chương 29/ 57

Bọn người làm không nghĩ tới Chiến Chiến lại tới, mỗi người đều ngốc tại chỗ không biết nên có phản ứng gì, Chiến Chiến thấy vẻ mặt bọn họ như thế, nhịp tim càng thêm kịch liệt, giống như là từng nhịp trống đang nện trong lồng ngực của cô.

Ánh mắt lợi hại của Chiến Chiến quét về phía cái thùng rơi dưới đất, cô bước một bước dài xông tới giật ra sợi dây ny lon cột ở trên, người làm bên cạnh cũng không dám cản trở cô, mở thùng ra, Chiến Chiến vừa thấy bên trong chính là hàng mới nhập lần này, trong đầu vang lên tiếng ông ông.

Vừa rồi nghe bọn họ nói, cô liền mơ hồ có cảm giác bất an, mà bất an, khi thấy đồ trong thùng, cơ hồ đánh ngã Chiến Chiến, hai tay cô nắm chặt cái thùng, giấy cứng phát ra tiếng kêu bén nhọn dưới tay cô, Chiến Chiến ngẩng đầu hỏi người làm kinh hoảng đứng bên cạnh: "Nhóm hàng này có vấn đề?"

Chiến Chiến không biết biểu tình của mình có phải rất dọa người hay không, chỉ là người làm trẻ tuổi nhìn cô thì mặt co quắp lại, Chiến Chiến không kịp đợi anh nói, lại xoay người hỏi người làm lâu năm.

"Chị Chiến. . . . Chị đừng kích động. . . ." Người làm lâu năm nhắm mắt tiến lên, lại bị Chiến Chiến không nhịn được đẩy ra: "Đừng nói nhảm nhiều như vậy! Tôi hỏi anh có phải, nhóm, hàng này có vấn đề không?"

"Nha đầu!" Một tiếng quát lớn trầm thấp truyền đến, Tả Cường tới.

Lúc thấy Tả Cường, Chiến Chiến cơ hồ không nhịn được cảm giác chua xót trong mắt, cô đứng dậy, từ từ đi tới bên cạnh Tả Cường, nghẹn cổ họng hỏi: "Chú Tả, nói cho cháu biết chuyện gì xảy ra."

Trước tiên Tả Cường bảo bọn người làm đang kinh hoảng về chỗ của mình, sau đó phân phó Kế Toán mới chạy đến đem hợp đồng sổ sách cùng với biên lai tới, ông dẫn Chiến Chiến tới kho hàng mới nhất của "Chiến Xa".

Bởi vì đống hàng này có số lượng khổng lồ, kho hàng vốn có của "Chiến Xa" căn bản không có đủ không gian chứa, lúc ấy Chiến Chiến và Tả Cường đã thương lượng, cuối cùng quyết định trực tiếp mua lại căn nhà nhỏ cách hai kho hàng hai căn, mặc dù dùng thời gian ngắn thì thuê sẽ tiện hơn, nhưng tính lâu dài thì mua mới có lời.

Vừa vào đến kho hàng mới, bên trong xếp chồng chất các thùng chỉnh tề hợp quy cách, hiển nhiên là cùng một nguồn cung cấp, Tả Cường mở đèn lớn lên, thuận tay dời một thùng đến trên bàn trong kho hàng, lúc mở thùng ra, Chiến Chiến còn chưa có nhìn ra đầu mối, cho đến Tả Cường lấy những phần ở trên ra, Chiến Chiến có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

Rõ ràng trên thùng viết hàng hóa bên trong là trục thép mới nhất của hộp số động cơ, nhưng trong thùng, chỉ có một tầng phía trên xếp trục thép, mà phía dưới, tất cả đều là —— Sắt vụn.

Nói là sắt vụn, bởi vì theo kinh nghiệm của Chiến Chiến, một cái là có thể nhìn ra, những thứ này là linh kiện hỏng nát, đựng trong thùng, từ thanh âm và sức nặng, thì không thể phát hiện điều khác biệt so với hàng thường, chỉ là, giá tiền sắt vụn và giá tiền linh kiện kiểu mới nhất, chênh lệch một trời một vực.

Chiến Chiến cảm thấy mình lập tức lạnh từ đầu đến chân, cô có chút mờ mịt đưa tay lật, tựa hồ không mấy tin tưởng sự thật trước mắt, xoay người đi tới dời một cái thùng khác qua.

"Vô dụng, nha đầu, tất cả thùng bên này chú đã kiểm tra hết, đều giống nhau."

