Sam bước ra khỏi cánh cửa, áo sơ mi của anh dính đầy máu khi một người phụ nữ vấp phải ngưỡng cửa dẫn vào phòng khách. Cái khăn quàng len màu xám của cô ta trượt ra khỏi vai và anh nhận ra cô ta chính là người phụ nữ ở quầy rượu, người mà cách đây vài đêm đã nói với anh tên cô ta là Norma.
Cô ta đi lảo đảo về phía trước, để lộ một đường dài màu đỏ sẫm trượt dọc theo cổ họng.
“Giúp tôi với!” Cô ta khóc lên kèm theo sự sợ hãi tột cùng. “Làm ơn, hãy cứu tôi!”
Sam bắt lấy cô ta khi cô ta ngất đi.
“Sarah!” Tiếng hét của anh giống như sự ra lệnh cho các binh sĩ nơi chiến trường. Không còn thời gian để mà thảo luận nữa. “Sarah, anh cần em”.
Vợ anh chạy lại bên anh trước khi tên cô biến mất trong không khí. Cô không nói một lời nào, chỉ đứng đó thật sẵn sàng. Nếu có thời gian anh sẽ phải khen ngợi cô. Nhưng lúc này đây còn có việc phải làm nhanh lên mới kịp. Rắc rối đã đến.
Anh nhét khẩu súng trường vào tay Sarah và nâng người phụ nữ ở quầy rượu lên khỏi thảm. “Đóng cửa lại”.
Cô làm theo mệnh lệnh của anh khi Sam cố tìm một nơi để đặt người phụ nữ ấy xuống. Cô ta gần như nặng gấp hai lần Sarah hay có thể hơn. Và không như vợ anh, cô ta không thể nào yên lặng trong một phút. Cô ta lẩm bẩm và khóc lên khi bản thân vẫn còn đang chiến đấu với ma quỷ.
Cô ta không thể giúp được gì, Sam đặt cô ta xuống ghế trường kỷ, nơi mà chỉ vài phút trước anh đang yêu Sarah. Anh đặt tạm cô ta lên tấm đệm, cố thoát khỏi cánh tay của cô ta. Lúc này anh dường như trở thành bến bờ để cô ta bám vào khi cô ta đang cố lấy lại sức.
“Giúp tôi với” cô ta nài xin, giữ chặt lấy áo sơ mi của anh. “Làm ơn hãy giúp tôi, chàng trai. Nếu không tôi chết mất”.
Sam nhìn chằm chằm xuống lúc cô ta đang cố gắng hít thở. Anh không chắc anh có thể làm được gì. Khi cô ta đến đây, cô ta gần như đặt cả mạng sống của anh và Sarah vào sự nguy hiểm.
“Dĩ nhiên chúng tôi sẽ giúp cô mà”, giọng nói của Sarah đến từ nơi nào đó phía sau anh. Cô kéo anh ra như thể anh là một ngọn núi chắn ngang lối đi của cô. “Bây giờ hãy nằm xuống và thư giãn nào, cô gái yêu quý!”
Sam nhìn chằm khi Sarah quỳ giữa anh và người phụ nữ đang nằm trên ghế. Sarah mang đến một thau nước và cái khăn được quấn quanh cánh tay cô. Một điều gì đó lướt qua tâm trí anh, cô chưa bao giờ gọi anh một tiếng “Anh yêu” khi anh bị thương. Cô thường quá bận rộn để gọi anh bằng những cái tên khác.
“Hãy nằm yên và để tôi xem vết thương cho cô nào!” Sarah nhúng khăn vào thau nước. “Chúng tôi sẽ xem xét vết thương nơi cánh tay cho cô ngay khi tôi lau sạch vết máu nơi cổ họng cô, được chứ?”
Người phụ nữ ấy nhìn vào thiên thần đang đứng trước mặt cô ta trong sự hoảng sợ. Cô ta đã ngừng khóc, van xin hay la hét. Cô ta chỉ nằm yên đó cho Sarah lau rửa vết thương, như thể cô ta nhận ra mình đang giao mạng sống cho một người tốt.
Từ từ cái khăn đẫm máu và chậu nước chuyển sang màu đỏ tươi.
Sam đã không chú ý đến vết thương trên cánh tay của cô ta, nhưng anh hiểu cô ta đang cảm thấy như thế nào. Anh cũng đã phản ứng giống như thế khi Sarah chăm sóc vết thương cho anh. Cô giống như một thiên sứ được Chúa trời phái xuống để cứu lấy những người giống như anh. Vợ anh không hề nói dối khi cô ấy nói rằng mình biết cách xử lý những vết thương. Cô làm một cách chuyên nghiệp và nhanh chóng.
“Nào, nó chỉ hơi lạnh một chút thôi”, Sarah thầm thì như thể cô đang nói chuyện với một đứa bé. “Nó sẽ giúp cho máu ngưng không chảy xuống cổ họng của cô”.
Sarah làm ướt một cái khăn sạch và ấn vào cổ của người phụ nữ ấy. Khi cô nhấc tay cô ta lên để giữ lấy cái khăn, cô hỏi một cách thư thái giống như đang thưởng thức một tách trà. “Nào, tên cô là gì, cô gái yêu quý?”
