Sarah thức dậy cố thử xác định xem phần nào trong suy nghĩ của cô là mơ, phần nào là thực. Họ trải qua buổi chiều đầu tiên tại khách sạn để ăn uống và lựa chọn những quần áo mà cô thích từ hàng tá những thứ mà 2 quý bà ở tiệm quần áo phía bên kia đường đem đến. Cô không nói với Sam đây là lần đầu tiên trong đời cô có những bộ váy mới chưa từng thuộc về bất kì ai.
Ngay khi những quý bà đó biết được số đo của cô, những cái hộp đựng quần áo lót, giày và nón được đem đến cùng với những bộ váy mà cô đã lựa chọn. Sam làm việc với đống giấy tờ tại phòng khách nhưng cô biết anh luôn quan sát cô qua khe cửa.
Sarah vội đi về phía anh khi những người đàn ông giao đồ rời đi.
Cô quỳ xuống gần bên ghế của anh và thầm thì. “Dừng họ lại đi Sam”
Anh đưa đầu gối ra như một cái ghế dành cho cô. “Tại sao chứ?”
“Em không thể tất cả những thứ này. Em chưa bao giờ có nhiều như thế. Em không thể nào đem theo tất cả chúng” Sarah nhìn về phía giường. “Khi còn nhỏ, em đã gói những thứ thuộc về em khi trời tối phòng trường hợp em phải rời đi vào lúc bình minh. Harriet Rainy từng nói với em. “Tao muốn đá mày ra khỏi đây, nhóc à. Mày chẳng đáng được cho ăn”. Sau đó khi em đến sống với bà Vee, bà ấy luôn cảnh báo em có thể phải rời đi “nếu như tình hình trở nên xấu hơn”. Thậm chí Mitchell đã từng hét lên khi anh ta không thích bữa ăn tối rằng “Cô hãy cuốn gói khỏi đây nếu lần tới cô không thể làm được một bữa ăn đàng hoàng hơn!” Em đã cố gắng bởi em không biết phải đi về nơi nào nếu như anh ta không cần em nữa”.
Bàn tay to lớn của Sam chạm đến giọt nước mắt vương trên má cô, đẩy hồi ức ấy sang một bên. “Em có quyền sở hữu nhiều thứ hơn những gì em có thể đem theo, Sarah à”
“Em chưa bao giờ có quá nhiều” Cô tựa vào vai anh, như là cách dễ dàng nhất để cô có thể chạm vào anh. Kể từ khi anh ôm cô vào buổi sáng đó, một sự yên bình đã ngự trị giữa họ.
“Anh cũng vậy”, anh thầm thì khi tựa vào đỉnh đầu của cô.
Anh nhấc cô khỏi chân anh và đề nghị cô thử tất cả mọi thứ mà họ giao đến. Anh nói anh sẽ ngắm nhìn cô nhưng một tiếng gõ cửa đã dời đi sự chú ý của anh.
Khi anh trở lại, trán của anh nhăn nhó. “Anh sẽ trở về trong vài giờ nữa”, anh lầm bầm khi tóm lấy cái nón. “Ở lại đây. Em sẽ được an toàn”. Sau đó anh biến mất, nói về một công việc gì đó không thể trì hoãn.
Vài giờ sau, một cái rương khổng lồ được giao đến với ghi chú mô tả cô sẽ phải chất đầy nó và sẵn sàng để khởi hành.
Sarah cẩn thận lựa chọn từng món đồ và đóng vào rương. Cô không hề có bất kỳ ý niệm nào về nhà của anh ở nơi nào, vì thế cô lựa chọn những bộ quần áo ấm cùng với những bộ đồ thoáng mát. Trước trời tối mọi thứ đã sẳn sàng nếu như anh có quay lại và đề nghị họ rời đi.
Chỉ có điều anh không quay lại và Sarah cuối cùng thay bộ đồ ngủ mới và lăn vào giường. Cô muốn anh ôm cô một lần nữa như anh đã làm sau khi họ tắm xong. Nhưng hai lần trong một ngày là quá nhiều. Cô nghĩ mình là một người phụ nữ thích đòi hỏi.
