chương 36/ 57

Diễn viên trên TV vẫn còn ra sức khôi hài, nhưng Chiến Chiến đã hoàn toàn không nghe được những lời hài hước hấp dẫn kia, tất cả chú ý của cô đều tập trung ở chỗ đang bị Tùy Nhạc không ngừng trêu chọc liếm mút, đầu như muốn nổ tung.

Tùy Nhạc nghe thanh âm nức nức nở nở của cô, chỉ cảm thấy lửa nóng dưới bụng càng thêm mãnh liệt, anh vẫn chui đầuvào trước ngực Chiến Chiến, một tay bao phủ trên cái bánh bao mà miệng không chăm sóc tới, một tay lung tung lôi kéo quần áo còn lại trên người mình, khiến thân thể bốc lửa bại lộ ở trong không khí ban đêm hơi lạnh.

Nụ hôn nóng bỏng rốt cuộc tạm thời bỏ qua phần đỏ hồng đã sưng đỏ, Tùy Nhạc vừa quyến luyến vừa đói khát dọc theo khe ngực Chiến Chiến hôn lên xương quai xanh, cổ, cuối cùng vững vàng dây dưa với đôi môi cô, cạy ra hàm răng tiến quân thần tốc, không hề khách khí nếm hết tất cả ngọt ngào trong miệng Chiến Chiến, hôn cánh mũi vô ý thức trương lên của Chiến Chiến, mém xíu ngất xíu khi bị thiếu dưỡng khí cực độ.

Chiến Chiến cảm thấy miệng của mình đang bị một con sói đói tha đi, chịu hết giày xéo, trên đùi có một vật thể cứng rắn đụng vào, tản ra nhiệt độ mãnh liệt ủi nóng chân cô, xuyên thấu qua quần ngủ thật mỏng, tuyên cáo trạng thái phấn chấn của mình.

"Ưm. . . ." Tay Chiến Chiến bị Tùy Nhạc bắt lại, liều mạng đặt lên bộ vị cứng rắn của mình xoa lung tung, đôi môi lúc mở lúc ngậm của cô phát ra kháng nghị nức nở nghẹn ngào. Tùy Nhạc rút lui môi, mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Chiến Chiến, trên người cô dâng lên màu hồng phấn làm cho Tùy Nhạc cảm thấy từng trận sóng nhiệt đánh úp tới đầu.

Cũng không để ý tới việc khiến cho cô càng thêm động tình, ngọn lửa bị nín mấy ngày sắp nổ tung Tùy Nhạc, lột sạch Chiến Chiến, ngón tay dò vào địa phương tư mật nhất của cô, vuốt ve mấy cái, thân thể Chiến Chiến mềm thành nước.

Ngoài dự liệu của Tùy Nhạc, Chiến Chiến đã có phản ứng động tình, đầu ngón tay Tùy Nhạc cảm thụ cảm giác khít khao mất hồn, nơi cổ họng dồn dập còn động hai cái, chợt đẩy đùi trắng nõn của cô ra, vùi sâu dục vọng xao động của mình vào vùng đất dịu dàng.

"Ách!" Chiến Chiến bởi vì động tác của anh mà phát ra một tiếng kêu, ánh mắt mê ly không nhìn rõ mặt của Tùy Nhạc, chỉ có chỗ bị căng ra, cảm nhận rõ ràng nhịp đập và nhiệt độ, chiếm cứ tất cả giác quan của cô.

Tùy Nhạc cũng không khá hơn chút nào, xúc cảm mất hồn khiến anh đói bụng thật lâu không nhịn được ngửa cổ lên, thoải mái phát ra tiếng kêu rên, rồi sau đó không bao giờ dừng lại, bắt đầu động tác điên cuồng.

Chiến Chiến bị thế công kịch liệt của anh đánh sụp, theo từng cái xâm lấn, lực lượng quanh thân tan hết, chỉ có đầu ngón tay dùng toàn bộ sức lực níu chặt ra giường tơ lụa, hoàn toàn bị nhiệt tình của anh cuốn lấy.

Tùy Nhạc tùy ý một phen, rốt cuộc sau một tiếng rên dài, tạm hoãn động tác với Chiến CHiến. Anh hơi giải quyết cơn thèm ăn, giữa hai lông mày đều là thoả mãn, nhìn lại Chiến Chiến phía dưới, mặt đỏ thở dồn dập, anh trì hoãn ý niệm muốn tiếp tục càn rỡ, cúi người hôn cái trán ướt mồ hôi của Chiến Chiến.

Chiến Chiến khẽ mở mắt, thấy anh cười xấu xa, không còn hơi sức trừng mắt nhìn anh, chôn gò má đỏ ửng sang một bên, không nhìn tới anh.

