chương 2/ 57

Năm giờ chiều, Chiến Chiến kéo cửa sắt "Chiến Xa" xuống, khởi động chiếc xe Jeep[1] của cô, cô nhanh chóng về nhà, không kịp chờ được muốn ăn bữa ăn tối thơm ngon của mẹ. Chẳng qua là, cô còn chưa có lái xe vào nhà để xe, đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng ở dưới lầu nhà mình, Chiến Chiến vừa nhìn bảng số xe ở đầu xe —— thảm!

Chiến Chiến sợ hãi rụt rè đứng ở cửa, liếc mắt nhìn đồng phục làm việc và giày mũi to loang lổ dầu mỡ ở trên người mình, trong lòng thật hối hận, sớm biết ông sẽ đến, dù cô đói hơn nữa cũng nhất định thay xong quần áo mới về!

Chiến Cường Quốc vừa mới vào nhà, chỉ nghe thấy cửa lớn nhẹ vang lên, ông vừa quay người đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Chiến Chiến, lúc này liền tức giận: "Cháu xem bộ dáng của cháu! Chỗ nào giống con gái!"

Chiến Cường Quốc đã hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn mặc quân trang xanh đậm, dáng người cao ngất, thanh âm tự nhiên mạnh mẽ, rống đến Chiến Chiến run run, ông vứt mũ lính lên bàn, nhìn Chiến Chiến chằm chằm: "Nhìn thấy dáng vẻ này của cháu ông liền bực, cút lên cho ông!"

Chiến Chiến nghênh đón lửa đạn, bày ra nụ cười nịnh hót: "Ông ~"

"Bảo Đình Đình xuống! Cháu, ông không muốn nhìn thấy!"

"Ông!"

"Thi hành! !"

Nhận được ánh mắt ra hiệu của mẹ, Chiến Chiến nhịn xuống xoay người, nhưng lúc đi đến cầu thang, rốt cuộc nhịn không được, cô xoay người lại hung hăng đạp một cước vào cánh cửa màu hồng bên cạnh cầu thang: "Đồng chí Chiến Đình Đình vĩ đại, tư lệnh đại nhân gọi đến!"

Dứt lời, Chiến Chiến chạy bịch bịch lên lầu, mở ra cửa phòng màu lam của mình, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại, không ngại bộ dạng phẫn nộ của Chiến Cường Quốc, nhíu lỗ mũi: "Tư lệnh đại nhân, vậy cháu cáo lui, mời, ngài, tự nhiên!"

Râu ria của Chiến Cường Quốc xém xíu bị cô làm tức lệch qua.

Qua một lúc lâu, cánh cửa màu hồng kia mới nhẹ nhàng mở ra, cô gái tóc đen tới eo thản nhiên đi ra, mặc một cái áo len màu hồng, quần dài sát người màu trắng, gương mặt giống Chiến Chiến như đúc, chẳng qua là da trắng hơn, giọng nói nghe cũng dịu dàng cảm động hơn: "Ông, cháu tới đây."

******

Chiến Đình Đình ngoan ngoãn đi theo Chiến Cường Quốc đến sa lon làm đẹp "Trang", chuẩn bị trang phục cho buổi xem mắt tối nay. Sau đó trực tiếp được đưa đến cửa khách sạn Dung Giang. Chiến Cường Quốc kiểm tra trang phục của cô lần cuối cùng, tóc dài hơi xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắnxinh đẹp, mặc một bộ áo đầm màu tím, dây lưng đen, kết hợp với áo khoác màu trắng Miss Sixty kiểu mới nhất, còn có kim cài áo trắng sáng rạng rỡ trước vạt áo —— không tệ.

". . . . Đình Đình a, biểu hiện thật tốt."

"Dạ, ông yên tâm, Đình Đình sẽ không khiến ông thất vọng." Chiến Đình Đình mỉm cười nói, rồi sau đó mở cửa xe đi vào khách sạn dưới sự hướng dẫn của người hầu bàn.

Chiến Cường Quốc đưa mắt nhìn thân hình thướt tha của cháu gái mình, khóe môi rốt cuộc thoáng hiện lên vẻ tươi cười.

Lúc Chiến Đình Đình đi đến phòng, đối phương còn chưa tới, cô ngồi xuống một mình, sửa sang lại cổ áo và trang sức, an tĩnh chờ. Hôm nay đối tượng hẹn hò là Nhị công tử Lưu gia, từ nhỏ ở nước ngoài, nghe nói là thân sĩ lịch sự đẹp trai, cử chỉ ưu nhã, nói năng càng thêm hài hước, tham gia xem mắt lúc trước có thể đếm được trên đầu ngón tay, là một người có khả năng tiềm tàng.