"Một đống" theo lời Tả Cường, cơ hồ chiếm đi một phần tư hàng hóa trong kho hàng, Chiến Chiến nhất thời có cảm giác mê muội như người mất thăng bằng, cô không chấp nhận lắc đầu: "Bên kia còn có nhiều như vậy, không kiểm tra làm sao biết?"

"Nha đầu!" Tả Cường níu cánh tay của cô lại, mắt vững vàng nhìn chằm chằm Chiến Chiến, cho đến lúc cô dần dần cúi đầu,"Nha đầu, kiểm tra cũng vô ích, chúng ta nói chuyện."

Thanh âm của Tả Cường rõ ràng trầm ổn dị thường, lại làm cho Chiến Chiến đột nhiên nổ tung.

"Không thể nào! Làm sao có thể!" Chiến Chiến hất tay Tả Cường ra, ức chế không được toàn thân bắt đầu run rẩy, cô hung hăng bấu mình một cái, cưỡng bách mình tỉnh táo lại, thử phân tích “Cung Hóa chính là khách hàng cũ nhất của chúng ta. . . . Còn là chiến hữu, anh em trước kia của chú Tả! Anh ta không có đạo lý làm như vậy!"

"Chú ngày đó không phải nói hợp đồng xảy ra vấn đề, đối phương muốn tăng giá sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao! ! ??"

Tả Cường nhíu mày, Kế Toán cầm tài liệu bất lực đứng ở một bên, nhưng cũng không có bởi vì Chiến Chiến quá độ kích động mà kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng —— Nếu như chuyện đúng như thế “Chiến Xa" hẳn phải đóng cửa không thể nghi ngờ.

Trước không nói những tổn thất trong vận chuyển của cố chủ, tiền bạc để mua những thứ này, cũng đã động nền tảng để dành mấy năm của "Chiến Xa", mà kết quả, Chiến Chiến vô luận như thế nào cũng không cách nào tiếp nhận.

Tâm huyết, tinh lực, tình cảm, bao gồm thời gian mấy năm nay của cô, toàn bộ đều đặt ở "Chiến Xa", đây đối với những người khác mà nói, có lẽ chỉ là một phần công việc, nhưng mà đối với Chiến Chiến, đây là hi vọng của cô, là ký thác của cô. Ở tình huống không hề chuẩn bị, không hề báo trước, hi vọng tan vỡ, ký thác sụp đổ, người, lại như thế nào đây.

Tả Cường không dám tưởng tượng.

". . . . . . Nha đầu. . . . . ." Ông tự tay muốn ôm đứa trẻ run lẩy bẩy vào trong ngực, thật hi vọng những đả kích này đều đặt trên người ông, một người đã trải qua mưa gió chứ không phải Chiến Chiến của ông.

Chiến Chiến bị ôm, lại không cảm thấy một tia an ủi và ấm áp, cô khe khẽ đẩy tay Tả Cường ra, hung hăng lau mặt:"Chú Tả, cháu muốn xem tất cả tài liệu."

******

Hôm nay bởi vì Chiến Chiến phải đi làm, Tùy Nhạc đưa cô đi xong, cũng đến tiệm ăn nhỏ của mình, nhân viên trong tiệm đã quen với việc anh đi làm không đúng giờ, hơn nữa kể từ khi Lý Húc tới đây giúp một tay, Tùy Nhạc càng thêm không để bụng đối với bên này, chỉ phân phó mỗi ngày đều phải dụng tâm chuẩn bị thức ăn cho "Chiến Xa".

Lý Húc vừa thấy Tùy Nhạc tới, lập tức đi tới, đưa cà phê vừa pha xong trong tay mình lên: "Thiếu gia, sao cậu rãnh rỗi tới đây!"

Tùy Nhạc nhấp một ngụm, lắc đầu một cái: "Tay nghề không bằng lúc ở quán trà rồi."

Trong mắt Lý Húc chợt lóe chán nản, lại vẫn nở nụ cười đầy mặt: "Kỹ thuật thì phải nghiên cứu, đến đây làm thì phải dụng tâm nghiên cứu chỗ này!"

"Chờ thêm chút, qua không được bao lâu, tiệm trà vẫn là của anh." Tùy Nhạc đi tới trước bàn làm việc, lật xem sổ sách, không chút để ý bỏ lại một câu.

". . . . . . Thiếu gia ý của cậu là. . . . . ."

Tùy Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt: "Gần đây bận, không rãnh đụng đến anh ta, chỉ là ngày hôm qua biết được tin tức nhỏ, nếu anh ta muốn hành động, tôi liền theo tới cùng."

