chương 20/ 57

Tùy Nhạc nghe được âm thanh khôi phục vững vàng của cô, ngửa đầu nhíu mày: "Thanh tỉnh rồi sao?"

Chiến Chiến không khỏi có chút chột dạ quay đầu sang chỗ khác, Tùy Nhạc cũng không hỏi tới, buông chân của cô ra, đứng dậy tắt vòi nước, dùng tay thử nước ấm, nói với Chiến Chiến: "Cởi quần áo."

Nếu không phải bởi vì đùi mềm nhũn, Chiến Chiến cơ hồ muốn nhảy dựng lên: "Cái… cái gì! ?"

"Tắm, nhanh lên một chút." Tùy Nhạc lộ ra nụ cười đầu tiên tối hôm nay “Cần anh giúp em cởi không?"

". . . . . . Anh đi ra ngoài, tự em tắm."

"Chúng ta cả chuyện kia cũng làm. . . . Em có cần phải vậy không?”

"Đi ra ngoài!"

******

Chiến Chiến bị khí nóng chưng mặt ửng hồng, nhưng chua xót đau đớn trên đùi quả thật giảm bớt không ít, cô ngồi ở trong bồn tắm, vào lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hồi tưởng lại lúc cãi nhau với ông nội, bị đuổi ra ngoài, khuyên nhủ của Tề Tễ, Tùy Nhạc đột nhiên xuất hiện, cho tới bây giờ ở trong bồn tắm nhà anh. . . .

Lời của ông nội, quả thật làm cho cô thất vọng đau khổ, bây giờ cô vẫn còn chưa muốn nghĩ lại chuyện này, cũng không biết ngày mai nên làm cái gì, chỉ là lát nữa, cô nghĩ cô nên nói xin lỗi với Tùy Nhạc.

Mặc dù lúc cô làm việc, thường thường được gọi là "Vô địch nữ Kim Cương", vì "Chiến Xa", thậm chí chuyện vỗ bàn gọi tên cãi nhau với người nhà cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng mà đối với Tùy Nhạc ——

Nghĩ đến chắc là Tề Tễ thông báo cho Tùy Nhạc, người ta tới đây hoàn toàn là ý tốt, mà mình không phân tốt xấu phát tiết uất ức vào trên người của anh, không nói đạo lý như vậy, không phải tác phong của Chiến Chiến cô.

Chiến Chiến phiền não tựa đầu lên bồn tắm, đang suy tư một lát đi ra ngoài làm sao nói với Tùy Nhạc, đột nhiên "Rắc rắc" một tiếng, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tùy Nhạc cầm giỏ quần áo thoải mái đi vào.

"A!" Chiến Chiến kinh sợ, đầu hung hăng đụng phải bồn tắm phía sau, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở trong phòng tắm.

Tùy Nhạc vốn chỉ muốn đi vào để quần áo xuống liền đi ra, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Chiến Chiến, vội vàng nhìn sang, chỉ thấy Chiến Chiến luống cuống tay chân đầu ngã trong bồn tắm, vẻ mặt đau đớn. Tùy Nhạc không yên lòng bỏ đi, vén tay áo lên muốn vớt cô ra ngoài: "Đụng chỗ nào rồi, có nặng lắm không?"

"Anh… anh lùi ra sau” Chiến Chiến liều mạng đập bọt nước, cuộn thân thể vào trong bồn tắm, cực kỳ tức giận quát “Đến gần nữa em liền đánh anh!"

Tùy Nhạc không biến sắc quan sát cô, da sáng rõ ở giữa bọt nước trắng noãn khiến tâm tình của anh nhộn nhạo, anh tà tà nhếch môi: "Chỉ mới làm một chút, anh vẫn còn thiệt thòi đó."

Chỉ là lúc này Tùy Nhạc thấy vui vẻ trong lòng, cũng không muốn làm gì cô. Thừa dịp Chiến Chiến còn chưa tìm được đồ ném qua, Tùy Nhạc nhanh chóng thối lui đến cửa: "Anh chỉ tới đưa quần áo, nước lạnh liền mau đi ra đi."