Nhưng ở Tùy Nhạc xem ra, dáng vẻ thở hổn hển mềm nhũn kia, vừa đáng thương lại lộ ra đáng yêu, hơn nữa ánh mắt xấu hổ mang oán hận —— Bàn tay Tùy Nhạc đặt ở trên chân cô lại bắt đầu không thành thật rồi.

Thân thể Chiến Chiến bởi vì mới vừa tận tình mà sinh ra phản ứng, vẫn chưa hoàn toàn rút đi, tay Tùy Nhạc lại tìm tòi tới, chỉ cảm thấy da gà đều đã tỉnh dậy, cô vô lực cong khuỷu tay đẩy đẩy người đè ở trên người mình: "Anh. . . . Đủ rồi. . . ."

"Không đủ" Tùy Nhạc mở miệng mới phát hiện ra thanh âm mình dị thường khàn khàn “Đói bụng nhiều ngày như vậy, mới ăn khai vị trước bữa chính làm sao đủ?"

Bắp đùi và eo Chiến Chiến đã mơ hồ chua xót đau đớn, thấy vẻ mặt "Anh rất nhân từ" của anh, giận đến không biết nên khóc nên cười —— Người này rõ ràng làm xong toàn bộ, hơn nữa còn dũng mãnh vô cùng tựa như một chiến sĩ xung trận, vào lúc này cư nhiên không biết xấu hổ nói "Trước bữa ăn" ! ?

Trước bữa ăn em gái anh!

Tùy Nhạc hoàn toàn không bị ánh mắt đe dọa của cô dao động, tay chạy trên bắp đùi trơn mịn, thỉnh thoảng xoa xoa vùng trong nhạy cảm, còn ma sát cơ ngực cứng rắn lên bộ ngực mềm mại của cô, tự chơi cực kỳ cao hứng.

"Anh đừng náo loạn. . . . Em mệt quá nha."

Trước từng có một lần, Tùy Nhạc bảo cô làm nũng với anh, nếu không cũng không thả cô, chân Chiến Chiến bị dày vò tê rần rốt cuộc miễn cưỡng làm thỏa mãn anh, không ngờ thật đúng là lấy được án treo.

Mấy lần sau, thật ra thì Chiến Chiến cũng bắt được quy luật của Tùy Nhạc, mặc dù mỗi lần anh thấy khối "Thịt béo" như mình sẽ không biết tiết chế, nhưng nếu như cô dùng giọng vừa làm nũng vừa đáng thương cầu xin anh tha thứ, anh thật sẽ khiêm tốn một chút.

Vì đạt thành hiệu quả, Chiến Chiến nói xong còn bĩu môi, nhịn xuống phỉ nhổ với mình, cố gắng phát huy công lực làm nũng, dùng tay nhẹ nhàng xoa bắp thịt trên cánh tay anh. Tay xoa nắn của Tùy Nhạc chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Chiến Chiến mang theo lửa nóng, rồi lại mang theo phức tạp, đang ở lúc Chiến Chiến tiếp tục mè nheo anh, Tùy Nhạc chợt đứng người dậy, rời đi thân thể Chiến Chiến.

Chiến Chiến mới vừa thở phào nhẹ nhõm, mắt cá chân đột nhiên bị bắt được, Tùy Nhạc đứng ở dưới giường kéo cặp chân cô, túm cô xuống, rồi sau đó trực tiếp ôm cô, nắm chân của cô vòng ngang hông mình.

Chiến Chiến kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay ôm cổ của Tùy Nhạc, cô cúi đầu xem xét, mặt của Tùy Nhạc đối diện lồng ngực của mình, mà ánh mắt, dị thường tĩnh mịch nhìn mình chằm chằm. Giữa hai chân bị buộc tách ra của cô, là Tiểu Nhạc Nhạc đã cầm lại cờ trống chỉa vào, tiếp xúc nguy hiểm.

Tùy Nhạc tà mị liếm liếm khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng với Chiến Chiến: "Bảo bối, chúng ta tới đổi kiểu mới lạ hơn."

Chiến Chiến hoàn toàn không nghĩ tới "kỹ thuật làm nũng" của mình mất đi hiệu lực, không riêng mất đi hiệu lực, còn nổi lên tác dụng ngược lại! Cho nên nói, đàn ông cực đói thật sự là sinh vật không thể xuyên thủng

Eo Tùy Nhạc dùng sức từ từ chen tới trước, Chiến Chiến bị rung động trước nay chưa có hù dọa, cô đè bả vai Tùy Nhạc, cái mông ra sức rút về sau, không để cho anh được như ý, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ: "Ngừng! Ngừng! Em. . . . Cánh tay của em đau quá!"

