Qua một lúc lâu, Chiến Chiến mới thút tha thút thít từ trên người Tùy Nhạc ngẩng đầu lên, Tùy Nhạc nhẹ lau nước mắt trên mặt cô: "Giống như con mèo lem luốt."
Chiến Chiến xin lỗi cúi đầu, kéo khóa áo khoác của Tùy Nhạc lên xuống, lúc nói chuyện cũng bởi vì mới vừa thổ lộ mà hơi không thuận khí: "Anh. . . . Luôn chọc em khóc."
"Đó là bởi vì mọi việc em đều cậy mạnh!" Tùy Nhạc bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô “Kiên cường và cậy mạnh không như nhau, biết không?"
Chiến Chiến bị anh nói không thể trả lời, níu lấy khóa kéo ngửa đầu ra, động tác càng lúc càng nhanh, Tùy Nhạc bắt lấy tay nhỏ bé của cô, giải cứu quần áo đáng thương, nâng cằm của cô lên dùng ót nhẹ nhàng đụng đụng cô: "Có biết hay không!"
Lông mi thật dài của Chiến Chiến kích động, thật lâu sau mới đáp một tiếng thật nhỏ.
"Chiến Chiến, nếu như theo tính toán xấu nhất, lần này ‘Chiến Xa’ tổn thất bao nhiêu."
". . . . Có lẽ là toàn bộ." Chiến Chiến nói tới chỗ này, giọng nói lại nhỏ đi “Tiền hàng quá lớn, lại không nhận được hàng, người mua bên kia cũng là vấn đề, em không có vốn lưu động, chỉ có thể. . . . Góp vốn còn dư lại của ‘Chiến Xa’ vào, nói như vậy. . . ."
"Không cần góp vào." Tùy Nhạc dùng lực ôm lấy cô “Tiền bạc không là vấn đề."
"Hả?"
Chiến Chiến không có phản ứng, Tùy Nhạc thất bại hận không thể cắn lên gò má trắng noãn của cô một cái: "Vừa rồi còn nói không cậy mạnh, nói không biết nghĩ! Một người sống lớn như anh mà em cũng không biết lợi dụng”
"Nhưng. . . Việc này lại không có quan hệ với anh, sao có thể cuốn anh vào. . . ."
"Ai nói không quan hệ với anh, hai ta đều không phân anh hay em, em không thể từ chối."
Chiến Chiến thật đúng là lần đầu tiên thấy người tự nhảy vào vũng bùn, có chút dở khóc dở cười: "Khi công việc tốt trả hết cũng mất một thời gian, vốn năm năm của Chiến Xa cũng không đủ, nhà hàng nhỏ của anh có tác dụng gì? Lại nói bây giờ anh không phải bị người nhà đuổi ra ngoài sao, cái danh hiệu công tử Dung Giang cũng không có tác dụng gì. . . ."
Tùy Nhạc nghe lời Chiến Chiến nói, sắc mặt càng ngày càng chìm, rồi sau đó rồi lại đột nhiên chuyển sáng, cuối cùng nở một nụ cười ý vị sâu xa: "Anh trong mắt em. . . kém như thế, em phải yêu thích anh cỡ nào mới nguyện ý ở chung với anh?"
Bình thường Chiến Chiến nghe không được những lời không đứng đắn khôi hài của anh nhất, mặt lập tức đỏ, Tùy Nhạc thừa dịp trước khi cô phát điên vội vàng trấn an: "Bất kể nói thế nào, vấn đề tiền bạc em cứ yên tâm 100%, anh có nhiều tiền hơn em tưởng tượng nhiều, hiểu chưa? Dĩ nhiên, nếu như không cần chúng ta đền tiền thì tốt hơn, cho nên tra rõ chân tướng của sự tình là quan trọng nhất."
Chiến Chiến nghe Tùy Nhạc trấn an, áp lực trong lòng thoáng được hóa giải, bất kể thế nào “Chiến Xa" có sụp đổ hay không, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu thôi, chỉ là nói đến chân tướng của sự tình, ánh mắt của cô trong nháy mắt lại ảm đạm: "Còn cần tra ư, đây đã là chuyện rõ ràng."
"Còn có tật xấu này, võ đoán." Tùy Nhạc lắc đầu một cái “Hiện tại chứng cớ gì cũng không có, chỉ bằng suy đoán mà em đã có quyết định rồi, tật xấu này cũng phải đổi."
"Sao lại không có chứng cớ, sao có thể có chuyện khéo vậy, chẳng lẽ còn muốn tự tai nghe thấy ông nội bảo người nọ gạt em, mới coi là chứng cớ? !"
