chương 15/ 57

Chiến Chiến mất ngủ.

Rõ ràng giằng co một ngày, nằm ở trên giường, cô lại không hề buồn ngủ. Trong đầu không ngừng thoáng hiện, con ngươi sáng trong của Tùy Nhạc nhìn chằm chằm cô, nói: "Anh thích em rồi."

"A a a a a!" Chiến Chiến lật người chui vào trong chăn, đầu xoa gối —— anh ta rõ ràng không có ý này! Nhưng tại sao, suy nghĩ giống như tự có ý thức, chỉ có mấy chữ này hiện ra, tuần hoàn vô hạn ở trong đầu cô. . . .

Mà lại còn hợp với hình ảnh anh ta mặc quần áo xốc xếch!

Mặc dù thần kinh Chiến Chiến không ổn định, nhưng cũng đã nhận ra nhịp tim mình có chút vượt qua dự tính của cô. Cô lăn qua lộn lại thật lâu, cuối cùng nắm điện thoại di động quyết định gọi "Quân sư" giúp phân tích một chút.

Thật ra thì chuyện bị Tùy Nhạc biết, cô còn chưa nói với Tề Tễ, bởi vì khi kể chuyện không thể tránh khỏi nhắc tới Khâu Triết đã về nước. Chỉ là cô ấy sớm muộn vẫn sẽ biết, Chiến Chiến nhìn đồng hồ, Tề Tễ hẳn còn chưa ngủ, lại gọi điện thoại lần nữa.

Nhưng điện thoại thủy chung không gọi được, Chiến Chiến gọi đến điện thoại bàn và di động của Tề Tễ nhiều lần nhưng vẫn là giọng nữ lạnh như băng nhắc nhở cô cúp máy, Tề tễ thỉnh thoảng sẽ mất tích như vậy, Chiến Chiến đã thấy nhưng không thể trách, nhưng vì sao lại là hôm nay!

Chiến Chiến không chỗ giải bày, tối hôm đó chỉ có thể mất ngủ.

Hôm sau Chiến Chiến mang hai con mắt gấu mèo 0.0 đến "Chiến Xa". Bởi vì dậy hơi trễ, bọn người làm đều đã đến, Chiến Chiến lắc lắc đầu, vào nhà thay quần áo.

Mới vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Tùy Nhạc ngồi ngay thẳng trên ghế sa lon. Chiến Chiến vừa thấy anh, mặt liền hơi phát sốt, người này ngày hôm qua dây dưa cô gần cả một buổi tối ở trong đầu, vào lúc này lại chạy đến sớm như vậy.

Cô không được tự nhiên quay đầu, nhìn thấy đồng hồ treo trên tường mới chỉ 8 giờ, Chiến Chiến nhịn được trong lòng. Không được tự nhiên, bày ra thái độ ôn hòa giống hôm qua hỏi: "Sớm như vậy đã tới à? Ngủ ngon không?"

Trên mặt Tùy Nhạc không còn tối tăm ngày hôm qua, mà tỏa ra sáng ngời thiếu chút nữa làm chói mắt của Chiến Chiến, Tùy Nhạc đứng dậy, chậm rãi đến gần Chiến Chiến có chút bức rức, khóe môi nhếch lên nụ cười càng sâu.

"Anh không kịp chờ đợi muốn gặp em." Tùy Nhạc quan sát áo bình thường phối hợp quần jean của Chiến Chiến, trong mắt lóe lên một tia nóng bỏng, xúc cảm mềm mại khi ôm cô dưới người ngày hôm qua tựa hồ lại trở về.

"Ách. . . ." Chiến Chiến nhắc nhở mình không thể bởi vì anh ta nói chuyện mập mờ mà nổi giận, dù sao bây giờ anh ta là ‘người bị thương’: “Vậy anh cứ tự nhiên ngồi đi, em đi thay quần áo."

"Đợi chút." Tùy Nhạc tiến lên một bước ngăn trở cô, cúi mắt nhìn Chiến Chiến như một con chó lớn, ánh mắt đáng thương như vậy, khiến Chiến Chiến mềm lòng, đáp ứng thỉnh cầu "Không hợp lý" của anh——

Vì vậy, Tùy Nhạc thành công tấn thăng làm một người tập sự ở "Chiến Xa".