Chiến Chiến hốt hoảng, vội vàng nhắc nhở Tùy Nhạc thân phận "Người bị thương" của mình, quả nhiên, động tác của Tùy Nhạc ngừng lại, theo bản năng nâng cả người cô lên, hóa giải áp lực trên cánh tay của cô.

Thật ra thì cánh tay Chiến Chiến đã tốt hơn, nếu không Tùy Nhạc cũng sẽ không để mặc cho mình, vào lúc này dùng đầu ngón chân cũng biết, là Chiến Chiến bởi vì xấu hổ mà dùng chính sách đáng thương, nhưng đề phòng ngoài ý muốn, Tùy Nhạc chưa dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh ôm thân dưới của Chiến Chiến, Tiểu Nhạc Nhạc tiến công một nửa mang tới xúc cảm khiến hai người kêu rên ra tiếng.

Khóe mắt Tùy Nhạc quét cửa phòng tắm, vẻ mặt rối rắm trong một lúc bất chợt rộng mở trong sáng, anh thừa dịp Chiến Chiến không chú ý, chợt thẳng tiến, thân thể Chiến Chiến lập tức mềm ngã, Tùy Nhạc nâng cô thật cao, để cô dựa vào trên thân mình, cắn lỗ tai của cô ồm ồm nói nhỏ: "Yên tâm, anh biết."

Tùy Nhạc duy trì trạng thái "dính sát" của hai người đi tới phòng tắm từng bước một, Chiến Chiến bị cảm giác điên cuồng động tác này mang tới làm cho thét chói tai ra tiếng, toàn thân giống như bị rút gân, rồi lại có khiêu khích liên tục, làm cho người ta chống đỡ không được. Cổ của Chiến Chiến mất đi hơi sức chống đỡ, đầu mềm nhũn rũ xuống trên vai Tùy Nhạc, nhưng ngón tay lại bấu chặt sau lưng trần tụi của Tùy Nhạc, thậm chí để lại vết đỏ nhàn nhạt, tựa hồ chỉ có thế này, mới có thể thoát khỏi hoặc là chống cự cái loại cảm giác điên cuồng lại bất lực đó.

Tùy Nhạc cũng không dễ qua, anh gắt gao cắn môi, mới chịu đựng xung động ấn cô trên tường điên cuồng chạy nước rút, anhthở gấp từng lần một, ở dưới sự tra tấn ngọt ngào ,thống khổ giày vò, hưng phấn không thôi đi vào phòng tắm. Bàn tay lung tung mở vòi nước trong bồn tắm, một tay Tùy Nhạc ráng sức đệm ở dưới mông Chiến Chiến đỡ cô, một tay đưa qua ôm chặt lấy đầu của cô, dùng mút hôn kịch liệt thổ lộ lửa dục.

Chiến Chiến đã không có bất kỳ hơi sức đáp lại hoặc là phản kháng, chỉ có thể mơ mơ màng màng bị anh gặm cắn, rồi sau đó bị ôm lên, cùng nhau ngồi vào trong bồn tắm trang bị đầy đủ nước, nước ấm áp trong nháy mắt tràn ra rất nhiều, tiếng nước chảy ào ào khiến Chiến Chiến dần dần tìm về lý trí.

Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, vẻ mặt Tùy Nhạc cực kỳ rõ ràng, gần ngay trước mắt. Thời điểm mới vừa nhảy vào bồn tắm, Tùy Nhạc tạm thời rút người mình ra ngoài, nhưng Chiến Chiến vẫn cảm thấy bộ vị mắc cỡ có cảm giác dị thường, ở trong nước gợn nhộn nhạo dịu dàng, từng chút ngứa ngáy leo lên trái tim.

Tùy Nhạc dựa lưng vào bồn tắm bóng loáng, ôm hông của Chiến Chiến cho cô leo qua trên hai chân khép lại của mình, hai tay đi theo nước gợn từ eo nhỏ của cô leo lên bộ ngực, lại dọc theo cặp vú trượt qua cánh tay vòng trên bả vai mình của cô.

"Tay của em. . . . Lần này không thành vấn đề chứ?" Tùy Nhạc cúi đầu liếm liếm nước trên xương quai xanh của cô, thấy cô không trả lời, miệng dùng sức, thuận thế mút ra một dấu ấn đỏ thẫm “Hử?"

"Cái... cái gì. . . . . ."

Tùy Nhạc nghe thanh âm mềm mại của cô, phía dưới bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, một cái tay của anh đỡ phía sau lưng của cô, một cái tay vịn chặt hông của cô, đẩy mạnh từng tấc, không gian hẹp hòi khiến động tác bị hạn chế, rồi lại mang đến kích thích dị thường, Tùy Nhạc cảm thấy da Chiến Chiến ở trong nước càng thêm trơn mềm mê người, xúc cảm giữa hai chân liền. . . . Càng thêm không cách nào nói chuyện.