"Được, được, không nói vấn đề này." Tùy Nhạc cầm lên bữa trưa đã hơi lạnh trên bàn “Ăn no mới có hơi sức đối phó những chuyện này, ngoan, hôm nay đều là món em thích ăn."
Chiến Chiến không có khẩu vị gì, nhưng Tùy Nhạc cứ trông mong nhìn cô, từng miếng từng miếng đưa tới khóe miệng, Chiến Chiến gắng gượng để anh đút vào vài hớp cơm, bởi vì mùi vị quả thật ngon, lúc này mới tự cầm lấy đũa, cuối cùng ăn cơm thật ngon.
******
Vài ngày sau đó, mỗi ngày Tùy Nhạc đều đưa Chiến Chiến đến "Chiến Xa", phần lớn thời gian cũng ở lại chỗ này, Tả Cường hiển nhiên thích ứng tốt đối với sự thân mật hai người thỉnh thoảng biểu hiện ra, không kinh ngạc chút nào, ngược lại bởi vì biết Tùy Nhạc có thể giúp một tay, mà lúc đối mặt anh thì có sắc mặt nhu hòa.
"Anh đã nói mà, cần gì gạt, chú Tả không phải rất bình tĩnh sao." Tùy Nhạc thừa dịp Tả Cường đến kho hàng so sánh số thứ tự thùng, liền chạy tới kề tai nói nhỏ vơi Chiến Chiến “Đoán chừng chuyện chúng ta ở chung ông ấy đã hớn hở tiếp nhận."
"Hớn hở cái đầu anh!" Chiến Chiến đưa tay không khách khí đâm đâm mặt anh “Nói cho anh biết, không cho nói lung tung với Chú Tả, nếu không anh sẽ chết!"
"Anh không nói lung tung, đây không phải đều là sự thật sao?" Tùy Nhạc không để ý phản kháng của cô, từ phía sau lưng ôm chặt cô, đôi tay thắt eo cô, giữ chặt Chiến Chiến, hôn lên kẽ hở “Tối ngày hôm qua người nào vừa nắm vừa thọt anh? Bây giờ còn đau lắm!"
Lời nghe thật hay! Kể từ khi "Chiến Xa" gặp chuyện không may tới nay, buổi tối Tùy Nhạc khá ngoan ngoãn, dùng bàn tay ấm áp ôm cô, tiếp xúc da thịt đơn thuần khiến Chiến Chiến dần dần quen bên cạnh có một gối ôm thoải mái.
Nhưng ngày hôm qua, bởi vì nói chuyện với mấy khách hàng thúc giục hàng, cũng nhận được tha thứ, coi như là làm xong một phần vấn đề khó khăn, tâm tình Chiến Chiến tốt rất nhiều —— buổi tối cuối cùng cô cũng rỗi rãnh, lúc vùi ở trên giường xem phim, Tùy Nhạc lại biến thân thành sói, còn là sói xám đói bụng chừng mấy ngày, ăn sạch cô trong trong ngoài ngoài, nếu nói đau, cô mới đau có được hay không!
Các loại hình ảnh thiếu nhi không nên xem bị Chiến Chiến mạnh mẽ đuổi đi. Nhìn qua cửa sổ, Chiến Chiến phát hiện người làm trong sân giống như lơ đãng nhìn qua bên này, cô vội vã kéo bàn tay to của Tùy Nhạc ra: "Buông tay, làm cho người ta nhìn thấy!"
Tùy Nhạc khó được thả tay, cũng không phải bởi vì nghe lời Chiến Chiến nói, mà là điện thoại trong túi áo anh rung lên,Tùy Nhạc không cam lòng bấu eo của Chiến Chiến, ở cái nhìn căm tức của cô híp mắt tiếp điện thoại. Rồi sau đó, biểu tình hài hước trên mặt dần dần rút đi, mặc dù anh che giấu rất tốt, nhưng Chiến Chiến vẫn nhìn ra vẻ tối tăm.
Tùy Nhạc cúp điện thoại xong, Chiến Chiến không yên tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có gì, một người bạn của anh, nhắn anh qua giúp một chuyện." Tùy Nhạc cười cười “Quan hệ không tệ không thể từ chối, anh đi trước, lúc em tan việc anh tới đón em."
"Không có chuyện gì, tự em lái xe cũng được." Chiến Chiến thúc giục anh “Anh có chuyện gì đi mau, bên này tạm thời không có gì xảy ra."
Tùy Nhạc gật đầu một cái, cũng không kiên trì nữa, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài.