Ngày hôm sau anh không quay trở lại, nhưng đồ ăn vẫn được giao đến và 2 quý bà từ cửa hàng quần áo đến để sửa những thứ mà Sarah có thể tự làm được. Cô trải qua khoảng thời gian của mình để nghỉ ngơi và ăn uống. Vào buổi trưa ngày thứ ba cô mở cửa sổ ra và nhìn xuống phía dưới. Roses đã đến giao bữa trưa cho cô cùng với mảnh giấy ghi lời nhắn của Sam. Chỉ vỏn vẹn một từ. “Chờ anh”
Trước khi trời tối cô đã sửa lại bộ váy mà anh mua cho cô tại cửa hàng của Mr.Moon và lại ngủ một mình nữa.
Sáng hôm sau Sarah mỉm cười đón những tia nắng ban mai, nhớ lại khi đang ngủ cô đã nghe thấy tiếng mở cửa. Người đàn ông xa lạ ấy đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, thậm chí ngay cả khi anh không ở bên cạnh cô. Những kí ức về buổi sáng anh ôm lấy cô tràn ngập trong tâm trí.
Mắt cô điều chỉnh để thích nghi với ánh sáng. Như thường lệ, Sam không ở cạnh cô. Anh không ngủ trên giường của họ đã ba đêm.
Kéo cái áo choàng, cô đi đến cửa và nhìn vào phòng khách mờ ảo. Sự sợ hãi hoang mang lan dọc cột sống cô. Có điều gì đó khác lạ.
Trong ánh sáng của buổi sớm cô chú ý thấy cái ghế Sam dùng để đọc sách được đặt cách cửa dẫn ra hành lang vài feet. Cô không di chuyển cái ghế đến đó khi cô kiểm tra khóa cửa và đi vào giường ngủ.
Sarah nhón chân đi vào phòng khách. Khi cô đi vòng quanh ghế, hính dáng của Sam hiện ra trong ánh sáng ban mai mờ ảo.
Đôi giày đầy bùn của anh đặt gần cái rương và hai tay khoanh chặt lại quanh ngực.
Sarah nhẹ nhàng di chuyển lại gần và đứng bên cạnh anh. Cô với tay để đánh thức anh nhưng sau khi nhận ra khẩu súng trường đặt yên dọc theo hai chân và một khẩu súng khác đặt trong tằm với tựa vào rương. Anh không chỉ là ngủ trên ghế mà anh còn ở đây để canh gác.
Nếu cô đột ngột chạm vào anh, anh có thể đánh trả lại trước khi anh nhận ra cô. Anh là một người đàn ông được rèn luyện để giết người và không thể sống sót trong nhiều năm nếu không có phản ứng nhanh nhạy.
Cô ngồi xuống sàn bên cạnh anh, quan sát anh ngủ. Anh có thể không được thoải mái, cô nghĩ thầm, nhưng anh đã ở đây bao lâu để chờ rắc rối đến gõ cửa?
Cô không gây ra bất kỳ tiếng động nào khi những tia nắng chiếu rọi khắp phòng.
Cuối cùng anh giật mình tỉnh dậy. Anh đứng lên kiểm tra khóa phòng và cả cửa sổ, sau đó thư giãn khi anh đặt khẩu súng qua một bên. Anh duỗi thẳng người, kéo dãn gân cốt.
Sarah không nói gì cũng không hề di chuyển. Cuối cùng mắt anh dừng lại nơi cô đang ngồi với hai chân cuộn vào bên dưới váy ngủ. Một nụ cười chậm rãi hiện trên gương mặt anh. “Chào buổi sáng, thiên thần của anh”. Sam với tay xuống và nhấc cô đứng dậy.
“Có vấn đề gì sao?” Cô không muốn lãng phí thời gian. Cô không chắc họ phải rời đi khẩn cấp đến mức nào.
“Không có chuyện gì cả”. Anh nói nhưng sự giả dối phản chiếu trong ánh mắt của anh.
