chương 9/ 57

"Cháu. . . . Cháu cái gì cũng không có làm với anh ta. . ." cô trả lời thật nhỏ.

Còn nói không có!? Chiến Cường Quốc đã cầm remote ti vi mở tivi trong phòng khách lên, đoạn phim lấy ra được từ trong máy thu hình vẫn còn nằm trong đầu máy, trên màn ảnh nhất thời xuất hiện mặt của Lưu Kỷ Tài.

Đối thoại và động tác của hai người hôm đó bị quay lại không bỏ sót gì, dĩ nhiên cũng bao gồm lời nói muốn "mời cô lên lầu ăn bánh ngọt" của Lưu Kỷ Tài, khi Chiến Cường Quốc xem đến đây thì hung hăng quăng remote tv lên khay.

Rồi sau đó, hình ảnh liền tắt.

Ngày đó bởi vì động tác của cô quá lớn, trực tiếp làm gãy đầu bên ngoài của máy thu hình, rất trùng hợp, hình ảnh sau đó cũng không bị thu vào. Vào lúc này, nhìn sắc mặt xanh mét của Chiến Cường Quốc, cô có chút nhức đầu. . . Nếu như tiếp tục nói dối theo cảnh quay, sợ rằng ông nội sẽ càng thêm tức giận thôi.

Cho nên, cô phải nói thật, hay là. . . . . Nói dối đây?

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, ba người trong phòng khách đều nhìn về Tề Tễ đang cười vui vẻ, chỉ thấy cô không chút hoang mang nói với Chiến Cường Quốc: "Ông nội Chiến, cháu gái của ông mà ông còn không rõ à?"

Chiến Cường Quốc nhướng mày rậm lên, trong ánh mắt lộ ra nghi kỵ: "Nha đầu Tề, ông biết rõ cháu muốn giúp nó, nói cho cháu biết đừng nghĩ lừa gạt ông nội Chiến."

"Cháu nào dám a, lại nói, ngài là người có thể bị cháu lừa gạt sao?" Tề Tễ khéo léo cười, đưa tay điểm ót người bên cạnh, tiếp tục nói “Cô ấy, sớm nói chuyện này với cháu rồi, bừa bãi hay không cháu cũng biết. Ông nội, cháu kể rõ cho ông có được hay không?"

******

Chiến Cường Quốc nghe Tề Tễ thuật lại, vẻ mặt dần dần hòa hoãn, ông suy đi nghĩ lại, cũng không thể tìm ra một chút sơ hở bên trong lời của Tề Tễ, cuối cùng chau mày lại hỏi Chiến Đình Đình: "Là thế này phải không, à? Nói thật!"

Co rúc gật đầu một cái, Chiến Cường Quốc nhìn bộ dáng của cô, không vui giáo huấn: "Vậy tại sao cháu không nói! Còn cháu biến thành như vậy đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ông nội, không phải ông thường bảo cô ấy nên học theo cháu sao, hôm nay cháu mới cho cô ấy ăn mặc giống cháu đi ra ngoài." Tề Tễ đứng lên ngồi xuống bên cạnh Chiến Cường Quốc, áy náy “Cháu ở nước ngoài lâu như vậy, đặc biệt tưởng niệm món Trung Quốc, buổi chiều đi ăn món cay Tứ Xuyên, ai ngờ tới đó trong món ăn ngon nhất tiệm có thêm rượu trắng, chúng cháu cũng không biết, kết quả. . . . Người xem miệng cô ấy, đều là cay, người uống rượu vào cũng thành ra như vậy rồi."

Khi Tề Tễ nói chuyện, Chiến Cường Quốc nhìn người vùi ở trên sô pha vẻ mặt khó chịu, rốt cuộc không đành lòng, ông trợn mắt nhìn Tề Tễ một cái, sau đó phân phó Dương Hân mau chóng chuẩn bị canh giải rượu, đứng dậy nâng Chiến Đình Đình về phòng ngủ ở lầu một của cô.