Tùy Nhạc mặc đồng phục làm việc, không yên lòng hỏi Chiến Chiến: "Em. . . . Sẽ không bởi vì anh quá đần, mà đuổi anh đi chứ?"

"Sẽ không." Mặc dù ngoài miệng Chiến Chiến nói như vậy, nhưng bị một ‘người tập sự’ đi theo, vẫn có không tiện và lo lắng không nói ra được.

Không ngoài dự đoán, Chiến Chiến chỉ rời đi một lát, Tùy Nhạc liền không tự lượng sức vác ống thép lớn lên bả vai. Chiến Chiến vừa thấy, vội vàng vọt tới bên cạnh Tùy Nhạc, ôm một đầu ống thép gánh trên vai mình, nhưng vóc dáng Tùy Nhạc cao hơn cô quá nhiều, cô căn bản là với không tới.

Tùy Nhạc đứng ở sau lưng cô, một tay kéo bả vai của cô, ôm cô ở trước người, cười chế nhạo nói: "Chút hơi sức này anh vẫn có, chuyện nhỏ."

"Chớ lộn xộn! Cẩn thận một chút!" Chiến Chiến không đẩy bàn tay quấy rối trước bụng ra, ngược lại bởi vì lo lắng ống thép nghiêng trợt mà dựa sát ở trong ngực Tùy Nhạc giúp anh ổn định thân thể.

Lúc thân thể mềm mại ấm áp dựa vào ngực, Tùy Nhạc rõ ràng cảm thấy trái tim mình càng đập nhanh, bàn tay cách quần áo cũng có thể cảm thấy mịn màng. Anh ở lúc Chiến Chiến không cảm thấy chút nào, đã trải qua thiên nhân giao chiến, mới bỏ qua ý niệm hung hăng ôm cô vào ngực.

Người làm bên cạnh nghe Chiến Chiến kêu vội chạy đến đỡ vật nặng trên vai Tùy Nhạc xuống, Chiến Chiến xoay người lại không nhịn được đưa tay vỗ vào đầu vai anh: "Về sau anh cách xa mấy thứ này cho em, rớt bể rồi anh đền à?"

Tùy Nhạc hưởng thụ xoa nắn của cô, híp mắt cười nói: "Yên tâm, coi như anh té, cũng không dám làm hư bảo bối của em."

"Anh thật là không có tính người, anh té em phải bồi thường tiền tai nạn lao động cho anh! Tóm lại không cho anh gặp mặt chúng nó."

Tùy Nhạc đột nhiên đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thẳng tắp nhìn vào trong mắt của cô: "Thừa nhận lo lắng cho anh, như vậy khó khăn sao?"

"Ai lo lắng cho anh! Không biết xấu hổ!" Chiến Chiến xấu hổ hô to, rút tay mình về, chạy trối chết trước mấy cặp mắt hứng thú dồi dào.

"Anh Tùy, anh nên kiềm chế một chút." Khi Tùy Nhạc thoải mái cầm ống thép kia vác lên vai lần nữa, người làm Nhất Hào mở miệng nhắc nhở.

Một người làm khác sớm nhìn ra Tùy Nhạc tuyệt đối không phải là con tôm mềm (người nhút nhát) trong miệng Chiến Chiến, cậu ta đẩy đẩy Nhất Hào: "Nói đó, bắp thịt của anh Tùy, người ta còn lớn hơn anh!"

"Tôi dĩ nhiên biết, tôi bảo anh Tùy kiềm chế một chút. . . . Là đối với chị Chiến." Người làm Nhất Hào khinh thường liếc cộng sự một cái, rồi sau đó mở trừng hai mắt với Tùy Nhạc “Anh Tùy, anh nên có chừng mực, chị Chiến của chúng tôi. . . . khó đối phó hơn linh kiện trên vai anh nhiều."

Tùy Nhạc đặt ống thép lên giá hàng bên cạnh, nhếch môi cười, đuổi theo phương hướng Chiến Chiến rời đi.

******

Lúc Chiến Chiến đáp ứng thỉnh cầu đi theo mình của Tùy Nhạc, lại thật không biết Tùy Nhạc là một người "Nghiêm túc" như thế.

Trước kia Chiến Chiến đã biết ở tiệm ăn của Tùy Nhạc, anh hầu như giao cho cấp dưới xử lý, số ngày đi làm mỗi tuần bất định. Hôm đó đi làm bao lâu cũng không nhất định, nhưng Chiến Chiến không nghĩ tới, khi Tùy Nhạc làm ‘người tập sự’ ở nơi này, cư nhiên ngày ngày đúng giờ tới "Chiến Xa" đi làm, ngay cả Chủ nhật nghỉ phép cũng không ngoại lệ.

