Sarah thức dậy cùng với những tia nắng lấp lánh xuyên qua những hàng cây. Lửa đã tàn nhưng vẫn còn đủ sưởi ấm và chăn ngủ của Sam phủ lên người cô, giữ ấm cho cô trong không khí lạnh lẽo của buổi sớm mai. Cô vươn thẳng người và cọ tay vào hai mắt.
Sam đã đi rồi.
Trong một lúc cô muốn cuộn mình bên dưới những cái chăn và nhớ đến việc anh đã hôn cô như thế nào, chạm vào cô ra sao, nhưng việc nhận thức ra anh đã rời khỏi cô vào đêm qua khiến cô hoảng sợ.
“Sam”, cô nói, khẩn cầu nghe thấy tiếng trả lời của anh. “Sam ơi!”
Cô kéo tấm chăn ra và ngồi dậy. “Sam!”
Có thứ gì đó di chuyển giữa những hàng cây.
“Sam, anh đâu rồi?” Cô nhắm mắt lại. “Sam!”, cô khóc. “Đừng bỏ lại em mà!”
Tiếng động giữa những hàng cây lớn dần và khi cô mở mắt ra cô nhìn thấy Sam đang chạy về phía cô. Anh quỳ gối xuống và kéo cô vào vòng tay của anh. “Sarah, có chuyện gì vậy?”
Cô vùi đầu vào ngực của anh và cố gắng bình tĩnh trở lại. “Ôi Sam. Em nghĩ rằng anh đã bỏ rơi em”.
Anh giữ chặt lấy bả vai của cô và kéo cô cách xa chừng vài centimet. “Đến khi nào em mới dừng nghĩ đến việc anh bỏ rơi em mỗi khi anh không ở gần em chứ? Anh chỉ đi cho lũ ngựa uống nước thôi mà”.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Cô không nên khiển trách anh về việc bỏ cô ở lại. Cô chắc chắn sẽ phát điên nếu Sam thực sự làm như thế. “Em xin lỗi”.
Anh kéo cô trở lại với vòng tay của anh và cười thầm. “Đầu tiên, em không thích anh, quyết định anh là một kẻ xấu. Còn bây giờ em lại không muốn anh ra ngoài tầm mắt của em. Em đúng là một người phụ nữ khó hiểu”.
Anh lau nước mắt trên gương mặt của cô và hôn cô một cách trọn vẹn. “Sáng nay môi em hơi sưng lên đấy. Nếu anh là người khác, anh sẽ nói rằng đêm qua em đã bị hôn thật lâu và thật nhiều”.
“Đúng là như thế mà”. Cô mỉm cười. “Anh có nhớ lúc em hỏi anh rằng tại sao người ta thường hôn lên môi không?”
“Có, anh nhớ”.
“Hãy quên những gì em đã hỏi đi. Bây giờ em đã biết câu trả lời rồi”.
Sam cười toe toét. “Đừng nhìn anh theo cách đó nếu không hôm nay chúng ta sẽ chẳng đi được dặm nào đâu. Chúng ta cần phải phi ngựa đi thật nhanh để bù lại đoạn đường chúng ta đã bỏ lỡ vào ngày hôm qua. Anh muốn em hãy nói với anh khi nào em cảm thấy mệt”.
Cô gật đầu và miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của anh.
Nửa giờ sau họ đi ngang qua vùng nông thôn hẻo lánh nằm giữa Dallas và Fort Worth với tốc độ nguy hiểm. Sarah yêu điều đó. Cô không thể giải thích được tại sao, nhưng mỗi ngày ở bên cạnh Sam lại khiến cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Có thể đó là do anh chưa bao giờ than phiền về sự yếu ớt của cô, cô không muốn nhìn thấy bản thân mình giống như vậy.
Buổi trưa họ dừng lại bên cạnh bờ suối và hoàn thành nốt số đồ ăn mà Ruthie đã gói theo cho họ.
“Chúng ta đã ăn hết chúng”, Sam nói, gấp cái túi lại và nhét nó vào trong cái túi treo nơi yên ngựa của anh.
“Em sẽ đi săn một con thỏ cho bữa tối của chúng ta”, cô hứa.
Sam cười lớn lên. “Vậy thì chúng ta sẽ chết đói mất”.
Vào cuối buổi chiều Sarah đã quá mệt để nói chuyện cùng anh. Sam tìm thấy một nơi yên tĩnh và dựng trại tại đó. Ban sáng trời ấm áp và có nhiều nắng nhưng khi ngày kết thúc mây giăng kín bầu trời báo hiệu một cơn mưa. Mặc dù trông cô mệt mỏi nhưng cô vẫn giúp anh tự tay chăm sóc con ngựa của cô.