"Nha đầu Tề, cháu trông con bé, ông đi đây." Chiến Cường Quốc nhìn người nằm lỳ ở trên giường uống canh, cảnh cáo nói “Cháu, đừng để ông bắt được nhược điểm, nếu không cháu tự biết hậu quả."

Sau khi Chiến Cường Quốc đi, người mới vừa làm bộ nhu nhược đưa ra một cái móng vuốt, chỉa chỉa ngón cái về phía Tề Tễ: "Cậu thật lợi hại, sao cậu nghĩ được câu chuyện đó?"

Tề Tễ khinh thường hừ cô: "Nếu không thì sao, trực tiếp nói cho ông biết, cậu ra tay ném anh ta qua vai, đánh anh ta sưng mặt sưng mũi. Sau đó khiến Lưu công tử sống lâu ở nước ngoài nảy ra nhiệt tình với công phu Trung Quốc, càng thêm sùng bái cậu, lấy lý do bái sư học nghệ, đồng ý diễn trò với cậu để lừa gạt ông ấy?"

Thấy cô cười khúc khích, Tề Tễ vỗ cái mông của cô một cái: "Mình cho cậu biết, ông cụ rất thông minh, lời giải thích ngày hôm nay không biết lấy được bao nhiêu tín nhiệm, còn mẹ cậu nữa, bà nhất định sẽ hỏi."

"Bàn Nha ——"

"Được rồi, mình biết rõ, thu lại thanh âm giả dối của cậu cho mình, mình sẽ đi nói với cô, cậu ở yên là được." Tề Tễ rất có thâm ý nhìn môi của cô “Chờ mình trở lại mới thu thập cậu."

******

Khi gặp lại Tùy Nhạc lần nữa, Chiến Chiến có chút……

Nhìn Tùy Nhạc xách theo đồ ăn vào xưởng, cô âm thầm cắn môi, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của anh.

Chỉ là Tùy Nhạc hoàn toàn không có chú ý tới sự khác thường của cô, vẫn cười lưu manh vô sỉ, làm vài động tác chọc cô cười. Chiến Chiến bưng hộp cơm chậm chạp đến gần anh, cho đến khi xác định trong đôi mắt tối tâm của anh không có thâm ý, mới thoáng thanh tỉnh lại. Sau khi hết khẩn trương, tức giận lại dần dần bò lên trái tim, Chiến Chiến hung hăng múc một muỗng cơm, sắc mặt không tốt trừng anh.

"Thế nào, sao lại trừng anh?" Tùy Nhạc vô tội tiếp nhận sự không vui của cô, bộ mặt uất ức.

Bởi vì anh là đồ lưu manh! ! Chiến Chiến mắng anh ở trong lòng, lại không thể biểu lộ ra, chỉ xoay người lại, không để ý anh.

Tùy Nhạc buồn cười nhìn người đến gần mình, rồi lại xoay người không để ý tới mình, thân thể mảnh khảnh của cô được bao bọc trong đồng phục dài rộng, xem ra yếu ớt lại kiên cường, đầu nhỏ màu đen rủ thấp, lộ ra một phần cổ bị phơi thành màu mật ong. Tùy Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, chỉ cảm thấy ngực có khí nóng cọ rửa, mãnh liệt dị thường.

Mắt thấy Chiến Chiến để hộp đồ ăn xuống, Tùy Nhạc liền đưa cái hộp màu trắng bên cạnh cho cô. Thật ra thì ChiếnChiến đã sớm phát hiện hộp bánh ngọt đó, cô cảnh giác lui về phía sau, giống như anh đem tới không phải thức ăn ngon, mà là bom: "Anh lại muốn làm gì?"

Tùy Nhạc hơi bi thương: "Anh tốt bụng làm bánh ngọt cho em, thái độ của em là gì?"

"Vô sự mà ân cần, không phải gian cũng là tặc."