Cho đến khi Tùy Nhạc chạy ra ngoài, Chiến Chiến cũng chưa tìm được vật gì có thể chọi anh trong phạm vi hoạt động, cô dùng sức rút ra vật gì đó trong kệ trên tường —— Dầu gội mà cũng khảm vào trong tường!

Chiến Chiến nhảy ra khỏi bồn tắm, gạt khăn lông lung tung quấn chặt mình, vọt tới cửa bấm khóa. Ai biết cái tên kia thừa dịp cô thay quần áo lại đột nhiên chạy vào hay không, lần trước ở chỗ này, hai người gì gì rồi, thì người này đã chứng minh đầy đủ, anh luôn luôn không phải quân tử gì.

Nhưng, vì sao cái khóa này. . . . Cô không biết dùng! ?

Chiến Chiến bi phẫn giãy dụa tay, trong lòng mắng nhiếc tư bản chủ nghĩa hủ bại, chỉ có thể dùng chân móc giỏ quần áo tới, dùng lưng tựa vào cửa nhanh chóng mặc quần áo. Cầm quần áo ở trong tay cô mới phát hiện. . . . Áo lót tơ lụa. . . . Quần lót tơ lụa. . . . lại đều là cỡ của cô, Chiến Chiến dần dần nắm chặt quả đấm —— cái đồ lưu manh này ! !

Nói xin lỗi? Nói em gái anh ta!

Hoàn hảo áo ngủ quần ngủ coi như là bình thường, bỏ qua hoa văn ngây thơ, thì vật liệu mềm mại giống như khăn lông thật rất hợp tâm ý cô. Chiến Chiến dùng khăn lông lau lau nước trên tóc, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tùy Nhạc dựa vào trên ghế sa lon lớn xem ti vi.

Mới vừa không có chú ý, Tùy Nhạc cũng vừa tắm rửa, lọn tóc còn nhỏ nước, còn có áo ngủ cùng kiểu dáng!? Chiến Chiến nhếch khóe miệng —— Một người đàn ông, mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, cũng không thấy thẹn.

Tóc Tùy Nhạc đen nhánh, tóc mái trên trán rủ xuống ở giữa mày, phần kiêu ngạo ương ngạnh bình thường tựa hồ thu lại không ít. Anh thấy Chiến Chiến ra ngoài, rất tự nhiên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Chiến Chiến vốn không muốn đi sang ngồi, nhưng trên khay trà đối diện Tùy Nhạc đang để vài loại bánh ngọt mê người. Chiến Chiến chưa ăn tốt, lại vừa trải qua giày vò như vậy, bụng đã sớm ục ục —— ăn cơm lớn nhất, cho nên cô vẫn chạy tới.

Chiến Chiến ăn như hổ đói, Tùy Nhạc ở bên cạnh xem TV, Lý Húc núp ở ngoài cửa lớn, nhìn hình ảnh hài hoà này, rón rén đóng chặt cửa —— Sau khi anh bị đuổi khỏi chức vị quản lý, liền phụ trách đi theo bên cạnh lão Trần làm việc giúp thiếu gia. Mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, chỉ là không nghĩ tới, ban đêm mưa sa gió giật này, nhiệm vụ hết sức gấp gáp thiếu gia giao cho anh lại là đem đồ ngủ tình nhân đến cho cô gái bên cạnh. . . . Cũng may mang theo bà xã cùng đi chọn, nếu không những "giao phó đặc biệt" này của thiếu gia, Lý Húc còn không biết mình có thể hoàn thành hay không.

Chỉ là. . . . Sao vị tiểu thư này lại cắt mái tóc dài xinh đẹp kia? Hơn nữa khí chất cả người cũng thật khác. . . .

Vị "tiểu thư" trong nhà, cũng không biết quanh co bên trong, cô chỉ lo ăn cơm, thỉnh thoảng cảm thấy những viền tơ lụa này, hơi. . . . Ngứa ngáy.

******

Tùy Nhạc sau khi Chiến Chiến giải quyết xong tất cả điểm tâm, tức thời đưa lên một ly nước chanh, Chiến Chiến liếc anh một cái, không lên tiếng nhận lấy, thời điểm sùng sục cổ họng, con ngươi của Chiến Chiến cũng vòng vo hai vòng, xem biểu hiện của anh cũng khá, uh, tha thứ ——

Chờ một chút, ngang hông mình lúc nào thì có một cái tay bò lên!?