Cô nắm chặt cái áo sơ mi nhàu nát của anh trong sự thất vọng. Cô biết sự bình yên trong những ngày qua không thể lâu bền nhưng cô hy vọng có thể kéo dài nó. “Sam, nói cho em biết, có chuyện gì thế? Có phải anh có tin tức gì của Zeb Whitaker phải không?”
“Không”
“Vậy nó là cái gì?”
“Được rồi. Em phải cần được biết”. Anh gật đầu, hướng về một cái ghế nhưng cô không ngồi xuống. “Anh nghĩ Reed và đồng bọn của hắn ta đã đến thị trấn vào tối hôm qua. Anh biết thói quen của những tên tội phạm đó. Reed thích đến những ngôi nhà...”. Anh chần chừ lựa chọn từ để nói. “...của một nhóm phụ nữ khi anh ta ở trong thị trấn. Cách đây vài ngày anh đã nhận được tin hắn rời khỏi Fort Worth, vì thế anh đoán hắn sẽ tìm sự giải trí trong những quầy rượu tại Dallas. Nhu cầu của hắn không phải ở nơi nào cũng có thể được thỏa mãn, vì vậy thật đơn giản để đoán ra hắn sẽ đi đâu. Vài ngày qua anh đã trả tiền để thu lượm những tin tức về hắn”.
Sự lo lắng thay thế cho cơn tức giận trong người của Sarah. “Còn gì nữa? Em muốn biết toàn bộ sự việc”.
“Một người phụ nữ đề nghị giúp anh canh trừng Reed đã biến mất đêm qua. Bà chủ của cô ta nói cô ta thường hay biến mất trong vài ngày, nhưng nó khiến anh lo lắng. Anh không cách nào tìm ra dấu vết của cô ta nhưng anh cảm thấy cần phải để mắt đến những người phụ nữ nói rằng họ biết Reed. Anh đã chờ cho đến khi quán rượu đóng cửa trước khi anh quay trở lại”.
Sam chạm vào tóc cô và ngắm nhìn những lọn tóc quăn xung quanh ngón tay của anh. “Anh đã dự định trở về sớm hơn, nhưng anh nghĩ có thể em sẽ được an toàn hơn nếu ở một mình”, anh thở dài. “Anh đã cố nói cho em biết là anh đang ở gần đây”
“Em cảm thấy anh ở gần bên em”, cô thừa nhận. “Em biết anh chưa bao giờ rời xa em”.
Sam bước tới và kéo một sợi dây thừng ở góc phòng. “Họ sẽ mang bữa sáng đến”, anh nói. “Anh nghĩ sẽ không an toàn khi chúng ta ra ngoài cùng nhau. Mọi người có thể không chú ý khi anh đi loanh quanh đây, nhưng họ sẽ nhảy dựng lên khi nhớ đến một người xinh đẹp như em”
Sarah lắc đầu. “Không ai từng chú ý đến em ngoại trừ anh, Sam, em chỉ là một kẻ - “
“Dùng lại”, anh đối mặt với cô. “Em hãy ngừng tin vào lời nói dối ấy đi”.
Cô nhìn vào anh. “Anh là một kẻ bị mù”, cô trả lời, cô tức giận về việc anh cứ khẳng định cô là loại người mà cô biết mình không phải thế.
“Vậy hãy để anh trở nên mù đi, Sarah”. Anh kéo cô về phía anh. “Em là điều bí mật nhất anh nhận được từ thiên đường”
Anh giữ cô thật chặt trong một lúc lâu, như thể anh không chắc anh phải làm gì với cô. Từ từ cơ thể cô trở nên mềm ra và dính sát vào anh. Anh mỉm cười. Không cần nói bất cứ lời nào. Cả hai người bọn họ đều biết sự gần gũi chính là thứ họ muốn. Là thứ họ cần.
Cô quấn hai tay vòng qua eo của anh và cảm thấy hơi thở khó nhọc của anh.
“Anh bị thương”. Cô cố kéo người ra khỏi anh.
Anh không buông cô ra. “Không có gì cả, anh chỉ giúp một nghị sĩ trẻ trong vụ ẩu đả vào tối hôm qua thôi”
“Sam Gatlin, anh không thể nào rời khỏi em trong vài ngày mà không bị thương. Em thề có Chúa, làm sao anh có thể sống sót khi không có em ở gần chứ?”