Tùy Nhạc nhún vai: "Tặng vô điều kiện tuyệt đối, khó được tâm tình của anh tốt. . . . Không cần thì thôi."

"Ai nói không cần!" Chiến Chiến vội vàng đoạt lấy cái hộp. Nói giỡn, mặc dù người này rất đáng ghét, nhưng cô cần gì ghét bỏ bánh ngọt??

Tùy Nhạc chống cằm nhìn bộ dạng mèo tham ăn của cô, nhẹ nhàng ném ra ngoài một câu: "Bộ dạng ăn của em thật giống Đình Đình."

"Ngày hôm qua, Đình Đình cũng có mấy động tác rất giống em." Tùy Nhạc lộ ra biểu tình nhớ lại, nói xong, chính anh lại cười lên tiếng “Có lúc, anh còn tưởng rằng là em giả trang thành Đình Đình tới trêu anh."

Chiến Chiến nghe vậy chợt sặc, kịch liệt ho khan, Tùy Nhạc vội vàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng cho cô, trong miệng không đồng ý nói: "Anh chỉ nói hơi giống, em không cần vui mừng như vậy chứ?"

Chiến Chiến mở bàn tay to của anh ra, đấm đấm ngực mình. Vui mừng? Con mắt nào của anh thấy cô vui mừng!?

"Em. . . . Mới sẽ không nhàm chán như vậy. . . ." Chiến Chiến vội vàng quay mặt, cầm bánh ngọt lên vùi đầu khổ ăn. Tùy Nhạc cũng coi như thức thời, không có tiếp tục nghiên cứu vấn đề giống nhau giữa cô và Chiến Đình Đình.

Khi cô đang ăn bánh ngọt, bên ngoài lại mưa rơi rào rạc. Mưa rơi không nhỏ, hôm nay Tả Cường mang theo ba người trong tiệm đi làm việc rồi, chỉ chừa Chiến Chiến và Kế Toán ở đây.

Chiến Chiến và Kế Toán liền vội vàng đứng lên vọt ra bên ngoài, thu hồi những kinh kiện và công cụ tán loạn trong sân thật nhanh, khoảng cách đến kho hàng hơi xa, trước hết dời đến trong phòng làm việc.

Rõ ràng vừa rồi mặt trời còn mọc cao, sao bây giờ đã mưa lớn, giọt mưa lớn như hạt đậu nện ở trên người của cô, Chiến Chiến cũng không kịp đưa tay chùi nước mưa trên mặt, ngồi chồm hổm thu thập những mẫu sắt thép nặng nề.

Đột nhiên, trên đầu không còn mưa, Chiến Chiến vừa ngẩng đầu, vẻ mặt Tùy Nhạc như đưa đám giơ một cây dù đứng bên cạnh mình, Chiến Chiến có chút dở khóc dở cười đẩy Tùy Nhạc cản đường cô ra, chạy vào nhà thật nhanh.

Vậy mà Tùy Nhạc giống như quyết định đi theo bên cạnh cô, còn vẫn đem cây dù - vật cản trở đó - sát vào người cô, Chiến Chiến vọt vào nhà trong quá trình thật "khó khăn".

Đợi cô để đồ trong ngực xuống, Kế Toán đã xông ra ngoài nữa. Chiến Chiến cũng muốn theo sau nữa, nhưng ai biết lại bị Tùy Nhạc vững vàng cản đường đi. Sắc mặt anh thật không tốt, đáng tiếc Chiến Chiến không có thời gian nghiên cứu anh, quả đấm không khách khí nện lên ngực anh: "Anh mau tránh ra, em muốn đi ra ngoài!"

Mặc dù Tùy Nhạc cầm dù, nhưng toàn thân cũng cơ hồ không khác gì Chiến Chiến, bị xối ướt nhẹp cả, quần jean màu sáng dính vào trên bắp đùi cường tráng của anh, áo trên người càng thêm dính sát vào da, phập phồng theo ngực của anh. Khóe môi Tùy Nhạc mím thật chặt, anh tựa như đang đè nén tâm tình, chậm rãi nói ra: "Cầm dù, anh sẽ để cho em ra ngoài."