Một buổi sáng tinh mơ, bọn người làm đều còn mơ màng, Chiến Chiến không nhịn được hỏi Tùy Nhạc vẫn tới làm: "Anh không cần đến tiệm cơm sao? Anh cũng không muốn nghỉ ngơi sao?"

Chỉ một câu của Tùy Nhạc liền khiến Chiến Chiến không lời nào để nói: "Có phải em đổi ý không giúp anh hay không?"

Đổi ý? Cô là loại người như vậy sao!

Mặc dù không đổi ý, nhưng tâm tình phức tạp trong lòng, lại thật khiến Chiến Chiến có chút không nguyện ý đối mặt với người đang dính vào bên cạnh mình.

Mỗi lần nhìn đến anh ta, trong lòng Chiến Chiến luôn có cảm giác đánh trống hô hào, giống như suy nghĩ hỗn độn, nhìn vào trong ánh mắt thâm thúy của Tùy Nhạc, cô càng ngày càng biết rõ, nguyên nhân khiến cho mình bối rối như vậy

Nói thế nào, cô cùng là một cô gái.

Nhưng, sự phát hiện này khiến Chiến Chiến luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lại có chút luống cuống nhưng không thể làm gì —— Sao cô lại có cảm xúc dông dài như vậy!!

Vì loại bỏ suy nghĩ hỗn loạn, Chiến Chiến bỏ lại Tùy Nhạc đang thay quần áo, chạy đến sân sau, chuẩn bị dùng công việc cường độ cao phân tán lực chú ý.

Diện tích sân sau rất lớn, ở giữa có một chiếc xe ba tấn đậu đó để nâng chuyển hàng hoá, chiếc xe này là một khách hàng gần đây Chiến Chiến mới tìm được đưa cho cô để làm việc. Đã một tuần lễ rồi, Chiến Chiến không được Tả Cường giúp một tay, hoàn toàn tự mình động thủ, căn bản đã hoàn thành công việc sửa chữa được tám phần.

Thừa dịp chủ nhật có thêm giờ, tranh thủ mau chóng bàn giao công trình! Chiến Chiến tự động viên mình, vác thùng dụng cụ bên cạnh lên vứt xuống bên cạnh xe, mình cũng thuận thế nằm vật xuống chui vào trong, chỉ là chân mới đi vào một nửa, liền bị một bàn tay to kéo lại.

"Cư nhiên bỏ anh lại chạy mất, xem anh bắt em lại." Bàn tay Tùy Nhạc nắm chặt mắt cá chân mảnh gầy của Chiến Chiến, đứng ở bên xe không lo lắng nói.

Chiến Chiến căn bản không chú ý tới Tùy Nhạc đến gần, bị sợ giật mình, nghe giọng là anh, đá đá một cái chân không bị giữ chặt khác: "Buông tay!"

Tùy Nhạc được voi đòi tiên bắt lấy mắt cá chân còn lại của cô, còn ác liệt nắm chặt cô.

Lòng của Chiến Chiến cũng bị nắm lại không nặng không nhẹ, muốn né tránh, nhưng hai chân bị vịn chặt, dưới tình thế cấp bách cô không tự chủ nâng người lên, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, cô đụng vào động cơ sắt cứng rắn trên gầm xe.

"Ai u!" Chiến Chiến kêu rên một tiếng ngã lại trên đất, còn chưa kịp đưa tay xoa đầu, đã bị Tùy Nhạc lôi mắt cá chân kéo ra ngoài.

Chiến Chiến nằm trên mặt đất, nhíu lỗ mũi tê tê kêu đau, đánh một quyền vào trước ngực Tùy Nhạc đang dựa tới: "Anh có thù oán với em à?"

Thời điểm ra tay mới phát hiện, Tùy Nhạc dựa vào rất gần, gần đến khoảng cách giữa ngực hai người chỉ là một quả đấm. Mặt của Tùy Nhạc hướng về phía ánh mặt trời, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng hơi thở lại phun dồn dập trên mặt của Chiến Chiến, tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt trên trán Chiến Chiến: "Đụng chỗ nào rồi?"