Ở chung với Tùy Nhạc lâu như vậy, anh rất ít có vẻ mặt như thế, Chiến Chiến cũng không biết xảy ra chuyện gì, dừng lại suy nghĩ loạn xạ của mình, cô đi vòng vo trong phòng mấy vòng, định bỏ lại những tư liệu chưa xử lý xong trên bàn, đến kho hàng xem Tả Cường có chỗ nào cần giúp đỡ không.
Lại không nghĩ rằng nghe được chuyện cô vốn không nên biết.
Tả Cường đang gọi điện thoại, giọng nói dịu dàng khiến Chiến Chiến kinh ngạc. Tả Cường chưa kết hôn, cũng không có bạn khác phái nào, trong ngày thường nói chuyện với Chiến Chiến đều thô lỗ, chớ nói chi là những người làm nào.
Thế nhưng lúc này ông lại dùng kiên nhẫn và ôn hòa khó có được, từng lần một trấn an người bên đầu điện thoại kia: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, không có việc gì."
Chiến Chiến le lưỡi, chẳng lẽ cây vạn tuế như chú Tả đã ra hoa rồi hả ? Cô rón ra rón rén chuẩn bị chạy trốn, nhưng bởi vì một câu của Tả Cường mà dừng bước: "Chị và Chiến Dịch ở bộ đội, không tiện trở lại, chuyện Chiến Chiến tôi sẽ trông nom, không phải lo lắng."
Chiến Dịch là tên ba Chiến Chiến, như vậy Chú Tả là đang. . . . nói điện thoại với mẹ? Lại thêm mấy câu đối thoại, khiến Chiến Chiến càng xác định bên đầu điện thoại kia chính là mẹ mình, Chiến Chiến nhướng chân mày: chú Tả nói chuyện này cho mẹ, ông ấy rõ ràng đáp ứng không nói!
Mặc dù mỗi lần đối kháng với ông nội, mẹ và ba đều đứng ở bên ông nội, nhưng nếu như chuyện lần này thật sự là ông nội làm, ba mẹ tất nhiên không biết, Chiến Chiến cũng không muốn để cho bọn họ biết, lại không nghĩ rằng chú Tả lại nói với mẹ.
Tả Cường không biết Chiến Chiến núp ở cửa, ông nghe mẹ Chiến thở dài bên kia điện thoại: "Tả Cường, vậy thì phiền toái anh, đứa nhỏ Chiến Chiến này, kể từ khi mở Chiến Xa, anh đã theo cùng chịu tội."
"Nhưng chuyện này thật không phải con gái nên làm, nếu như không phải anh chống, xảy ra chuyện như vậy, anh bảo con bé làm thế nào? Cho nên việc lần trước tôi đã nói với anh, anh suy tính một chút đi."
Tả Cường có chút khó xử: "Nhưng nha đầu thật để ý việc này, nếu quả thật khiến ‘Chiến Xa’ đóng cửa, tôi cảm thấy con bé sẽ không thể tiếp nhận."
"Tả Cường, việc nên nói tôi đều đã nói với anh, tôi và Chiến Dịch không tiện can thiệp việc này, nhưng anh là người có quyền lên tiếng nhất. . . . Tôi vẫn hi vọng. . . ."
Tả Cường trầm mặc một lúc lâu, mở miệng lần nữa cũng có thể nghe ra ông khó khăn: "Được rồi, chuyện giải quyết sau, tôi sẽ khuyên cô buông tha, chỉ là ——"
"Buông tha cái gì? !" Thanh âm Chiến Chiến đột nhiên truyền đến, khiến Tả Cường theo bản năng cúp điện thoại, cau mày quát lớn “Làm gì đó, tới đây cũng không lên tiếng!"
"Lên tiếng thì cháu làm sao biết hai người đang thương lượng cái gì!" Mặt Chiến Chiến đỏ bừng, có cảm giác bị phản bội “Chú Tả, chú nói khuyên cháu buông tha cái gì? Vừa rồi chắc là mẹ cháu, bà ấy nhờ chú làm cái gì, bà ấy và chú nói cái gì!?"
Thấy Tả Cường không nói, Chiến Chiến mím môi lấy điện thoại di động ra, làm bộ muốn gọi đi, Tả Cường cau mày tiến lên đè cô lại, thuận thế lấy điện thoại di động của cô, không vui nói cô: "Gây cái gì, đàng hoàng một chút coi!"
"Cháu không gây, nếu chú không nói, vậy cháu trực tiếp hỏi mẹ cháu, bà ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào, sao lại không hiểu cháu, bà ấy có phải mẹ cháu không, sao cùng người khác tính toán cháu ở sau lưng cháu!!"