"Cầm dù làm sao em khuân đồ!" Chiến Chiến không khách khí rống anh, mắt thấy mưa rơi bên càng lúc càng lớn, cô nóng lòng hung hăng đẩy anh “Anh tránh ra cho em!"

Tùy Nhạc nhìn cô gái nhỏ cứng đầu cứng cổ trước mắt, trên tóc ngắn của cô không ngừng tích nước, giờ phút này đôi môi đỏ thẫm tím bầm, thân thể mảnh gầy cũng không tự giác run rẩy, đồng phục làm việc thô cứng dính vào trên người cô hiện ra đường cong yểu điệu, ánh mắt của Tùy Nhạc sâu hơn: "Em đừng đi, anh đi lấy!"

Dứt lời, anh nhét dù vào trong tay Chiến Chiến, quay người vọt vào trong mưa lần nữa. Chiến Chiến không biết vì sao, lúc thấy anh sải bước rời đi, trong lòng thậm chí có một tia rung động rất nhỏ, loại cảm giác đó, cô chưa bao giờ có.

Nhưng, hiện tại cũng không phải là thời điểm nghiên cứu việc này, Chiến Chiến mới không tin Kế Toán nhỏ - có thể bị xe đụng ngã và Tùy Nhạc cả một chiếc xe cũng đẩy không nổi, có thể nhanh chóng cứu những linh kiện bảo bối của cô. Lắc lắc đầu, Chiến Chiến bỏ qua cây dù chạy ra ngoài.

Tùy Nhạc đang cầm mấy linh kiện ở trên tay, quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh chạy tới ở trong mưa, trong nháy mắt đã đến trước mắt. Mưa to khiến tầm mắt mơ hồ, Chiến Chiến ngồi chồm hổm cẩn thận tra xét trên đất xem còn bỏ sót gì không, hoàn toàn không thấy sắc mặt tối tăm của Tùy Nhạc.

Tùy Nhạc giận hết sức, hai tay đang cầm đồ chuyển thành một tay ôm vào ngực, một cái tay khác vươn ra trước, ôm lấy hông của Chiến Chiến.

Chiến Chiến chỉ cảm thấy ngang hông bị một bàn tay nóng bỏng quấn vào, rồi sau đó trời đất quay cuồng, cô bị Tùy Nhạc vác trên bả vai. Cảm giác chúi đầu xuống đất này rất là kinh hãi, Chiến Chiến giống như một con tôm sống, nâng người lên giãy dụa: "Tùy Nhạc, anh nổi điên cái gì! Thả em xuống!"

Tùy Nhạc không nói một lời sải bước đi vào nhà. Vì giữ chặt cô, anh đè mạnh cằm lên mông mềm mại của cô, bàn tay kia càng trực tiếp dính vào bắp đùi của cô, cô vừa động, anh liền hung hăng buộc chặt năm ngón tay quanh cô. Chỉ cách áo ướt đẫm thật mỏng, Chiến Chiến tỉ mỉ cảm nhận bàn tay, hô hấp, thậm chí là lồng ngực phập phồng của anh. Trong nháy mắt Chiến Chiến giống như một con tôm bị luộc, toàn thân hồng hết không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Đi vào trong nhà, Tùy Nhạc ném linh kiện lên trên đất, khiêng Chiến Chiến trực tiếp đi tới cửa phòng thay quần áo, đưa tay muốn móc cái chìa khóa trong túi quần cô ra, Chiến Chiến thừa dịp anh đứng lại, xoay eo tuột xuống, cất bước lui ra thật là xa.

Rõ ràng bị nước mưa lạnh như băng ướt hết, nhưng trên mặt của hai người lại đỏ ửng, chỉ là, Tùy Nhạc là tức giận, mà Chiến Chiến, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang xấu hổ!

Bình luận





Chi tiết truyện