"Cảm thấy sao?" Tùy Nhạc vừa đẩy mạnh vừa bỏ lại lời khiến cô mặt đỏ tim đập ở bên tai Chiến Chiến “. . . . Thích không?"

Hoàn toàn tiến chiếm lãnh địa rồi, Tùy Nhạc bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa eo, bọt nước theo động tác của anh kích thích từng tầng sóng một, Tùy Nhạc xấu xa nhếch môi: "Sức nước nổi lên. . . . Có phải có cảm giác bay bổng, rất mê người.”

Chiến Chiến rũ đầu trên người anh, đung đưa theo anh, nước gợn giống như hóa giải sức lực của anh, nhưng lại giống như phóng đại xúc cảm giao nhau của hai người, Chiến Chiến mê loạn không dứt.

"Có phải anh rất lợi hại?" Tùy Nhạc gia tăng động tác và lực độ, dúi đầu vào trước ngực đung đưa của Chiến Chiến “Vừa thông minh. . . . Vừa dũng mãnh. . . ."

"Ách. . . . A. . . ." Chiến Chiến bị Tùy Nhạc loay hoay, rung động từng phát từng phát, nước trong bồn tắm theo động tác từ từ hung mãnh của Tùy Nhạc phát ra tiếng vang bành bạch, bọt nước văng khắp nơi. Dưới sự kích thích, Chiến Chiến chỉ có thể mặc cho từng đợt từng đợt sóng cuốn lấy mình ở bên trong, rốt cuộc mềm nhũn ở trên người Tùy Nhạc, mặc anh không hề tiết chế tiếp tục yêu cầu.

Sau đó.

Tùy Nhạc dựa vào bồn tắm, để Chiến Chiến dựa lưng vào ngực của anh, nằm ở trong lòng ngực anh, bàn tay chậm rãi xoa bóp thân thể mềm yếu của cô, từng nụ hôn thỉnh thoảng rơi vào trên cổ sau tai cô.

Chiến Chiến lại bị anh hôn đến cả người ngứa ngáy, mềm nhũn ném ra một câu: "Quấn em nữa, em liền đi ra ngoài."

Trong mắt Tùy Nhạc thoáng qua buồn cười, nhìn bộ dáng này của cô, sợ rằng mình không đỡ, chìm vào đáy nước rồi, còn nói cái gì tự đi ra ngoài? Chỉ là xét thấy cô như vậy cũng do mình ban thưởng, Tùy Nhạc ăn uống no đủ cuối cùng cắn lỗ tai của cô, tạm thời đàng hoàng.

Nước bị đổi lần nữa, còn thêm tinh dầu an thần, Chiến Chiến mệt mỏi dần dần buồn ngủ, Tùy Nhạc không ngừng xoa bóp, thấy cô buồn ngủ, rốt cuộc thu hồi móng vuốt sói lưu luyến ở trước ngực cô, ôm cô đứng dậy.

Chiến Chiến mơ mơ màng màng mặc cho Tùy Nhạc lau khô thân thể mặc áo ngủ vào cho cô, cuối cùng đặt lên giường ôm vào trong ngực, ý tưởng trước khi cô lâm vào mộng đẹp là: tên lưu manh này, mình bị anh chăm, càng ngày càng không có hạn cuối rồi, để cho anh muốn làm gì thì làm.

Cũng trong lúc đó, Tùy Nhạc cười híp mắt nhắm mắt lại: bây giờ phạm vi Chiến Chiến tiếp nhận càng ngày càng rộng rồi, lần sau nhất định phải chọn một kiểu càng hợp tâm ý anh hơn.

Hai người đều ngủ sâu, buổi sáng hơn bảy giờ, tiếng chấn động liên tục của điện thoại di động rốt cuộc làm rùm beng Tùy Nhạc. Anh híp mắt chà gương mặt, xác định là điện thoại di động của mình, nhìn Chiến Chiến còn ngủ ngon, vội vàng rón rén xuống giường, cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng ngủ.

Đóng cửa lại, Tùy Nhạc đi tới đầu hành lang mới nhận điện thoại: "Chuyện gì?"

"Thiếu gia, đã bắt được người công kích Chiến tiểu thư."

Đầu Tùy Nhạc lập tức thanh tỉnh, anh cau mày hỏi: "Hỏi ra cái gì chưa?"

"Dạ. . . . Thiếu gia, căn cứ người dẫn đầu miêu tả. . . ." Thanh âm ở đầu kia vừa trầm thấp lại có chút sợ hãi “Người tìm đến bọn họ. . . . Là Trịnh thiếu gia."

Bình luận





Chi tiết truyện