Đại khái qua mười lăm phút, Lưu nhị công tử trong truyền thuyết rốt cuộc xuất hiện. Chiến Đình Đình còn chưa thấy rõ người tới, đã cảm thấy một làn gió thơm quét qua, cằm liền bị nắm, một gương mặt đỏm dáng tiến tới trước mắt cô, cặp mắt mang theo tròng mắt màu xanh xinh đẹp tràn ra ánh sáng vui mừng: "Oa a, là một mỹ nữ a!"

Ngón tay Chiến Đình Đình giật giật, mỉm cười trên mặt không thay đổi, thậm chí khéo léo duy trì tư thế nâng cằm lên, ôn hòa đề nghị người đàn ông cơ hồ tiến tới trước mặt mình: "Lưu tiên sinh sao, trước hết mời ngồi."

"A, ngồi, được. . . . Ngồi. . . . . ." Lưu Kỷ Tài không ngờ vận số của mình tốt như vậy, lần trước bởi vì anh ta mời đối phương đi đặt phòng, mà hù dọa một danh viện (thiên kim tiểu thư) chạy mất, bị ông cụ trong nhà quát tháo ra lệnh đóng cửa suy nghĩ. Hôm nay là ngày đầu ra cửa, lại gặp phải mặt hàng cực phẩm. . . . Lưu Kỷ Tài nhìn dáng vẻ đẹp đẻ của Chiến Đình Đình, mơ mộng viễn vong, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

Trải qua bữa ăn chính, xác định món bánh ngọt rồi, người hầu bàn chào một cái liền lui khỏi phòng. Trong lúc nhất thời bên trong phòng chỉ có tiếng vang dao nĩa va chạm thỉnh thoảng phát ra.

Chiến Đình Đình an tĩnh cúi đầu ăn thịt bò bít tết thơm ngon trong đĩa, Lưu Kỷ Tài phát hiện mình bày ra tư thế đẹp trai cũng không được giai nhân coi trọng, rốt cuộc không kềm chế được ho hai tiếng: "Đình Đình tiểu thư, bữa ăn có vừa miệng không?"

Chiến Đình Đình ưu nhã cắt thịt bò bít tết ra, ngẩng đầu mỉm cười: "Rất ngon."

Lưu Kỷ Tài nghiêng thân thể tới trước, cặp mắt phóng điện: "Đình Đình có muốn đi với anh. . . . Nếm thử món ngon hơn hay không?"

"Đi chỗ nào?" Chiến Đình Đình mỉm cười hỏi thăm.

"Trên lầu, anh đã đặt phòng" Hai ngón tay của anh ta xoa nắn đôi môi, cặp mắt nhìn chằm chằm vòng trên nổi lên của Chiến Đình Đình “Chúng ta trực tiếp đi lên ăn. . . . Món ngọt, như thế nào?"

Trong nháy mắt Chiến Đình Đình sững sờ, mặc dù mỉm cười trên mặt không thay đổi, nhưng lại nổi lên một tầng đỏ ửng: "Này. . . Không được tốt lắm?"

Lưu Kỷ Tài nhìn nụ cười và đỏ ửng trên mặt cô, chỉ cảm thấy đây là một loại mời gọi, thuận thế đứng lên, đi tới bên người Chiến Đình Đình, thân thể mập mờ nhích lại gần: "Chỗ nào không tốt?" Nói xong, liền đặt tay lên mặt đỏ thắm của Chiến Đình Đình.

Chiến Đình Đình nhẹ nhàng cầm tay trên gương mặt mình, ngẩng đầu ngượng ngùng cười một tiếng: "Nếu Lưu tiên sinh kiên trì như vậy, em. . . . Cung kính không bằng tuân mệnh."

******

Chiến Cường Quốc cau mày thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, nhưng cửa khách sạn chậm chạp không có xuất hiện bóng dáng của Chiến Đình Đình. Hôm nay ăn bữa cơm này không khỏi quá lâu. Đang lúc ông chuẩn bị phái tài xế đi lên thăm dò, Chiến Đình Đình từ trong thang máy đi ra. Lúc cô đẩy cửa đi ra, Chiến Cường Quốc phát hiện nét mặt của cô chênh lệch rất nhiều với mấy lần xem mắt trước.

Đợi cô ngồi lên xe, Chiến Cường Quốc mới cẩn thận quan sát cô gần hơn —— thái độ của Chiến Đình Đình lộ ra vui vẻ, giống như một con mèo mới vừa ăn cá, sắc mặt hồng bóng phơn phớt mỉm cười, mà cái kim cài áo ở ngực lại không thấy.

Chiến Cường Quốc nhíu nhíu lông mày: "Kim cài áo đâu rồi?"