"Chiến Chiến!" Tả Cường chợt quát khẽ một tiếng, tức giận khắp người rất là kinh người “Không cho nói mẹ cháu như vậy, bà cũng vì tốt cho cháu!"
Chiến Chiến nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh bạc: "Vì tốt cho cháu? Lúc cháu muốn mở ‘Chiến Xa’, bà không ủng hộ, ông nội buộc cháu đi xem mắt, bà cũng không phản đối, mấy ngày trước cháu bị đuổi ra khỏi nhà, bà cứ mặc cho cháu bị ném ở bên ngoài. . . . Hiện tại, bà lại muốn chú - người duy nhất ủng hộ cháu, khuyên cháu buông tha? Đây là vì tốt cho cháu? Vậy cháu thà không có. . . . Cháu thật sự là một kẻ ngốc, tại sao phải sợ bọn họ lo lắng không cho chú nói.. . . Kết quả. . . ."
"Nha đầu. . . ." Thấy bộ dáng này của cô, Tả Cường làm sao còn lửa giận, chỉ còn lại tràn đầy đau lòng.
"Thật xin lỗi chú Tả, cháu đi ra ngoài một chút!" Chiến Chiến ngước đầu từ đầu đến cuối một giọt nước mắt cũng không có rớt xuống, cô đỏ mắt điên cuồng xông ra, Tả Cường bước ra hai bước rồi sau đó đành dừng lại, ông bất đắc dĩ nặng nề thở dài: hai mẹ con này, thật sự là đời trước thiếu họ.
Kế Toán chạy vào, hỏi Tả Cường: "Chú Tả, chị Chiến mới vừa cầm chìa khóa xe xông ra, thế nào, chúng ta không phải chưa đối chiếu sổ sách xong sao?"
"Tùy Nhạc đi đâu vậy, cậu gọi điện thoại cho anh ta."
Bên này, Chiến Chiến lấy chìa khóa lên xe, trong lòng tiếp tục phiền chán, một khắc cầm tay lái liền thoáng bình tĩnh, cô hít thở sâu vài cái, nổ máy xe, nhanh chóng chạy ở trên đường.
Nhưng cô có thể đi đâu? Mới vừa từ "Chiến Xa" chạy ra, chỗ Bàn Nha thì không được, trước không nói vấn đề Khâu Triết, chuyện "Chiến Xa" cô ấy cũng không biết. . . . Chiến Chiến nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là lái xe trở về nhà Tùy Nhạc.
******
Tùy Nhạc thẳng đến tối mới biết chuyện này, anh bỏ lại kế hoạch vẫn còn đang thảo luận, lái xe xông về nhà, vốn đang lo lắng không biết cô chạy đi nơi nào, nhưng chứng kiến một đoàn rúc trên giường, tâm mới dần dần để xuống.
Tùy Nhạc thấy hai mắt cô nhắm nghiền, cho là ngủ thiếp đi, anh mở chăn bên cạnh nhẹ nhàng đắp lên trên người cô. Ai ngờ một khắc bị mềm mại sau lưng chạm vào, Chiến Chiến đột nhiên mở mắt, lúc Tùy Nhạc còn chưa phản ứng kịp, Chiến Chiến chợt ôm cổ của anh, kéo anh ngã xuống giường, lật người đè lên, chủ động hôn lên cái miệng của anh.
Nghi vấn của Tùy Nhạc biến thành một tiếng từ giọng mũi bay ra, Chiến Chiến ngoảnh mặt làm ngơ, hai tay vội vàng lướt trên quần áo anh kéo ra, hoạt động lung tung trên cơ bụng, hô hấp của Tùy Nhạc lập tức trở nên nặng nề, lúc tay Chiến Chiến trượt đến dây nịt của anh, Tùy Nhạc ráng sức đè lại cô ở dưới, đỏ mắt nhìn cô.
Anh thở hổn hển từng tiếng, lồng ngực lõa lồ hấp dẫn phập phồng, thanh âm khàn khàn ghé vào bên môi Chiến Chiến: "Em làm sao vậy?"
Khi Chiến Chiến nghe thấy thanh âm của anh, đột nhiên đỏ mắt, uất uất ức ức đưa tay vòng chặt cổ của anh: "Tùy Nhạc, em nhớ anh lắm."
Tùy Nhạc đột nhiên hít khí dồn dập, rồi sau đó giống như nổi điên, điên cuồng cắn môi của cô.
Bình luận
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1