Cảm xúc đánh trống reo hò trong lòng Lý Húc bắt đầu khởi động, thiếu gia quen thuộc, thiếu gia khí phách đó lại trở về rồi! Chỉ là, thiếu gia một giây trước vẫn còn rất khí phách, đột nhiên chuyển đổi đề tài: "Ai, bữa trưa cho ‘Chiến Xa ’ hôm nay đã xong chưa?"

". . . . . ." Lý Húc im lặng: thiếu gia, bây giờ còn chưa đến 9 giờ! !

"Thôi, anh thêm một phần cho tôi rồi đưa qua, tôi đi trước."

Khí trời đã trở nên ấm áp, ánh mặt trời cũng rực rỡ khó có được, tâm tình Tùy Nhạc tốt hơn bình thường, trong đầu hiện lên bộ dáng Chiến Chiến nghĩa chánh ngôn từ không cho anh quấy rầy cô làm việc lúc sáng, Tùy Nhạc liền không nhịn được nhếch khóe môi, hiện tại anh không chỉ muốn đến quấy rầy, còn suy nghĩ buổi chiều bắt cóc cô.

Nhưng anh không nghĩ tới “Chiến Xa" xảy ra chuyện lớn như vậy.

Lúc Tùy Nhạc đến, người làm nói cho anh biết Chiến Chiến ở trong kho hàng mới phía sau, biểu hiện trên mặt có chút quái dị, khiến Tùy Nhạc bén nhạy nhận thấy được chuyện không thích hợp.

Trong kho hàng, Tả Cường và Kế Toán đều ở đây, Chiến Chiến ngồi ở trước bàn làm việc, sắc mặt nặng nề, thậm chí không có ngẩng đầu nhìn anh một cái. Không khí an tĩnh mà đè nén, chỉ có đèn điện thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, trong tay Chiến Chiến nắm hợp đồng và biên lai Kế Toán đưa tới, xem từng tờ, nhưng thủy chung không nói được lời nào.

Tùy Nhạc dừng ở cửa, không biến sắc quan sát một lát, bước chân từ từ lui về phía sau một bước, lúc này Tả Cường lên tiếng: "Cậu không cần đi, vào đi."

Lúc này Chiến Chiến mới phát hiện Tùy Nhạc đứng ở cửa, anh bước từng bước ngược ánh sáng đi về phía Chiến Chiến, bả vai dày rộng khiến Chiến Chiến có cảm giác muốn dựa vào, muốn có người giúp cô chia sẻ bất lực và áp lực đột nhiên đến này.

Tùy Nhạc nhìn cũng không nhìn tài liệu xốc xếch trên bàn, cúi người hỏi Chiến Chiến: "Thế nào?"

Giọng nói dịu dàng lại làm người ta yên lòng như vậy, Chiến Chiến đã sớm quên mất mình cảnh cáo Tùy Nhạc không được để Tả Cường biết chuyện, từ từ đưa một cái tay ra, nắm chặt áo của anh. Tùy Nhạc không cố kỵ ánh mắt của Tả Cường chút nào, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, bàn tay trấn an vỗ phía sau lưng của cô.

Một lúc lâu, Chiến Chiến mới ngẩng đầu từ trong ngực Tùy Nhạc ra, cô cầm lên phần hợp đồng kia hỏi: "Đây rốt cuộc không đúng chỗ nào, tôi không nhìn ra được."

Kế Toán bên trái giải thích: "Phần hợp đồng này ban đầu chúng ta quả thật không phát hiện có vấn đề, bởi vì đây là ở hai bên đã hiểu nhau hơn nữa hợp tác lâu dài đàm phán ra mới có, nhưng hôm nay. . . . Đối phương cung cấp hàng giả, hơn nữa liên lạc không được, trong hợp đồng không có điều nói rõ. . . . Cho nên. . . ."

"Liên lạc không được?" Chiến Chiến chậm rãi để xuống bằng chứng thu hàng có mình ký tên, nhỏ giọng hỏi.

"Dạ. . . . Chúng ta gửi bằng chứng qua, đối phương liền yêu cầu trả tiền, nhưng bây giờ phát hiện hàng hóa có vấn đề, bên bọn họ lại không liên lạc được."

"Chú Tả, chú cũng không liên lạc được?"

Tả Cường gật đầu: "Hai năm trước ông ta chuyển nhà đến vùng khác rồi, đây cũng là nguyên nhân ông ta phải lấy đủ tiền của nhóm hàng này, nhưng bây giờ. . . . Chú thật sự không nghĩ tới."