“Norma”, cô ta trả lời. “Chỉ là Norma thôi, thưa cô. Nếu tôi có được một cái họ thì có lẽ tôi đã quên nó mất rồi”.
“Đừng lo lắng, Norma. Cô sẽ ổn cả thôi”. Sarah vừa quấn băng vết thương nơi cánh tay vừa nói. “Tôi đã từng làm việc này nhiều lần và điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là ngăn không cho máu chảy ra nữa. Theo tôi biết có hai thứ có thể giúp ta làm chuyện này. Nước lạnh và một cái băng vết thương tốt nhất”.
Trước sự ngạc nhiên của Sam người phụ nữ ấy ngã lưng ra sau và nhắm mắt lại, cho phép Sarah chăm sóc vết thương cho cô ta. Anh không thể nào cử động khi Sarah tiến hành những phép màu của cô, anh đứng đó cố giữ lấy thật nhiều những khoảng khắc cô trở nên quá mức tuyệt vời như thế này.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã ổn chỉ còn vết máu nhỏ chảy xuống từ cổ họng của người phụ nữ ấy, Sarah liếc nhìn về phía Sam.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Có thể kẻ gây ra việc này chỉ muốn hù dọa, chứ không có ý định giết chết cô ấy. Chỉ cần nhích thêm một phần tư inch nữa thì em không bảo đảm cô ấy giữ được tính mạng”.
Sam cau mày. Nếu đây là tác phẩm do Reed gây ra thì có thể hắn bất cẩn hoặc không bận tâm đến. Với hai vết thương như thế này hắn thật sự có ý định giết chết người phụ nữ này.
Sam ước gì cô ta đừng mò đến cửa phòng của anh, nhưng sự tò mò khiến tâm trạng anh trở nên tốt hơn. “Làm thế nào cô tìm ra nơi này?” anh nói, chất giọng nghe có vẻ tức giận hơn những gì anh muốn thể hiện.
Norma trông có vẻ hoảng sợ khi cô liếc qua Sarah để nhìn vào Sam. “Một tối khi anh ra về, tôi đã chạy ngay về nhà và sai con trai bám theo anh”.
“Tôi đã không trở về ngay khách sạn tối hôm đó”. Sam đáp trả lại khi ngọn lửa đang cháy bùng lên trong người anh.
“Tôi biết”, cô ta trả lời. “Nhưng con trai tôi rất thông minh. Nó nói anh đi vòng qua nơi này đến hai lần và mỗi lần đi qua anh đều chỉ nhìn chăm chú vào cửa sổ trên lầu hai y hệt như anh đang tìm kiếm vàng”.
Sam chửi thề. Anh luôn cẩn thận che đi mọi dấu vết của mình, nhưng người phụ nữ quỷ quyệt này nói đúng. Anh có thể không cần quay trở lại phòng nhưng anh không thể ngăn bản thân không liếc nhìn về phía cửa sổ với hy vọng nhìn thấy Sarah đi ngang qua. Anh đã để sự say mê đối với vợ kéo cô ấy vào sự nguy hiểm này. Anh nên tự xé toạc cổ họng của mình họa may mới chuộc được tội.
Với sự trợ giúp của Sarah, cô ta từ từ ngồi dậy. “Tôi sẽ không đến đây nếu như việc này không quan trọng. Tôi đáng lẽ phải nói với người đàn ông Ailen là tôi muốn gặp anh và chờ đợi giống như những gì anh đã nói”. Hai mắt của cô ta ngập tràn nước mắt. “Nhưng Ellie không còn thời gian nữa. Tôi buộc phải tìm ra anh ngay lập tức”.
“Ellie?”
“Là cô bé anh nhìn thấy tại quầy rượu vào buổi tối anh gặp tôi để hỏi về Reed”, Norma thầm thì như thể cô ta sợ có ai đó sẽ nghe lén.
“Tôi nhớ rồi”, Sam trả lời. “Cô bé đó bị sao?”
Norma nhắm mắt lại và cố ép mình nói tiếp. “Cái gã mà anh đang tìm - Reed - đã trở lại đây vào khuya hôm qua. Tôi không thấy hắn ta cho đến khi quán đóng cửa. Tôi và Ellie đang lau dọn quán thì tôi nhìn thấy hắn ta đang đứng trong màn đêm. Hắn xoay con dao lưỡi mỏng bằng bạc giữa những ngón tay, như thể nó chẳng khác gì một món đồ chơi”.
Cô ta không thể nào ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống. “Tôi nói Ellie núp ra phía sau, còn tôi quay lại giáp mặt với Reed”, cô ta mỉm cười. “Nhưng tôi cũng chẳng phải là một kẻ ngốc, tôi giữ một con dao đi săn trong tay để phòng trường hợp rắc rối xảy ra. Tôi đã lôi nó từ phía sau lối vào quầy rượu trước khi tôi đi về phía gã đàn ông độc ác nham hiểm đó”.