Sam mỉm cười. “Anh không không chắc mình còn sống sót. Trước khi gặp em anh chưa từng phải lo lắng về bất cứ điều gì, cũng chưa có thứ gì để anh phải bảo vệ”.
“Anh không quan tâm là có ai đó đang lo lắng không biết anh còn sống hay đã chết sao?”
“Em lo lắng cho anh ư?”
“Dĩ nhiên là em lo lắng cho anh rồi, Sam. Anh là chồng của em mà. Một người vợ đòi hỏi phải quan tâm đến chồng cô ta”.
Hai cánh tay của Sam buông thỏng xuống hai bên. “Anh hầu như quên mất. Đó là một quy tắc”.
Cô cảm thấy anh định rời xa cô. “Cái gì khiến anh nổi điên lên khi em nói những lời đó?”
Anh xới tung mái tóc đã rối bời sau khi thức dậy. “Anh không biết. Có thể anh chỉ muốn em quan tâm xem anh còn sống hay đã chết vì một nguyên nhân khác, hơn là quy tắc mà một người vợ được cho rằng phải có”.
“Em đã nói em không muốn quan tâm đến một người đàn ông không biết khi nào mình sẽ chết”. Cô muốn nói với anh mỗi lần cô nghĩ đến việc quan tâm đến một ai đó thì họ sẽ chết bỏ lại cô một mình hoặc đá cô ra ngoài mà không hề nghĩ ngợi gì. Cô đã quá mệt mỏi để cố gắng được quan tâm. Làm sao anh có thể hiểu được điều đó chứ? Chắc chắn anh không hề nghĩ rằng anh sẽ có được một tình yêu bất diệt bằng số tiền bảo lãnh đó.
Sam nhấc khẩu súng lục lên và kiểm tra để chắc rằng băng đạn đã được nạp đầy. “Em nói đúng, Sarah. Anh có thể không sống được đến mùa đông nhưng có một thứ anh hứa với em, anh sẽ cho em một nơi cư ngụ an toàn trước khi anh đi khắp nơi và tự giết chết bản thân mình. Em xứng đáng nhận được nhiều thứ vì đã kết hôn với anh”.
Nụ cười không hề vương đến mắt khi anh nói thêm. “Anh có cảm giác anh không thể giữ lấy may mắn của mình lâu thêm. Khi điều đó đến, ít nhất anh cũng có một cô vợ góa xinh đẹp nhất tiểu bang này”
“Có ý gì khi anh nói anh không thể giữ lấy may mắn của mình? Anh có thể cho là việc bị đâm, bị bắn và bị đánh là may mắn sao?”
“Không phải thế”, anh cười. “Anh muốn nói may mắn đó chính là việc anh được gặp em”.
Anh cúi đầu xuống và chạm môi mình vào môi cô, sau đó bật cười khi cô quấn hai tay vòng quanh cổ anh và giữ anh tại đó.
Khi cuối cùng anh phá vỡ nụ hôn, anh thì thầm. “Anh có thể làm điều này chứ, em không phản đối anh hôn em vào sáng nay phải thế không?” Hai tay của anh vòng qua eo cô, nhấc cô lên để mắt cô ngang tầm với mắt của anh.
“Không”, cô trả lời khi anh nhấc cô lên cao hơn để anh có thể hôn vào cổ của cô. “Em không phản đối. Thực tế là, em muốn được anh ôm trong một lát, nếu như anh không thấy phiền. Em thích cái cách anh làm em cảm nhận nó”.
“Em đang nói là em nhớ anh sao?”
Sarah nhìn xuống anh. “Em nhớ sự đụng chạm của anh. Làm ơn hãy ôm em một lần nữa đi, Sam”
“Em là một cô vợ hay đòi hỏi”, anh lẩm bẩm khi anh hôn cô. “Nhưng Chúa biết, anh nhớ em như thế nào”.
“Đó không phải là đòi hỏi. Em đã chờ quá lâu rồi”.