Chiến Chiến trừng mắt nhìn anh: "Anh lại muốn làm gì?”

Tùy Nhạc khẽ dùng sức kéo cô về phía mình: "Làm chuyện người yêu nên làm."

Vẻ mặt Chiến Chiến khó xử, không được tự nhiên lại cảnh giác đề phòng Tùy Nhạc, trừ lần củi khô lửa bốc bị anh đè lần trước, bình thường cô bị Tùy Nhạc sàm sỡ càng thêm không đếm xuể, nhưng động tác dính sát này, cô rốt cuộc vẫn có chút không được tự nhiên.

Nhưng Tùy Nhạc chỉ xoay thân thể cô qua góc độ đưa lưng về phía mình, từ sau lưng móc ra máy sấy đã chuẩn bị tốt, sấy mái tóc ướt nhẹp của Chiến Chiến.

Bị Tùy Nhạc sấy tóc không hề báo trước, Chiến Chiến thiếu chút nữa không ngồi vững trên ghế sa lon, cô chợt khẽ run rẩy, hơi nóng chạm vào da thịt tạo ra luồng sóng, cô đưa tay ra sau lung tung đẩy tay Tùy Nhạc: "Ngừng. . . . . . !"

Tùy Nhạc không để ý tới cô, ngược lại chỉnh lớn tốc độ gió, ngón tay luồn vào tóc của cô, nhưng sấy một lát, mới phát hiện Chiến Chiến đã mềm nhũn ở trong lòng anh. Tùy Nhạc để máy sấy xuống xoay mặt cô qua, chỉ thấy Chiến Chiến không còn hơi sức rũ mí mắt, run rẩy ném ra một câu: ". . . . . . Bảo. . . . . . Anh ngừng. . . . . . !"

Chiến Chiến bình thường, chưa bao giờ dùng máy sấy tóc.

Không phải bởi vì ngại phiền toái, mà là —— tựa như có người không nghe được tiếng va chạm của xẻng, có người không chịu nổi tiếng động ny lon, Chiến Chiến mỗi lần bị máy sấy sấy, da đầu và gáy trong nháy mắt tựu như bị cắm vào nhiều gai nhỏ, toàn thân trên dưới như bị rút gân, không còn hơi sức.

Tùy Nhạc nghe cô đứt quãng giải thích, nín cười, bàn tay thoáng ráng sức vuốt ve cánh tay và sau lưng của cô, sau đó thuận thế đặt cô nằm ở trên ghế sa lon, từ bả vai bắt đầu xoa bóp xuống.

Vừa bắt đầu Chiến Chiến không thể dùng sức được, sau đó liền dần dần bị sức lực từ tay anh làm cho buông lỏng thoải mái, bỏ đi ý niệm đứng dậy, nheo mắt lại trong sự "Phục vụ" của anh.

"Hôm nay em xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc Chiến Chiến uể oải nghe được câu hỏi của Tùy Nhạc, người đột nhiên cứng lại, yên lặng dúi đầu vào trên sô pha, không lên tiếng.

"Bộp!" Tùy Nhạc không chút khách khí đánh vào trên mông Chiến Chiến, khiến cô oa một tiếng chống người lên, xoay người lại giận trừng anh. Sắc mặt Tùy Nhạc không thay đổi, một tay kéo cô trở về, thuận thế đặt thân thể nặng nề ở trên người cô: "Lần sau còn dám không chú ý chân của em, anh liền thu thập em —— Càng nặng hơn thế này!"

Anh chỉ nói. . . Việc này?

Chiến Chiến cảm nhận được trọng lượng đè ép mình rời đi, bàn tay có lực lại bắt đầu tiếp tục xoa bóp, cô vẫn còn oán trách nói thầm vì cú vỗ vừa rồi, nhưng trong chốc lát, Chiến Chiến mệt mỏi không chịu nổi liền lọt vào trong bóng tối.

