Tùy Nhạc đè Chiến Chiến ở trên lan can thang cuốn, hôn không kềm chế được.
Tay của anh ôm chặt đầu Chiến Chiến, đặt môi cô ở giữa răng gặm cắn nhè nhẹ, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm qua, từng trận cảm giác tê liệt khiến Chiến Chiến không tự chủ được mở miệng, mặc anh đưa đầu lưỡi vào trong miệng mình. Cái lưỡi thơm tự nhiên chạy không khỏi bị chiếm đoạt, đầu lưỡi Tùy Nhạc chậm rãi liếm qua mặt bên đầu lưỡi cô, mỗi một cái đều làm cho Chiến Chiến run rẩy.
"Ách. . . . Anh từ đâu học được những động tác này. . . ." Khi Tùy Nhạc cắn khóe miệng cô lần nữa, Chiến Chiến vô ý thức hỏi.
"Không cần thầy dạy cũng biết. . . ." Tùy Nhạc không ngừng động tác ở miệng, thanh âm mút vào mơ hồ truyền vào trong lỗ tai Chiến Chiến, khiến nhiệt độ trên người cô vọt cao “Đồ của anh. . . đương nhiên là phải. . . khai phá kỹ. . . ."
Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi lại chận vào, trêu chọc những chỗ nhạy cảm của Chiến Chiến, chân cô càng ngày càng mềm, dần dần trượt xuống khỏi lan can.
Rốt cuộc khi Chiến Chiến choáng váng đầu hoa mắt, Tùy Nhạc mới lưu luyến buông miệng cô ra, Chiến Chiến mơ hồ mở mắt, phát hiện hai mắt Tùy Nhạc sáng lên nhìn mình chằm chằm, hai người dán chặt ở bên cạnh lan can, tư thế quái dị.
". . . . Lưu manh!" Chiến Chiến cảm thấy đôi môi mình sắp bị gặm tê cứng, đẩy thân thể của anh trên người mình ra, nghiêng đầu không nhìn vẻ ranh mãnh trên mặt Tùy Nhạc, xoay người leo lên cầu thang, trong lòng âm thầm phỉ nhổ mình: một nụ hôn cư nhiên làm đùi mềm càng ngày càng yếu. . . .
Không gian phía trên mới là phòng ngủ chân chính của Chiến Chiến, mẹ Chiến tỉ mỉ trải ga giường, đồ cũng dọn dẹp rất chỉnh tề, cả căn phòng bố trí theo phong cách của Chiến Chiến, Tùy Nhạc dạo bước đến trước cửa sổ hướng ra ngoài trời, trên lan can nho nhỏ có đặt một chậu xương rồng, Tùy Nhạc không khỏi buồn cười: cả trồng cây cũng chọn dễ nuôi sống.
"Không cho chạm loạn!" Chiến Chiến phát giác Tùy Nhạc cúi đầu nhìn tủ đầu giường của mình, từ trước tủ quần áo chạy tới “Đây là đồ riêng tư!"
Tùy Nhạc kéo eo cô ôm vào trước ngực, tay dài thì không chịu yên cầm quả táo thủy tinh kia lên, giọng nói có chút quái dị: "Riêng tư?"
"Không cho xem!" Mặt của Chiến Chiến hơi ửng hồng, lại bị anh vây khốn không thể động đậy, trơ mắt nhìn "bí mật nhỏ" của mình bị Tùy Nhạc nắm ở trong tay. Chiến Chiến đã từng thích thủy tinh, lúc ấy lưu hành dùng hình làm thành quả táo thủy tinh, cô cũng lên mạng tìm hình mình thích nhất, còn đặc biệt ngây thơ đặt hình mình bên cạnh, phía sau viết một dòng chữ nhỏ: Tình yêu của em, kaka.
Chiến Chiến vẫn luôn có ấn tượng không tệ với nam minh tinh này, cộng thêm quả táo này rất đẹp, nên luôn đặt ở đầu giường, lại không nghĩ rằng hôm nay bị Tùy Nhạc thấy được, chỉ thấy sắc mặt anh dần dần tối xuống, khẽ nheo mắt lại: "Tình yêu, của, em?"
"Ách. . . ." Chiến Chiến nhìn sắc mặt của anh, hơi chột dạ “Cái này. . . ."
Tùy Nhạc ôm chặt cô, thong thả ung dung thả quả táo thủy tinh lại trên tủ, Chiến Chiến chỉ cảm thấy hoa mắt, Tùy Nhạc mới vừa còn rất bình tĩnh lại chợt vén chăn lên, ném cô vào giữa giường lớn.