Chiến Đình Đình cúi đầu xem xét, kinh hoảng ngượng ngùng: "Ai? A. . . . Lưu tiên sinh khen kim cài áo ở ngực cháu đẹp, cầm đi nhìn, cháu quên đòi lại rồi. . . ." Chiến Đình Đình dừng một chút, nhỏ giọng ngập ngừng: "Anh ấy bảo ngày mai sẽ gọi điện thoại cho ông, đến lúc đó ông đòi lại giúp cháu là được."

Chiến Cường Quốc nhìn biểu tình của Chiến Đình Đình, có chút khó tin lại hơi vui mừng: chẳng lẽ. . . . Vừa mắt rồi sao?

Trong lòng ông suy nghĩ, trong miệng thử thăm dò, nhưng dọc theo đường đi Chiến Đình Đình chỉ duy trì vẻ mặt ngượng ngùng an tĩnh, Chiến Cường Quốc càng xem càng cảm thấy chuyện đúng là như vậy, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Lúc đưa Chiến Đình Đình trở về, rõ ràng cảm thấy tâm tình ông cụ vui vẻ, Chiến Cường Quốc thân mật vỗ vỗ sau lưng của Chiến Đình Đình: "Đi lên nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, không cần tiễn ông, ông trò chuyện với ba mẹ cháu rồi đi."

"Dạ, ông." Chiến Đình Đình dịu dàng đáp lại, rồi sau đó xoay người đi tới gian phòng của mình, thời điểm đi ngang qua bên cạnh ba mẹ, mặt mũi vẫn bình tĩnh của cô đột nhiên len lén nâng lên một nụ cười, vợ chồng Chiến gia nhìn không hiểu ra sao.

Hai ông cháu đều cao hứng. . . . Tình huống là như thế nào?

******

Mười giờ tối, ăn xong thức ăn khuya mẹ làm, Chiến Chiến trở về phòng thoải mái tắm một cái, tóc ngắn ướt nhẹp cũng đâm vào trong gối nằm. Cảm xúc mềm mại khiến cho cô than thở ra tiếng, hôm nay cô hơi mệt chút, đang định chui vào trong chăn ngủ một giấc ngon lành, không nghĩ tới điện thoại di động vang lên. Cũng mười giờ rưỡi, người nào? Chiến Chiến đến bên giường đưa tay cầm điện thoại trên tủ xem, tâm tình tốt lập tức bay đi, trên màn hình lóe ra ba chữ: Tùy đầu lớn.

"Đã ngủ chưa?" Giọng trầm thấp truyền đến, Chiến Chiến phỉ nhổ: ai cần anh lo!

"Nhanh, chuyện gì?" Chiến Chiến không kiên nhẫn vẫy vẫy tóc, vừa vặn một giọt nước đánh vào trên màn ảnh phát ra một tiếng "Pằng".

Tùy Nhạc thở dài một cái, sớm đã thành thói quen trò chuyện trong loại tạp âm này: "Lại không sấy tóc, anh đã nói với em, em bị cảm không sao, đừng truyền cho Đình Đình là được."

"Có rắm mau thả."

"Anh chỉ nhắc nhở em đừng quên việc chính." Tùy Nhạc tựa hồ một chút cũng không để ý giọng điệu không khách khí của cô.

"Không quên được, Chiến Đình Đình rất bận, em phải xem thời gian của chị ấy mới cho anh chen ngang được, người muốn gặp chị ấy rất nhiều."

"Mau chóng tận lực, anh sợ không chịu đựng được. . . . ."

"Thì như thế nào?"

"Ngày ngày đến chỗ em ——" Tùy Nhạc ác liệt kéo dài âm “Tán gẫu - an ủi - tương - tư."

"Biết, cúp!"

Tùy Nhạc vừa nghe cô muốn cúp điện thoại, vội vàng ngăn cản: "Đợi đợi đợi đợi!"

"Còn có chuyện gì!?"

"Cái đó. . . ." Tùy Nhạc tràn đầy kỳ vọng thương lượng “Cô ấy trở về chưa, có thể để cho anh nói với cô ấy hai câu hay không?"

"Anh cho rằng em là người truyền âm cho anh sao!?" Cô không khách khí cúp điện thoại, tắt điện thoại di động đứng dậy đi tới trước gương to, nhìn chằm chằm mình trong kính.

Chiến Chiến không khỏi đưa tay giật nhẹ tóc ngắn của mình, rồi lại đánh giá quần áo vận động rộng thùng thình trên người mình, khinh thường bĩu môi: Đình Đình tốt vậy sao? Ông thích, người xem mắt thích, ngay cả Tùy Nhạc cũng thích?

Thật là không có tinh mắt.

Bình luận





Chi tiết truyện