******

Chiến Chiến cảm thấy mình đứng ở một địa phương trống rỗng, khí lạnh bốn phía giống như có mắt, điên cuồng cuốn về phía cô, tiếng vang hỗn loạn lần lượt thay đổi vang lên trong đầu, trước mắt hiện ra gương mặt tức giận của ông nội, một lát lại là ánh mắt tránh né của mẹ, còn có Tề tễ, Khâu Triết, còn có một chiếc xe khổng lồ chợt chạy như bay về phía mình——

Tiếng vang bén nhọn và rét lạnh thấu xương hung hăng đánh cô lảo đảo, Chiến Chiến bất lực rơi xuống, rơi xuống, lại đột nhiên ngã vào một chỗ cực kỳ ấm áp mềm mềm.

Mùi khô mát dễ ngửi, xúc cảm làm cho người ta an tâm, Chiến Chiến không nhịn được càng thêm tới gần tấm chắn này để tránh gió, cảm thấy hơi thở ấm áp bao quanh người, nhất là ngực, tựa hồ trái tim cực kỳ rét lạnh lúc nãy đang được bao bọc nóng lên.

Chỉ là —— Trong giấc mộng Chiến Chiến khẽ cau mày, ngực mặc dù nóng, nhưng sao còn có một chút ngứa ngáy? Cô đưa tay gãi lung tung hai cái, nhưng không ngờ lại bị cái gì đó kẹp lại. Chiến Chiến khó chịu giãy dụa, lắc lắc lắc lắc cư nhiên khiến mình thanh tỉnh.

Chiến Chiến mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nhìn thấy lồng ngực của mình căng phồng, một cái tay của cô bị Tùy Nhạc nắm vào trong tay anh, để ngang trên eo cô, mà đổi thành một cái tay khác càng thêm ghê tởm, nóng bỏng chui vào trong áo ngủ, đang cách vải nội y nhỏ bé, không sai lệch nắm lấy bánh bao nhỏ của cô.

Chiến Chiến đỏ mặt tức giận, hoàn toàn không nghĩ ra tối ngày hôm qua mình làm sao trở về phòng ngủ, và sao lại ngủ trên cùng một giường với Tùy Nhạc —— còn bị con thằn lằn giống này khóa chặt vào trong ngực!

Chiến Chiến gian nan rút chân ra khỏi chân dài đang kẹp chặt của anh, lại tránh ra móng vuốt nặng nề ngang hông —— Phía dưới chính là cái tay lưu manh đang ôm ngực!

Chỉ là không đợi Chiến Chiến hành động, chướng ngại mới vừa thoát khỏi lại tự động tự phát trở lại trên người cô, bên tai là giọng nói lười biếng khàn khàn của Tùy Nhạc: "Chớ lộn xộn, nếu không tự gánh lấy hậu quả."

"Hậu quả" này, là thứ xấu bụng đang đụng vào hông của cô, sức sống không giảm. . . . .

Chiến Chiến lập tức không dám lộn xộn nữa, cảnh tượng nghĩ lại mà kinh mới vừa qua mấy ngày mà thôi, Chiến Chiến chỉ có thể gằn giọng nói to: "Vậy anh cũng buông tay cho em, nếu không hậu quả anh cũng không chịu nổi!"

Tùy Nhạc vui vẻ siết chặt món đồ chơi mềm mại trong tay, không chút nào chịu uy hiếp: "A?"

"Anh, anh buông tay, nếu không thả em thật tức giận!"

"A" Tùy Nhạc không chút để ý lên tiếng, tay lại vẫn vuốt ve áo ngực tơ lụa của cô “Anh đặc biệt chọn quần áo ngủ mềm mại, không trở ngại sự hô hấp tự do của ngực em, còn có thể điểm tô cho ngực đẹp hơn, như thế nào, không tệ chứ”.

Không tệ cái đầu anh! Chiến Chiến nổi giận, không quản anh cảnh cáo khỉ gió hay là cái gì, liền ra sức uốn éo, Tùy Nhạc cũng đồng thời dùng lực, vững vàng ôm lấy cô, vùi gương mặt vào cổ cô, không trêu chọc cô nữa: "Ngoan ngoãn nằm với anh một lát, anh còn thiếu ngủ."

Bình luận





Chi tiết truyện