Dưới ánh mặt trời, gương mặt của cô trơn bóng xinh đẹp, Tùy Nhạc nhìn chằm chằm chỗ khẽ ửng hồng kia, ánh mắt đột nhiên sâu hơn, không để ý Chiến Chiến hốt hoảng tránh né, một tay vịn chặt cái cằm khéo léo của cô, đôi môi chạm vào chỗ bị thương của cô.

Mặt của Chiến Chiến đỏ lên, lúc làm "Chiến Đình Đình", đã bị anh hôn trộm rồi, nhưng cũng không biết vì sao, cái đụng chạm dịu dàng vậy lại làm cho cô như muốn chạy trốn. Chiến Chiến chợt đẩy Tùy Nhạc ra, đưa tay mãnh liệt lau cái trán dính nước miếng của anh, hung tợn rống anh: "Anh… anh giở trò lưu manh gì!"

"Em cho anh biết, anh mau chóng tỉnh cho em, em không phải ‘Chiến Đình Đình’, đừng quên!" Chiến Chiến vừa nói vừa chống cùi chỏ lên đất ngồi dậy, vẫn chưa yên tâm dịch về phía sau hai cái, cho đến sau lưng dán lên sườn xe.

"Anh chưa từng quên" Tùy Nhạc nguy hiểm tiến tới gần, đôi tay nhanh chóng đặt tại bên người cô, vững vàng khóa cô ở trong ngực “Chỉ là ngày hôm qua anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, làm sao mới có thể để anh khôi phục từ trong thất tình nhanh nhất. . . ."

"Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một phương pháp" Hô hấp nóng rực của Tùy Nhạc phun trên môi Chiến Chiến, lồng ngực cứng rắn không cách nào đẩy ra được “Quên một cuộc tình, phương pháp tốt nhất chính là —— Bắt đầu một cuộc tình mới."

"Anh lui, lui về phía sau…”

"Tại sao, không phải em đồng ý giúp anh rồi sao?" Mắt Tùy Nhạc sáng trong, quyến rũ cười một tiếng với Chiến Chiến “Chiến Chiến, chúng ta yêu nhau đi."

Nụ cười mê chết người này, khiến đầu óc Chiến Chiến hơi chập mạch, mà Tùy Nhạc liền thừa dịp này, hung hăng ngăn miệng Chiến Chiến lại không cho cự tuyệt.

Nhiệt tình của Tùy Nhạc như thủy triều tuôn trào, thiếu chút nữa làm Chiến Chiến chết chìm.

Một tay anh chống sườn xe, một tay trượt đến hông của Chiến Chiến ôm chặt, bắp đùi bền chắc dính sát Chiến Chiến, chặn cô giãy dụa, môi lưỡi chui vào trong miệng cô, thân thể vốn nghiêng của Tùy Nhạc dần dần đặt ở trên Chiến Chiến, sức lực đột nhiên gia tăng.

Đầu lưỡi của anh linh hoạt liếm răng của Chiến Chiến, đôi môi khô khốc dần dần ướt át, trằn trọc liếm mút, cạy hàm răng của Chiến Chiến ra, điên cuồng gặm, mút, cắn. Chiến Chiến chỉ cảm thấy sức lực toàn thân mình đều bị làm tan rồi. Khi Tùy Nhạc kéo đầu lưỡi của cô ngậm vào trong miệng mình cắn nhẹ, Chiến Chiến hung hăng run rẩy.

Tùy Nhạc nhận thấy chấn động của cô, một nụ cười thoáng qua trong mắt, chẳng những không có rút lui, ngược lại càng thêm vội vàng liếm đầu lưỡi tránh né của cô, tay đặt ở trên eo cô cũng bắt đầu vuốt ve.

Hai tay Chiến Chiến cũng không biết đặt ở nơi nào, một tay vô dụng nắm lấy quần áo sau lưng Tùy Nhạc, một tay khác thì lục lọi cờ lê bị ném bên cạnh.

Sức lực trên môi tăng thêm, tay Chiến Chiến càng thêm dùng sức nắm thanh cờ lê kia, mà khi hai tay Tùy Nhạc đều bò lên hông của cô, tay nắm cờ lê của Chiến Chiến, đã khó kiềm chế, đánh vào sau lưng Tùy Nhạc. . . .

"Bụp."

"Hí!"

"A!!"

Bình luận





Chi tiết truyện