"Có phải là công việc của ông ta có vấn đề hay không, nên lấy tiền bỏ chạy." Tùy Nhạc đã từ trong cuộc nói chuyện đoán được đại khái, loại chuyện như vậy thường xảy ra ở trên thương trường.

Tả Cường lắc đầu phủ nhận: "Chắc không phải, người này là chiến hữu cũ của chú, việc buôn bán của ông ta đang rất tốt, không có đạo lý đột nhiên bỏ tiệm không làm, lần trước ông ta còn thảo luận danh sách hàng nước ngoài với chú, đây cũng là nguyên nhân ông ấy nóng lòng thu tiền."

Người hợp tác này tên Trần Đông, cùng nhập ngũ với Tả Cường, đồng thời đi theo Chiến Cường Quốc, sau đó chuyển nghề qua làm ăn, bởi vì tính tình sảng lãng lại giữ chữ tín, buôn bán làm rất không tệ, lúc "Chiến Xa" vừa mở, ông ấy cũng giúp đỡ không ít.

Cho nên, về sự thật này, Tả Cường còn không thể tiếp nhận hơn Chiến Chiến.

"Như vậy, đây thật là cái bẫy, chờ chúng ta nhảy vào." Chiến Chiến trầm mặc một hồi, mới chậm rãi chuyển sang Tả Cường “Là nguyên nhân gì, khiến ông ta trong lúc bất chợt, vô duyên vô cố, không để ý tới tình cảm của hai người, muốn hủy đi ‘Chiến Xa’ nho nhỏ này?”

Tả Cường bởi vì giọng nói quái dị của Chiến Chiến mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt Chiến Chiến biểu hiện thật bình tĩnh, nhưng hai tay gắt gao nắm thành quả đấm lại tiết lộ tâm tình của cô “Hoặc là nói, là ai, là người nào còn quan trọng hơn chú Tả, khiến ông ta làm như vậy?"

"Chiến Chiến!" Tả Cường đã hoàn toàn hiểu ý của cô, hai cặp mày rậm rối rắm “Không cho nói bậy!"

"Nếu không thì sao? Chú muốn cháu nghĩ như thế nào?" Chiến Chiến giễu cợt nhếch khóe môi “Thời gian đúng dịp, người cũng đúng dịp, chú Tả, chẳng lẽ mấy ngày nay ông nội cháu thật không có đi tìm chú sao?"

Tùy Nhạc nghe lời Chiến Chiến nói, trong lòng hơi kinh hãi.

Chiến Chiến thấy Tả Cường trầm mặc, trong lòng nghĩ: mình đã nói mà, loại người nói là làm như ông nội, ông ấy muốn mình rời đi Chiến Xa, sao có thể nhiều ngày như vậy cũng không có hành động.

"Chú bỏ đi, cháu sẽ cực kỳ khổ cực, nói không chừng sẽ không gánh nổi ‘Chiến Xa’ rồi, nhưng mà cháu lại nghĩ, chú sẽ không đáp ứng yêu cầu của ông nội cháu." Chiến Chiến khẽ cúi đầu “Cho nên, ông ấy dùng một chiêu khác."

"Chiến Chiến, đừng nghĩ loạn, cấp trên sẽ không làm như vậy."

Tả Cường không phải Chiến Chiến, năm năm trước chính mắt ông thấy, khi Chiến Chiến ở trong phòng giải phẫu, nhân vật giống như sắt thép đó, thương tâm rơi lệ trong hành lang của bệnh viện, cho nên ông biết, Chiến Cường Quốc yêu thương Chiến Chiến sâu cỡ nào.

Nhiều năm như vậy, nếu quả như thật không ủng hộ “Chiến Xa", tuyệt đối nó cũng không phát triển tới bây giờ. Chỉ là, thái độ của Chiến Cường Quốc vẫn cứng rắn như vậy, tất cả quan tâm đều bị vỏ ngoài kia che lại, kín đến Chiến Chiến không cảm thấy.

Điểm này cũng là điều Tả Cường nghĩ không ra, nhưng hiển nhiên Chiến Chiến, cũng không hiểu những thứ này.

"Chú Tả, cháu thật sự muốn cám ơn chú, qua nhiều năm vẫn chăm sóc cháu như vậy, thật yêu mến cháu như ba mẹ của cháu." Chiến Chiến chớp chớp mắt chua xót “Nếu như ông nội lại tìm chú, liền nghe ông ấy đi, dù thế nào đi nữa chuyện ông ấy muốn làm, sẽ không dễ dàng buông tha."

"Nha đầu ngốc, nói cái gì đó." Tả Cường vỗ vỗ bả vai của cô “Như vậy liền đầu hàng? Đây không phải là Chiến Chiến chú biết."