Khi Sam nhấc yên ngựa ra và đặt chúng bên dưới mỏm đá nhô cao, Sarah ngồi nghỉ một vài phút trước khi cô đi nhóm lửa. Cô tựa đầu vào yên ngựa, và điều kế tiếp cô biết chính là tiếng lửa kêu lách tách đã đánh thức cô.
Sarah ngồi dậy, nhận ra mình ắt hẳn đã ngủ thiếp đi trong một lúc. Sam đã đắp chăn cho cô. Vươn thẳng người, cô nhìn thấy Sam đang đứng phía bên kia ngọn lửa nhìn vào bóng đêm.
“Em đã ngủ thiếp đi bao lâu rồi ạ?”
Anh quay người lại. “Đủ lâu để anh có thể nhóm lửa và đi săn cho bữa tối”.
“Một con thỏ sao?”
“Không, anh đã cứu chúng thoát khỏi việc bị em săn. Anh đã bắt vài con cá và mở một lon đậu. Đĩa của em ở gần đống lửa đó, nếu như em cảm thấy đói, nhưng anh e rằng tài nấu ăn của anh không khá lắm đâu”.
“Cám ơn anh”. Sarah cảm thấy có lỗi khi mình chẳng làm gì mà được ăn, nhưng thức ăn có vị rất ngon. “Anh là một đầu bếp cừ đấy”, cô nói khi đang nhai.
“Khi nào chúng ta đến nhà của anh, anh rất hy vọng em sẽ đảm đương công việc này. Ngoại trừ vài thứ mà Ruthie làm cho anh, tất cả mọi thứ anh mặc cũng như ăn trong những năm qua đều mua từ những cửa tiệm. Em biết làm bánh nướng chứ?”
“Có”. Cô cười. “Em hứa sẽ làm nó cho anh”.
“Anh đang mong đợi đây”.
Cô dừng lại. “Sam, anh thực sự có một căn nhà, hay đó chỉ là giấc mơ thôi?”
“Anh thực sự có một căn nhà. Vài năm sau chiến tranh anh đã mua nó, lúc đó nó chẳng có gì cả, nhưng mỗi khi anh kiếm dư tiền, anh đều sửa sang nó lại”.
“Kể cho em nghe về nó đi”.
Anh đi vòng quanh đống lửa và ngồi xuống trên yên ngựa của anh. “Căn nhà không lớn lắm, nhưng nó có một gian bếp khá đẹp và gác xép có thể để vài đứa nhóc ngủ ở đó. Có một kho thóc mới và một bãi để quay gia súc lại. Cả một suối nước nhỏ và anh có thể câu cá tại đó. Có một thị trấn nhỏ gần đó. Không có nhiều người sinh sống nhưng những người dân tại đó đang bàn tính xây dựng một trường học”.
Sam quan sát cô thật gần. Trong những ngày họ ở cùng nhau, không ai trong bọn họ dành nhiều thời gian để bồi dưỡng tương lai. “Anh nghĩ anh có thể để em ở lại đó. Em sẽ được an toàn, không ai ở đó biết anh cả. Khi anh làm việc ở đây, anh luôn nói với họ anh làm thuê cho người ta. Anh nghĩ em sẽ ổn khi trải qua mùa đông tại đó và đến mùa xuân em có thể trồng cho mình một khu vườn”.
Sarah nhìn anh. “Nếu em ở đó thì anh sẽ ở đâu?”
“Anh vẫn còn việc phải làm, nhưng anh sẽ trở về đó khi nào anh quá mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Em có ngôi nhà của riêng mình và anh có một nơi an toàn để ẩn nấp”.
“Anh không sống cùng với em sao?”
“Anh nghĩ đó là điều em muốn mà Sarah, một nơi để em gọi là nhà của mình. Em không cần phải lo lắng về tiền bạc, anh đã dành ra một số tiền lớn trong những năm qua”.
Sarah nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ này. Anh đã đề nghị với cô tất cả mọi thứ mà cô từng mong đợi. Một ngôi nhà. Một nơi của riêng cô. Nhưng tại sao nó lại cho cô cảm giác trống rỗng như thế này?
“Tại sao anh làm điều này, Sam?”
Anh cọ xát hai bàn tay lại với nhau. “Tại Cedar Point, khi anh nhìn thấy em trong buổi xổ số, anh đã nghĩ anh có thể tìm được một người phụ nữ kết hôn với anh. Anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo ở Texas này. Có thể em sẽ trao cho anh một nơi mà anh có thể tìm thấy sự thanh bình và anh sẽ nhận chăm lo cho em. Nó dường như là một cuộc trao đổi công bằng”.