“Vậy thì hôn trả lại anh đi”, anh đề nghị. “Và anh sẽ làm như em yêu cầu”.
Cô đặt môi mình lên môi anh khi anh hạ thấp người cô ngang với anh.
Giống như trước, nụ hôn trở nên mạnh mẽ hơn. Anh khám phá miệng cô và dạy cô cách đáp trả lại. Lửa cháy trong người cô, làm cô cảm thấy nhức nhối hơn. Cô đói khát một cảm giác mà cô chưa bao giờ biết nó có tồn tại. Cơn đói khát được ở gần bên anh. Mong muốn được trao cho anh thật nhiều khoái lạc giống như những gì anh đã trao cho cô.
Cô vùi những ngón tay vào trong tóc của anh và giữ lấy nó khi sự ham muốn chạy tán loạn ngang qua ý thức của cô.
Tay anh trượt vào cổ áo bộ váy ngủ của cô và kéo vài cái nút mở ra. Khi miệng anh di chuyển đến phía dưới cổ họng của cô, cô cố gắng nhớ đến việc phải hít thở.
“Anh đã nghĩ về em, thiên thần của anh”. Những từ ngữ của anh chạm vào hõm nơi cổ họng của cô. “Anh đã nghĩ nó không thể được nhưng anh nhớ hương vị của em, giống như một người khát khô mong muốn tìm thấy nguồn nước”
Cô ngửa đầu về sau khi anh kéo thêm vài cái nút mở ra.
Lần cuối anh chạm vào cô chầm chậm và nhẹ nhàng; nhưng lúc này đây một cơn đói khát hiện diện trong những nụ hôn của anh làm mạch cô đập điên cuồng.
Anh hạ cô xuống cái ghế trường kỷ, ngã người cô lên tay anh khiến lưng cô cong lên khi anh quỳ bên cạnh cô. Với cái giựt mạnh, thêm vài cái nút khác được mở ra và miệng anh di chuyển xuống thấp hơn.
Cô thở hổn hển, ngực cô nâng lên hạ xuống đưa vào mặt anh khi anh tiếp tục nhấm nháp da thịt cô. Sự thô ráp từ bộ râu của anh cọ xát phía trong ngọn đồi nữ tính của cô, nó trái ngược hoàn toàn với sự mềm mại của môi và lưỡi anh. Bộ đồ ngủ bằng vải bông hầu như không thể che kín cơ thể cô, để vùng da thịt tròn trịa phơi bày ra.
Đó chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi miệng anh tìm kiếm làn da mềm mại ấy và nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên nơi đó.
“Anh quá đói”, anh lẩm bẩm. “Quá đói vì em, Sarah à”
Khi anh hướng lên môi cô, miệng cô đã mở sẵn chờ đợi anh. Cô run lên bên dưới anh. Không hề cắt đứt nụ hôn, anh ấn tay mình khắp eo của cô và nhè nhẹ vuốt ve cô. Những ngón tay của anh di chuyển dọc theo eo của cô sau đó lướt đến lưng, cuộc hành trình tiếp tục đi xuống để khum lấy hông của cô trong bàn tay to lớn của anh.
Tay anh trở lại với lưng của cô. “Anh nhớ cảm giác về em. Không phải là một người phụ nữ hay chỉ đơn thuần là một người vợ, mà đó chính là em, Sarah. Là em”
Lần thứ hai tay anh mạo hiểm đi xuống phía dưới, cái đụng chạm của anh trở nên mạnh mẽ hơn, cảm giác cơ thể đầy đặn bên dưới lớp quần áo của cô.
Cô chào đón sự ấm áp của bàn tay anh, yêu cái cách anh đột nhiên cần đến cô.
Khi anh trở nên quen thuộc với những đường cong trên cơ thể cô, cô mê đắm trong những cái mơn trớn của anh. Cô lăn lưng qua và để anh vuốt ve cô. Cô cần ngọn lửa từ sự ôm ấp của anh lên khắp da thịt cô, vặn xoắn lưng về phía mặt anh để anh có thể hôn cô nhiều hơn. Có một sự khẩn cấp trong cả nụ hôn và sự đụng chạm của anh.