Sau đó Tùy Nhạc đè thân thể xuống, còn có thanh âm cắn răng nghiến lợi của anh: “Anh cảm thấy hiện tại cần thiết để em nhận rõ —— Tình yêu của em."
Thật ra thì nụ hôn ở thang cuốn vừa rồi đã nhóm lên lửa trong người Tùy Nhạc, vào lúc này chỉ là không đè nén nữa, mạnh mẽ gặm cổ của Chiến Chiến.
Chiến Chiến bị động tác kịch liệt của anh làm cho vừa đau vừa ngứa, vào lúc này nằm ở trên cái giường mà mình ngủ nhiều năm, xung quanh đều là đồ vật quen thuộc, thậm chí trong cái gương to bên cạnh còn chiếu ra bóng dáng của hai người, mặt của Chiến Chiến đỏ hết, cô đột nhiên dùng sức khước từ, nhưng lại khiến cho Tùy Nhạc đang vùi đầu không thể không giữ chặt cô.
Chiến Chiến dùng cả tay chân đẩy anh: "Anh. . . . Không cho phép anh làm loạn!"
“Anh không có làm loạn. . . ." Tùy Nhạc đè tay cô ở đỉnh đầu, nghiêng người dán sát vào ngực của cô, mập mờ cọ xát “Anh chỉ đang củng cố địa vị của mình."
"Anh. . . . Anh đừng ngây thơ như vậy!" khóe mắt Chiến Chiến liếc về hai người trong kính, quay tầm mắt đi như bị hù “Na Na chẳng qua là —— ách!"
Bàn tay Tùy Nhạc thừa dịp cô nói chuyện chui vào dưới áo, không chút do dự bao lại gò núi mềm mại của cô, chậm rãi xoa: "Em cho tới bây giờ cũng chưa nói với anh những lời này. . . Cư nhiên để cho người khác đoạt trước."
"Anh, rất, không, thoải mái!" Mỗi lúc Tùy Nhạc nói một chữ lại dùng chỗ nào đó đụng vào cô, coi như cách vải vóc, xúc cảm vẫn kinh người, Chiến Chiến căn bản không kịp ngăn trở, áo đã bay ra ngoài. Tùy Nhạc vùi mặt vào trong phần đầy đặn không còn bị nội y bao bọc của cô, mút hôn cái khe nhỏ thật sâu, ép Chiến Chiến phát ra một tiếng rên trầm thấp.
Tay Chiến Chiến bị anh nắm, chân cũng bị bắp đùi cường tráng của anh vây khốn không thể động đậy, cô thấy hô hấp của Tùy Nhạc càng ngày càng nặng, mà thân thể của mình cũng bắt đầu có phản ứng không chịu khống chế, nóng nảy lại vô lực phản kháng lần cuối: "Em. . . . Còn chưa có chọn quần áo xong. . . . . ."
Một tay của Tùy Nhạc dò xuống, cởi quần cô ra, bàn tay nóng bỏng trực tiếp xâm nhập chỗ cuối cùng còn được vải bóc che giấu, ngẩng đầu chăm chú nhìn Chiến Chiến: "Ba anh, anh quản ông thích khỉ gió gì. . . . phụ nữ của anh, chỉ cần là bộ dạng anh thích là tốt!"
Chiến Chiến bị ngón tay anh làm loạn khiến ánh mắt tan rã, Tùy Nhạc tách u mật khép chặt dưới tay ra, cảm thụ sự khít khao mềm nhẵn nơi đó, hô hấp càng ngày càng nặng, ánh mắt lại càng ngày càng sáng trong như sói: “Anh thích bộ dạng em không mặc gì cả. . . ."
Phần vải cuối cùng trên người Chiến Chiến bị lấy ra.
"Tựa như vậy. . . ." Tùy Nhạc cúi người ngậm mai hồng đứng thẳng, mút vào chậc chậc, Chiến Chiến mắc cỡ muốn dùng tay che mặt, lại phát hiện tay vẫn còn ở trong lòng bàn tay Tùy Nhạc, cô lắc lắc giãy giụa thân thể, nhưng không ngờ khiến tay Tùy Nhạc chợt trượt vào chỗ sâu, Chiến Chiến giật mình hô nhỏ.
Dục vọng trong đôi mắt Tùy Nhạc sâu nồng, bị tiếng rên này của Chiến Chiến quyến rũ lên cao, anh nhanh chóng tăng động tác trên tay, cho đến khi Chiến Chiến mềm nhũn ra, anh chợt buông Chiến Chiến ra, ngồi thẳng lên cởi hết đồ trên người mình ra, đồng loạt tiến công trên giường của Chiến Chiến.
