bà.
Mọi người thấy vậy cũng chỉ thở dài trong sự tĩnh lặng .
- Con bình tĩnh, nghỉ ngơi đi! “Mẹ Claudi nhẹ nhàng vỗ bờ vai anh và nói”
Mọi người cùng đỡ mẹ Zosie đi xuống. Còn lại anh một mình.
Ngồi sụp xuống dưới lan can, anh thở gấp những tiếng thở tức giận mà 8 năm qua chưa một lần có.
Đúng vậy, 8 năm trước vào ngày này. Người hại Lana là Anna – chị gái cùng cha khác mẹ của anh.
Cơn giận đó chỉ có thể bị che đi chứ chưa bao giờ nguôi ngoai. Anh đã nghĩ vì chị ta mà Lana bỏ anh đi quá sớm. Vì chị ta thậm chí anh còn không thể nhìn thấy người con gái anh yêu lần cuối hay nghe lời cuối của cô ấy.
Mối hận này luôn dày vò anh từng đêm. Trái tim lúc nào cũng trong tình trạng sắp bị vò nát. Đã bao lần chở che. Đã bao lần yêu thương nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ.
Nhưng có một sự thật được chôn sâu dưới đáy lòng hai bà mẹ. Sự thật ấy còn khủng khiếp hơn tất cả những gì anh có thể tưởng tượng.
- Claudi! Tôi đã cố gắng. Nhiễm tưởng mọi thứ đã trôi qua, tôi đã nghĩ nói cho thằng bé biết sẽ tốt hơn. Nó sẽ không giận chị gái nó nữa. Nhưng, nếu nó biết, nó sẽ chết mất. Con trai tôi sẽ chết mất!
- Chị Zosie!! “Mẹ Claudi nhẹ nhàng ôm lấy Mẹ Zosie trong xót xa”
Hai tiếng khóc than hòa quyện vào nhau trong căn phòng mờ tối. Nỗi đau chua xót này còn dằn vặt họ bao giờ ?!!.
Phải nếu anh biết năm đó, người con gái anh yêu tự mình rời khỏi thế gian để trao trái tim cho một cô bé khác. Có lẽ anh đã chết. Anh đã chết, một kẻ sống vì sự hoàn mỹ như anh thậm chí còn tự tay chôn cô để kiếp sau cô lại thuộc về mình. Một kẻ luôn chỉ biết đến cô mà biết lúc chết đi, thân xác cô còn không hoàn thiện thì anh sẽ chết. Thậm chí là moi tim mình để thể xác đó được hoàn thiện. Anh cũng sẽ làm. Lý do duy nhất để anh tồn tại là trả thù. Trả thù những kẻ độc ác đã gây ra cái chết cho cô. Trả thù những kẻ đã khiến cô rời xa anh quá sớm.
Anh đứng dậy, đi vào phòng. Tivi vẫn vậy, vẫn nụ cười của người con gái anh yêu năm nào.
Nằm lên giường thơm hương Lavender nồng nồng dịu dịu của cô, đôi mắt anh nhẹ nhắm lạ.. Những giọt nước mắt đã chảy ướt đẫm chiếc gối
“….. Đợi anh một thời gian nữa thôi…… Lana !!!... Mọi đau đớn sẽ không còn nữa........”
Bình luận
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1