“Nhưng anh sẽ bỏ đi”.
“Không phải lúc nào cũng thế. Thỉnh thoảng anh sẽ quay về và ở lại trong một hoặc hai đêm. Có thể lâu hơn nếu như em cần anh”.
Sarah đặt dĩa của cô xuống và cuộn người vào chăn. “Chúng ta cũng giống như Frank, bạn của anh và Molly vợ của anh ta. Chúng ta kết hôn nhưng không phải như những đôi vợ chồng khác”.
Sam cau mày. Cô làm cho kế hoạch của anh nghe giống như một ý kiến chẳng ra làm sao. Anh đã phải suy nghĩ về nó rất nhiều. Anh kiếm sống bằng nghề săn tội phạm để lấy tiền thưởng. Anh không thể chỉ sống yên ổn tại trang trại. Anh đã cho rằng cô sẽ nghĩ việc sống trong một căn nhà xinh đẹp tốt hơn ở trong nhà giam, nhưng cô nhìn anh như thể anh đã tặng cho cô một phần thưởng thứ hai.
Anh chờ thêm một tiếng nữa trước khi vào ngủ cùng cô. Không khí buổi tối phả vào mặt của anh. Cuối cùng anh nằm xuống bên cạnh cô và thử đưa cánh tay để cô làm gối, nhưng cô đã ngủ thiếp đi cuộn tròn lại bên cạnh yên ngựa của cô. Cô thậm chí không yêu cầu anh hôn cô để chúc ngủ ngon.
Vào sáng hôm sau, cô đã thức dậy và pha cà phê ngay khi anh tỉnh giấc, vươn thẳng người để giãn gân cốt. Anh đã thử nói chuyện với cô vài lần, nhưng không có lần nào cô nói quá nhiều với anh. Dường như cô không có vẻ nổi điên lên với anh. Khi Sarah tức giận, anh có thể nhìn ra ngay. Anh quyết định đó là do cô có thể quá mệt. Việc cưỡi ngựa rong ruổi trên đường không phù hợp với cô.
Họ mặc áo đi mưa mà anh đã mua thêm vào đống đồ dự trữ và đi ra ngoài. Với chiếc nón lớn và cổ áo đi mưa kéo cao, anh hầu như không thể nhìn thấy gương mặt của cô. Đường trở nên lầy lội, cô có ý định đi theo sau và không cố gắng cưỡi ngựa sóng đôi bên anh.
Đến giữa buổi chiều, tâm trạng của anh đã trở nên tồi tệ y như thời tiết lúc này. Anh biết có một trạm đậu xe ngựa cũ dành cho mọi người dùng làm nơi nghỉ qua đêm. Trong những năm qua anh chưa từng dùng nó, anh thích ở một mình thậm chí là trong thời tiết tồi tệ. Việc ngủ trong mưa vẫn còn tốt hơn nằm ở đó nghe tiếng ngáy của người khác. Quản lý của trạm dừng cũ này cũng cho thuê bốn phòng có giường ngủ. Nếu như ta đi vào đó sớm, chìm vào giấc ngủ nghĩ rằng mình là người duy nhất trong phòng, nhưng khi trời sáng ta nhận ra có thêm ba người khác nằm kế mình.
Sam không biết những người phụ nữ nghỉ ngơi ở đâu. Anh cho rằng có thể họ cùng chia sẻ một căn phòng. Có thể nếu như ở đó không quá đông, một người đàn ông có thể ngủ cùng với vợ anh ta.
Cô gật đầu khi anh chỉ về phía ngoài của trạm dừng và cưỡi ngựa theo anh.
Khi họ đến gần, có điều gì đó không đúng đối với Sam. Cơn mưa phùn cản trở tầm nhìn của anh, nhưng anh không nhìn thấy bất cứ hoạt động gì. Ngay khi họ đến cuối toa xe, Sam nhận ra nơi này hoàn toàn hoang vắng. Anh quay ngựa trở lại phía Sarah. “Ít nhất chúng ta sẽ không phải ở ngoài trời mưa”.
Cô đồng ý và cưỡi ngựa đi cùng anh.
Sau khi quan sát bên ngoài trạm dừng, họ quyết định kho thóc sẽ vừa sạch sẽ vừa là nơi ẩn nấu tốt. Mặc dù mái nhà tồi tàn nhưng kho thóc vẫn còn dùng được.
Cỏ khô được cất giữ ở phía sau, hầu như chắc chắn là do những nông dân quanh đây đã chất vào.