Chiến Chiến bị từng cú đụng của anh ép sát vào phần trên của giường, dần dần cả người đều rọi vào trong gương to, càng muốn tránh né lại càng có thể thấy rõ bộ dạng mình ở trong kính, Chiến Chiến vội vàng nhắm mắt lại, nhưng cảnh tượng kia vẫn đeo bám trong đầu, Tùy Nhạc và cô màu da khác nhau lại có dáng vẻ giống nhau. . . . Bắp thịt cuồn cuộn ở cánh tay lúc anh cúi người. . . . bộ dạng mình bất lực nằm ngửa. . . .
"Đây cũng có thể coi như là. . . . Lần đầu tiên thôi. . . ." DDộng tác của Tùy Nhạc không có quy luật chút nào, trêu chọc Chiến Chiến hoàn toàn không còn năng lực suy tư “Ở trong phòng em. . . . Lần đầu tiên. . . . . ."
Khi anh thật sâu thẳng tiến thì trong đầu Chiến Chiến chợt thoáng qua ánh trắng, chỗ bị tiến chiếm kịch liệt phản ứng, mãnh liệt đến mức một hồi lâu cô cũng không thể khôi phục. Nhưng lúc cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc thì Tùy Nhạc lại tạm thời rút của mình ra, Chiến Chiến mờ mịt nửa mở mắt, lại đột nhiên bị Tùy Nhạc ẵm lên lập tức.
"Nói, em yêu. . . . Là?"
Trong quá trình vừa rồi, Tùy Nhạc đã hỏi nhiều lần, nhưng Chiến Chiến bị anh công kích mãnh liệt, chỉ có thể phát ra tiếng rên, vào lúc này thoáng trở lại bình thường, nhưng phản ứng thân thể còn chưa có bình thường, chỉ đỏ mặt nhắm hai mắt không lên tiếng.
"Không nói?" Tùy Nhạc sờ sợi tóc bên tai cô, một bàn tay khác dao động một hồi ở trên người cô, chợt ẵm cô xuống giường đi tới trước gương rồi đứng lại. Hai chân Chiến Chiến như nhũn ra tựa vào trên người anh, chỉ nghe âm thanh khàn khàn của Tùy Nhạc: "Mở mắt, có thứ hay để xem."
Chiến Chiến nhắm mắt lại thật chặt, từ trong tiếng cười đã đoán được ý đồ của anh, cắn răng kiên quyết không nghe lệnh, mà Tùy Nhạc nhân thể vùi sâu vào trong cơ thể cô từ phía sau, kèm theo lần lượt dụ dỗ, là động tác —— Không nhẹ không nặng của anh. . . . Lên xuống trái phải. . . . . . trước trước sau sau.
Dù Chiến Chiến không chịu mở mắt, Tùy Nhạc lại rõ ràng nhìn thấy cảnh trí trong gương, mặt cô đỏ ửng, dáng vẻ nhắm mắt lại nhu nhược bất lực, khiến anh càng thêm thở dốc hỗn loạn, dần dần khống chế không được, đặt cô lên tủ quần áo, điên cuồng lên, trong miệng lại không chút khách khí tiếp tục truy hỏi vấn đề anh đang suy tính. . . .
Cho đến Chiến Chiến rốt cuộc không thể không trả lời vấn đề của anh, cho anh thật nhiều đáp án hài lòng. . . .
******
Chiến Chiến vùi ở trong chăn không để ý Tùy Nhạc, anh nằm đó với bộ mặt thoả mãn, lại vui vẻ ôm cô, bởi vì cô cơ hồ đã véo hông ở dưới chăn của anh tím bầm.
"Đừng tức giận nữa, anh bảo đảm ngày mai em đến, ba anh căn bản không có ý định xem quần áo của em, ông sẽ cao hứng quên hết tất cả." Tùy Nhạc hôn lỗ tai của cô “Không phải em đã nói muốn hiểu thêm về ba à, em như vậy anh làm sao nói cho em biết?"
Động tác trên tay Chiến Chiến thoáng dừng lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chuyện đứng đắn quan trọng hơn, không cam lòng dừng "Trừng trị" đối với anh, nghe anh nói về chuyện của ba - Tùy Nghị.
Làm người nắm quyền công ty số một số hai, tự nhiên bao phủ rất nhiều hào quang, nhưng từ trong miệng Tùy Nhạc nói ra, quả thật hoàn toàn khác với tưởng tượng của Chiến Chiến: "Khái quát về ba anh, chính là ngây thơ nhàm chán."