Chiến Chiến hung hăng lau mặt: "Mới không có! Chiến Xa này còn chưa sụp đâu, cháu sẽ không để cho nó sụp đổ, cháu sẽ để ông nội thấy, dựa vào chính cháu, cháu cũng có thể làm!"

"Cháu cứ thích cậy mạnh, gặp chuyện cũng không trầm ổn." Tả Cường lắc đầu một cái, nhìn Tùy Nhạc đứng ở bên cạnh cô “Cho nên xảy ra chuyện chú mới không nói cho cháu biết, muốn xem tình huống rốt cuộc là như thế nào, vẫn còn chưa định rõ, cháu đã tỏ vẻ muốn liều mạng!"

Thấy Chiến Chiến trầm mặc, Tả Cường tình ý sâu xa dạy cô: " ‘Chiến Xa’ tất nhiên quan trọng, nhưng cháu phải xác định rõ vị trí của nó trong cuộc sống của cháu, cuộc đời của cháu không phải chỉ có một ‘Chiến Xa’, quá coi trọng nó, cháu sẽ chịu thiệt thòi."

Đây là lời khuyên của người từng trải cho Chiến Chiến.

******

"Đã giữa trưa rồi, ăn một chút đi." Tùy Nhạc bưng hai hộp cơm đặt ở trên bàn làm việc, nói với Chiến Chiến còn đang kiểm tra cái thùng ở đằng kia.

Tả Cường mang theo Kế Toán đi ra ngoài nghĩ biện pháp rồi, Chiến Chiến vốn muốn theo, nhưng Tả Cường kiên trì bởi vì trạng thái cô bây giờ không thích hợp, bảo cô ở lại "Chiến Xa", cũng nhân tiện bảo Tùy Nhạc trông cô. Từ sau khi Tả Cường đi, Chiến Chiến vẫn chui đầu vào trong kho hàng kiểm tra từng cái thùng vẫn chưa khui ra kia.

Tùy Nhạc đợi một lát cũng không thấy cô nghe lời mà tới đây, cau mày đi tới, nắm chặt cổ tay của cô kéo đến trước bàn,Chiến Chiến giống như là đột nhiên xù lông muốn hất ra: "Em không ăn! Em đã nói đừng quấy rầy em làm việc!"

Tay Tùy Nhạc bóp chặt cổ tay gầy mảnh của Chiến Chiến giống như kìm sắt, cô giãy dụa thế nào cũng vẫn không nhúc nhích, Chiến Chiến nện quả đấm như mưa lên người của Tùy Nhạc giống như phát tiết: "Buông tay! Buông tay! Em muốn làm việc!"

"Làm cái gì! Những gì em vừa làm đều uổng phí, những công việc này không phải nên làm lúc ký tên rồi sao! Hiện tại làm còn có công dụng gì, có thể vãn hồi cái gì!" Tùy Nhạc rất ít lớn tiếng quát cô như vậy, Chiến Chiến bị anh rống sững sờ, động tác kịch liệt vừa rồi cũng chợt dừng lại, hai con mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Tùy Nhạc.

Từ từ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, Chiến Chiến chỉ cảm thấy những giọt nước mắt tròn vo trong hốc mắt căn bản không nghe khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống, trong khoảng thời gian ngắn Chiến Chiến như không thể thở, không tiếng động rơi lệ.

Tùy Nhạc thở dài thật thấp, ôm chặt Chiến Chiến vào trong ngực, trong lòng đau muốn chết. Cố ý rống cô chính vì muốn cho cô phát tiết ra ngoài, đối mặt với chuyện lớn như vậy, cô lại vẫn mặt mũi bình tĩnh, Tùy Nhạc biết dưới lớp da này cất giấu cảm xúc mãnh liệt cỡ nào, không thả ra ngoài là không được.

"Tốt lắm, khóc lên là tốt, chớ giày vò mình, anh thấy đau lòng." Tùy Nhạc ôm cô qua ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tèm lem của cô lên, ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má cô “Chuyện này không phải lỗi của em, ai cũng không nghĩ tới có thể như vậy, anh biết rõ khó chịu trong lòng em, nhưng hiện tại phải làm là nghĩ biện pháp, mà không phải giống như em vừa rồi, biết không?"

Giọng nói dịu dàng, ánh mắt thâm tình, trong khoảng thời gian ngắn Chiến Chiến giống như bị rút sạch tất cả kiêu ngạo, kiên cường, mím mím môi, oa một tiếng nhào vào cổ Tùy Nhạc.

Bình luận





Chi tiết truyện