Trong khi Sam chăm sóc cho những con ngựa, Sarah đốt lửa trên nền sàn dơ bẩn tại nơi cao nhất của mái nhà. Không gian trở nên ấm và sáng hơn. Cô lục lọi trong đống đồ dự trữ, nhưng chỉ tìm thấy những hộp đậu, thịt bò khô và những hộp đào.
“Đó là tất cả những gì anh từng ăn khi rong ruổi trên đường sao?” cô hỏi, giơ những cái hộp lên.
“Hầu như là thế”. Sam nhìn thấy dấu chấm hết cho câu hỏi đó nhưng ít nhất họ cũng đã nói chuyện với nhau.
“Để em đoán nhé, khi em làm món bánh nướng yêu thích của anh, em sẽ phải dùng đào để làm”.
Sam mỉm cười. “Anh thích táo hơn. Và trong khi anh nghĩ về nó, em hãy hứa là đừng bao giờ dùng đậu cũng như thịt bò khô để nấu bữa tối cho anh”.
Họ dùng bữa gần bên đống lửa, sau đó Sam đứng canh gác trong một lát và ngắm nhìn trời mưa. Từ góc mắt, anh quan sát cô đang kéo một đống cỏ khô và làm một cái giường gần bên đống lửa. Cái kho thóc cũ này khá kín cho phép khói từ ngọn lửa lan tỏa trong không khí, giúp sưởi ấm các góc.
Đã hai ngày kể từ khi anh chạm vào người cô, và nhu cầu được ôm lấy Sarah hình thành trong người anh. Anh ngắm nhìn cô đang cởi đồ trong bóng tối và dùng nước mưa đựng trong thùng để tắm rửa. Người cô có thể chẳng dơ gì. Cả hai đều ướt sủng mặc dù họ đều có mặc áo mưa. Sau khi lôi bộ đồ ngủ từ túi của mình ra, cô mặc nó vào và treo bộ đồ ướt lên để hong khô.
Khi cô trượt người vào trong chăn của mình, Sam quyết định anh không thể chờ thêm. Anh đi ngang qua cô. Anh cởi áo đi mưa và khẩu lục để chúng trong tầm với.
“Sarah”, anh nói, quỳ gối xuống để chạm vào vai của cô.
Cô ngước lên nhìn anh. “Chúc anh ngủ ngon”. Cô nhắm mắt lại lần nữa.
“Không, chờ đã. Anh chưa sẵn sàng để chúc em ngủ ngon”. Anh lắc vai cô một lần nữa, ao ước cô yêu cầu anh hôn cô hay chạm vào cô. Khi cô không phản ứng gì, anh nói thêm. “Anh có chuyện cần nói với em”.
Sarah tựa đầu lên cánh tay. “Được rồi, Sam. Anh muốn nói chuyện gì với em nào?”
Anh phải bắt đầu tại một nơi nào đó. “Em có thích cách anh hôn em hay không?”
Cô mỉm cười. “Anh biết là em thích nó mà Sam. Nhưng em hiểu rằng những người đã kết hôn với nhau không thể hôn nhau mọi lúc được, vì thế em sẽ cố gắng không yêu cầu điều đó thường xuyên”.
“Em không cần phải yêu cầu anh hôn em, Sarah. Em chỉ cần rúc vào người anh và anh sẽ hiểu lời gợi ý đó”. Anh nghĩ đến việc đề cập con ngựa cái của cô đã làm như thế nào với con ngựa của anh nhưng anh không biết cô có thấy cảm kích khi bị so sánh với ngựa hay không. Ngoài ra, đó không phải là hướng anh muốn cuộc thảo luận này đi đến.
Sarah gập tay lại để làm gối. “Em sẽ nhớ điều đó”. Cô rúc người vào chăn.
Anh lắc vai cô một lần nữa. “Anh chưa nói xong”.
Cô cố gắng ngước đầu lên lần nữa. “Em xin lỗi. Em cho rằng mình quá buồn ngủ. Dường như chúng ta đã cưỡi ngựa suốt trong hai ngày mưa trước khi dừng lại”.
Sam cân nhắc lại kế hoạch của mình. Cô đã mệt. Nhưng anh không biết họ còn được ở bên nhau bao nhiêu ngày nữa. “Em có thích cách anh chạm vào em không?”
“Có Sam, em thích nó”, cô trả lời, trông có vẻ tỉnh táo hơn. “Em chưa bao giờ mơ có một người đàn ông chạm vào em và khiến em cảm nhận theo cách mà anh đã làm”.
“Và em thấy chỉ cần có anh ở bên? Chỉ cần nhìn thấy anh thôi sao?”