Chiến Chiến bởi vì hình dung này mà thành công bị sặc nước miếng, cô giận đấm Tùy Nhạc một quyền: "Nói nghiêm chỉnh!"
"Đây là lời thật." Tùy Nhạc bất đắc dĩ vuốt vuốt ngực “Đừng nhìn cha anh ở bên ngoài uy phong thủ đoạn cao minh, nhưng cuộc sống của ông thật sự là toàn bộ vây quanh mẹ anh, ở trước mặt mẹ anh, hoàn toàn không có khí phách, không có uy nghiêm, càng không có nguyên tắc."
"Cho nên, mẹ anh rất thích em, ba anh nhất định sẽ giang hai tay hai chân tán thành." Tùy Nhạc bấm bấm gương mặt toàn tâm toàn ý của Chiến Chiến, cười rất vui vẻ “Hơn nữa đứa con trai cứng đầu như anh rốt cuộc không còn giành bà xã với ông ấy, ông ấy cao hứng còn không kịp, cho nên căn bản không cần khẩn trương."
"Nhưng, không phải anh nói là đoạn tuyệt quan hệ với ba anh à. . . ." Chiến Chiến nghi ngờ ngẩng đầu “Nghe giọng điệu của anh, sao không giống lần trước?"
"Ách. . . ." Ánh mắt Tùy Nhạc lóe lên, không biết nên giải thích thế nào. Chiến Chiến hơi híp mắt, nhớ tới thanh âm trầm thấp và biểu tình mất mác của anh hôm đó, còn có cử động lớn mật mang theo tình thương của mẹ của mình. . . . Mặc dù không có bị ăn sạch nhưng cũng không cự tuyệt được thế công như sói của người khác. . . .
"Anh, dám, đùa bỡn, em! ?"
"Không có! Tuyệt đối không có!" Tùy Nhạc tay mắt lanh lẹ lật người ngăn chận cô, ngăn trở một đôi tay sắt công kích “Anh nói đều là thật!"
“Trước khi anh ra nước ngoài, ba anh thật đoạn tuyệt quan hệ với anh, những điều anh nói với em thật không có khoa trương." Tùy Nhạc hắng giọng một cái dưới ánh nhìn sáng quắc của Chiến Chiến “. . . . Chẳng qua sau khi anh trở về nước. . . . Hai người lại tốt rồi."
Thẳng thắn xong, Chiến Chiến cũng hiểu dụng tâm của người này —— Tùy Nhạc tự nhiên chạy không khỏi "Trừng trị",anh cắn răng "Hưởng thụ" , trong lòng lại đột nhiên hiện lên hình dạng kinh hãi của ba anh trước mặt mình. . . . Tùy Nhạc bất đắc dĩ cười khổ ở trong lòng: xem ra di truyền, thật không phải là giả....
"Được chưa, xin bớt giận mà!" Tùy Nhạc cảm thấy hôm nay mình thật sự là quá xung khắc với họ "Chiến", cả ngày đều bị đánh, nhưng vẫn ăn nói khép nép dụ dỗ Chiến Chiến đưa lưng về phía mình.
Chiến Chiến phát tiết xong, mặc dù cảm thấy tức giận trong lòng, nhưng dù sao hai người đã đến việc này rồi, so đo dụng tâm ban đầu của anh quá muộn, huống chi thời điểm nghe được hai cha con hòa hảo, thật ra thì trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vừa cắt đứa quan hệ, đã lại tốt rồi?" Chiến Chiến xoay mặt dùng khóe mắt nhìn anh “Hiện tại có thể nói rồi!"
Tùy Nhạc thấy sắc mặt cô chuyển biến tốt, từ phía sau lưng dính lên: "Nói! Đều nói!"
Thật ra thì nguyên nhân lúc trước không nói, là không muốn cô bị cuốn vào trong cục diện quá phức tạp lại hơi nguy hiểm, nhưng tình thế hôm nay, Tùy Nhạc cảm thấy cần cho Chiến Chiến biết ngọn nguồn trong đó, cũng dễ có ý thức tự vệ.
"Mới vừa nói ba anh rất để ý mẹ anh, nhưng chuyện này là chuyện duy nhất ông không có nghe mẹ anh." Tùy Nhạc nhỏ giọng nói xong “Một phần nguyên nhân khiến lúc ấy cãi nhau là anh không nghe an bài của ông vào công ty, lại cố ý đòi ra nước ngoài, hơn nữa còn muốn học tập từ tầng dưới chót."
"Một nguyên nhân khác là. . . . Nhạc Kỳ Nhiên."
Bình luận
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1