Sam nhìn xuống cô với sự ham muốn phản chiếu trong đôi mắt sẫm lại của anh. “Cởi đồ ngủ của em ra, Sarah. Để anh được nhìn thấy em”.
Với hai bàn tay run rẩy, cô kéo bộ váy ngủ xuống đến eo và nhắm chặt hai mắt đến mức có thể.
“Sarah, nhìn vào anh nào”
Cô không cử động.
“Sarah, Mitchell có từng nhìn em như thế này không?”
“Không” cô thì thầm.
“Vậy thì hãy nhìn vào anh đi”
Cô muốn nói cho anh biết cô có thể e thẹn nhưng những gì họ đang làm lúc này chưa bao giờ khiến cô cảm thấy xấu hổ. “Anh ta chưa bao giờ yêu cầu. Em chưa bao giờ muốn để anh ta nhìn thấy”. Cô kìm nén mong muốn nói cho Sam biết Mitchell chỉ xem cô như một thứ hữu ích.
Khi ánh mắt họ khóa lấy nhau, cô nhận ra sự xinh đẹp của mình phản chiếu trong ánh mắt của anh. Anh không hề giả vờ. Theo vài cách nào đó và có thể chỉ đối với người đàn ông này, cô là một người phụ nữ xinh đẹp. Cô tin thế.
“Chạm vào em đi, Sam”. Cô thì thầm, mong muốn cảm nhận bàn tay anh trên da thịt cô.
Những cái vuốt ve của anh di chuyển dọc theo hai bên bã vai của cô.
“Không” cô bật cười. “Chạm vào em cơ”.
Một cách chần chừ anh di chuyển lòng bàn tay phủ lấy ngực cô. Khi ngón cái của anh lướt qua, cô cong người lên, van xin thêm nữa. Cô nhắm mắt lại, thích thú cái cảm giác bàn tay anh di chuyển khắp phần da thịt mềm mại của cô. Anh khám phá từng đường cong trên cơ thể cô, quay trở lại với cái đỉnh nhọn nơi ngực của cô, sau đó nhẹ nhàng cười khúc khích khi cô rên rỉ trong sự khoái lạc.
Anh giống như một nghệ sĩ, sưởi ấm cơ thể cô khi anh nhào nặn nó bằng bàn tay của anh. Khi cô mở mắt ra, cô thấy anh đang ngắm nhìn cô. Anh đẩy váy ngủ của cô tách ra, nấn ná tại đó như thể anh không biết chạm vào cô bằng thứ gì khác ngoài hai bàn tay của anh.
Khi anh để ý thấy cô đang quan sát anh, anh hỏi. “Em lạnh sao?”
“Không”, cô trả lời, muốn cảm ơn anh vì đã hỏi.
“Em xấu hổ à”. Anh nhìn vào mắt cô khi tay anh sít chặt lấy ngực cô.
Lông mi khép lại và hai môi cô thoát ra một tiếng thở dài thích thú. “Không” cô trả lời lần nữa, ngạc nhiên nhận ra mình không hề cảm thấy xấu hổ. “Anh có phiền không nếu thỉnh thoảng em yêu cầu anh làm lại nó?” Cô thì thầm khi sự khoái lạc cho phép cô nói thêm.
Một nụ cười nhếch lên nơi góc miệng của anh. “Anh không phiền”.
Anh cúi xuống và chạm môi mình vào môi cô. Sau đó như có một làn nước ấm trôi xuống cổ họng cô, miệng anh di chuyển xuống dưới, lần này không chỉ ở yên tại thung lũng giữa ngực cô mà còn vuốt ve nó bằng miệng của anh.
Cô chìm vào sự sung sướng đang chạy khắp lỗ chân lông. Khi anh hoàn thành việc nhấm nháp bên ngực đầu tiên và sau đó đến bên còn lại, dục vọng đã nhấn chìm cô hoàn toàn. Anh quay trở lại với miệng cô và lắp đầy nó bằng những nụ hôn thật sâu của anh.