“Vâng”. Cô nhướng mày, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cuộc trò chuyện.
Anh mỉm cười. “Anh nghĩ đã đến lúc em thay đổi suy nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng ta. Nói cho cùng, cả hai chúng ta đều biết nó là cuộc hôn nhân lâu dài, vì thế em không thể né tránh nó mãi được”. Anh cố gắng đọc nét mặt của cô nhưng trời quá tối. “Thậm chí em đã nói rằng em không phiền khi mang đứa con của anh và anh thấy chuyện đó có thể xảy ra khi cả hai chúng ta đã có chút ít thân thiết”.
“Em sẽ suy nghĩ về điều đó”. Cô ngồi dậy và đặt cằm lên đùi. “Anh đã nói anh sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng mà”.
“Đúng, anh đã nói như thế”. Sam gật đầu. “Nhưng anh nghĩ em đã sẵn sàng”.
“Không, Sam”. Cô nhấc cằm lên. “Em sẽ là người nói khi nào thời điểm đó đến”.
“Anh nói tối nay là thời điểm đúng đắn”. Những từ ngữ anh nói nghe chói tai hơn ý anh muốn. Anh nghĩ nếu như anh tiếp tục đề tài này, cô sẽ đi theo. Nhưng dường như cô không muốn nói về nó cũng như không muốn làm bất cứ điều gì. “Tối nay có vẻ là thời điểm tốt đối với anh”.
Cô đứng dậy, đột nhiên trở nên vô cùng tức giận. “Sam Gatlin, anh sẽ không phải là người nói với em khi nào thời điểm đó đến”.
“Có, anh có thể làm điều đó”. Anh trèo khỏi tấm chăn ngủ và đi qua lại vài bước trước khi quay trở lại nhìn thẳng vào cô. “Anh là chồng em và anh cho rằng mình biết điều đó”.
“Anh không được bắt em làm bất cứ điều gì!”
“Người phụ nữ quái quỷ này, nếu như anh muốn ép em anh đã làm nó ngay đêm chúng ta kết hôn. Anh đã gắng gượng cho đến tận ngày hôm nay”. Điều này không giống như những gì anh đã dự tính. Anh chỉ về phía tấm chăn ngủ. “Giống như anh đã nói vào đêm chúng ta kết hôn, hãy vào đó và chuẩn bị sẵn sàng. Đã đến lúc anh là người dành chiến thắng trong cuộc tranh luận với em”.
Cô chống tay lên hông, chuẩn bị chiến đấu với anh. Trong một khoảng thời gian dài âm thanh duy nhất trong kho thóc chỉ là tiếng mưa rơi trên mái nhà.
“Không”.. Tiếng của cô còn nhỏ hơn cả tiếng thầm thì.
“Em biết rõ cái gì được mong đợi, vì thế cuộc thảo luận này vô nghĩa. Anh nói đây chính là thời điểm để chúng ta bắt đầu một cuộc hôn nhân thực sự”.
Anh đã từng đọc một cuốn sách, nó nói rằng phụ nữ thích được người đàn ông của họ bắt ép, nhưng Sarah chưa bao giờ đọc cuốn sách đó. Cô nhìn anh một cách giận dữ như thể anh không phải là người đàn ông kiên nhẫn nhất trên trái đất này. Anh chưa bao giờ yêu cầu cô làm bất cứ điều gì cô không thích. Anh thấy được điều đó. Nhưng sau đêm nay cảnh sát trưởng Riley không thể làm gì để chấm dứt cuộc hôn nhân này. Sau đêm nay cô sẽ trở thành vợ của anh hơn là một cái tên.
Cô di chuyển lùi khỏi đám chăn ngủ. “Anh không thể chiếm lấy em bằng việc ép buộc”.
“Dĩ nhiên anh không làm thế!” Sam phẫn nộ khi cô nghĩ anh như thế. “Và anh không muốn em nằm đó hoàn toàn bất động như một xác chết. Điều anh đang làm chính là khiến em thay đổi suy nghĩ, Sarah. Anh sẽ làm tình với em theo cách mà bất cứ người đàn ông nào làm tình với vợ của anh ta”.
“Anh đang phá vỡ lời hứa của chính mình”.
“Anh không có. Anh chỉ giúp em quyết định một cách sáng suốt thôi. Bây giờ, đi ngủ thôi”.
Ngay lập tức, nhanh hơn bất cứ tay súng nào anh từng thấy, Sarah đã kéo một khẩu súng lục của anh ra khỏi bao súng anh treo kế bên áo khoác và nổ súng.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1