Những ngón tay anh di chuyển khắp người cô, chạm vào cô một cách mạnh mẽ khi anh hôn cô. Cô đã trôi dạt đến thiên đường. Khi anh bao phủ một bên ngực của cô bằng miệng của anh và bên còn lại bằng bàn tay rắn chắc của anh, cô nghĩ mình đã chết vì khoái lạc. Cô cong lưng lên và khóc gọi to tên anh.
Sam dừng lại và vùi mặt vào mái tóc rối của cô. “Anh có làm em đau không?”Anh nói không chắc chắn, như thể anh chưa từng làm điều này trước đây. “Anh sợ mình sẽ bị lôi cuốn theo mất”
Cô di chuyển má tựa vào anh. “Không, anh không làm em đau”. Cúi thấp người xuống tai anh, cô thì thầm. “Làm lại một lần nữa đi anh”.
Sam hướng đôi mắt đói khát về phía cô. Không phá vỡ ánh nhìn, bàn tay anh di chuyển lên làn da trần trụi của cô một lần nữa.
Cô mỉm cười khi anh thuộc lòng cơ thể cô bằng sự đụng chạm của anh. Dục vọng rực sáng trong cái nhìn của anh, sưởi ấm cô, nói cho cô biết cô không cần phải van xin anh chạm vào cô. Cô thì thầm gọi tên anh, tách môi ra khi anh hạ thấp miệng xuống để thực hiện lởi thỉnh cầu không nói ra của cô.
Cô không đáp trả lại anh khi có tiếng gõ nhẹ vào cửa, Sam bế cô lên và mang cô đến giường. Khi họ đi đến phòng ngủ, người đàn ông đang giữ lấy cô đột nhiên cả người cứng lại. Anh thả cô xuống giường một cách vội vàng.
“Vẫn còn quá sớm để họ mang bữa sáng đến”. Những từ ngữ của anh lạnh lùng, thực tiễn.
Cô bắt lấy một cái gì đó thoáng qua trong mắt của Sam, bây giờ nó cứng như lớp thép trên khẩu súng anh đeo nơi hông.
Anh kéo cửa lại để không ai trong hành lang có thể nhìn thấy Sarah, sau đó anh nhấc khẩu súng trường lên trước khi anh đáp trả tiếng gõ cửa đó.
“Là ai?” Tất cả sự nhẹ nhàng đã biến mất khỏi giọng nói của anh.
Tiếng gõ cửa nhẹ lại đến một lần nữa. Lúc này càng thêm khẩn trương.
Sam di chuyển đến bên cạnh cửa. Sarah quên cả việc hít thở. Suy nghĩ đầu tiên của cô là núp xuống bên dưới tấm trải giường như nếu Sam nghĩ những viên đạn có thể bắn xuyên qua cửa, thì chúng sẽ có thể chạm đến cô.
“Bước ra”. Sam ra lệnh xuyên qua cánh cửa.
Sarah không thể bất động lâu hơn. Cô kéo tấm trải giường quanh người và vội vã đứng phía sau khe hở vào phòng ngủ của cô. Từ đây xuyên qua lớp kính bị nứt, cô có thể nhìn thấy Sam. Những gì anh đã nói với anh chàng cảnh sát cách đây vài ngày xuất hiện trong tâm trí cô. “Họ phải bước qua xác tôi trước khi làm hại đến Sarah”.
Cô muốn hét to lên, “Không! Đừng giết Sam! Đừng làm thế vì tôi!” Nhưng sự sợ hãi giữ lấy cô, đóng băng các giác quan của cô cho đến khi cô biết cô không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
Anh nâng khẩu súng trường lên vai và lướt đến trước cửa vài inch. Với sự di chuyển nhẹ nhàng anh xoay đấm cửa, nâng những ngón tay đến cò súng khi cánh cửa gỗ gõ nhẹ vào chân anh.
Anh nhìn vào hành lang xuyên qua lỗ ngắm của khẩu súng.
Sarah bắt bản thân mình quan sát, từ từ vài giây trôi qua.
Sam không hạ khẩu súng xuống khi 4 ngón tay đầy máu nắm lấy cánh cửa và chạm vào cái áo sơ mi trắng của anh.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1