Sam liếc nhìn Sarah. Hai mắt cô mở to với sự hứng thú xen lẫn với chút sợ hãi. Anh cố kìm nén bản thân không kéo cô vào vòng tay anh.
Norma bắt đầu nhớ lại. ““Anh muốn gì, Mr.Reed?” Tôi hét lên trước khi tôi đến chỗ hắn ta, nhưng tôi đến quá gần và hắn đã tóm lấy và kề lưỡi dao bạc vào cổ họng tôi. “Quán đã đóng cửa rồi”, tôi nói. Hắn ta nhìn tôi như thể tôi chẳng khác gì ly rượu whiskey đổ tràn, sau đó hướng về phía cánh cửa nơi Ellie đang trốn”.
Ánh mắt trở nên hoang dại khi cô ta nói tiếp. ““Cô không phải là người ta muốn”, hắn ta nói rồi đi về phía tôi và nếu như có thể hắn ta còn muốn đi xuyên qua người tôi. “Thứ ta muốn chính là dấu vết của ta trên người cô”, hắn nói. “Cô biết đó là trò ta thích chơi mà”“.
“Tôi bắt đầu hét lên và chĩa con dao về phía hắn. Tôi là người đã ở bên Ellie khi hắn bỏ đi và tôi không muốn nhìn thấy việc đó xảy ra một lần nữa”.
Norma ngước lên nhìn Sarah. “Tôi không biết nhiều về việc chăm sóc vết thương. Tôi thực sự lo lắng mình sẽ làm không đúng. Chúng tôi không thể chi trả tiền khám bệnh. Tôi đã lấy một ít mụi than để khiến vết thương không chảy máu nữa. Tôi không biết mình làm thế có đúng không. Nó đã để lại một vết sẹo xấu xí trên mặt của con bé”.
Sam nhìn Sarah. Đôi mắt vợ anh lấp lánh những giọt nước mắt chực rơi ra. Anh nên đề nghị cô rời khỏi phòng. Cô không cần phải nghe những điều này. Reed không đuổi theo Sarah. Người hắn ta bám theo chính là anh. Nhưng Sam không mở lời vì anh biết Sarah sẽ không rời khỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh biết rằng phần còn lại của câu chuyện cũng chẳng sáng sủa gì hơn phần đầu.
Cô ta cẩn thận chạm vào cổ họng mình. “Hắn ta đột ngột đi đến chỗ tôi, giống như một cơn gió rút lấy hơi thở của tôi. Tôi chống cự lại hắn ta, vung con dao về phía hắn. Nhưng hắn ta quá nhanh. Trước khi tôi có thể làm hắn bị thương, hắn đã đập mạnh vào đầu tôi khiến tôi cảm thấy cả căn phòng chao đảo. Điều tiếp theo tôi biết là mình đang nằm trên sàn nhà đầy bụi. Hắn đè mạnh đầu gối lên ngực tôi khiến tôi không thể nào thở được. Tôi nghe thấy hắn cười lớn lên trước khi tôi cảm thấy con dao lướt qua cổ họng mình”.
Norma nắm lấy bàn tay của Sam, nhưng anh đã kéo ra. Anh cần phải thật sẵn sàng nếu như rắc rối có đến gõ cửa. Anh cố gắng lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa. Reed có thể không biết anh có mặt tại thị trấn này. Gã tội phạm đó có thể chỉ bước vào quán rượu để kiếm gái. Nhưng nếu như hắn ta nhìn thấy người phụ nữ này chạy đi báo tin cho ai đó, anh dám cá rằng hắn sẽ đuổi theo.
“Tiếp theo chuyện gì đã xảy ra?” Sam chú ý Sarah đã cầm lấy tay của cô ta.
“Reed giựt tóc tôi và bắt đầu đập mạnh đầu tôi xuống sàn. Tôi nghĩ hắn muốn tôi chết thật nhanh”. Cô ta hỉ mũi vào góc chiếc khăn. “Tôi không biết hắn đã làm như thế bao nhiêu lần. Sau một lúc tôi chỉ còn nghe thấy tiếng đầu tôi đập vào sàn. Tôi có thể đã ngất đi, bởi thứ kế tiếp tôi biết đó chính là mình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà và cảm thấy cái gì đó âm ấm chảy xuống cổ họng. Tôi ngồi dậy và nhìn quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của Ellie và Reed”.
Norma chùi mũi vào miếng băng gạc mà Sarah đã buộc quanh cánh tay cho cô ta. “Hắn đã bắt con bé. Tôi biết hắn đã bắt con bé, và lần này chắc chắn hắn sẽ giết chết con bé”.
Sam với tay lấy khẩu súng trường của anh.
Norma khóc lên. “Anh làm ơn hãy tìm ra họ, Mr.Sam! Tôi biết anh là người sử dụng súng một cách thành thạo. Một tay súng thực thụ. Tôi biết không ai khác có thể đương đầu với một tên giết người man rợ như Reed. Tôi sẽ tiền công cho anh. Tháng này tôi để dành được 20 đô-la. Nó sẽ là của anh nếu như anh có thể tìm ra Ellie và đem con bé trở về”.
Sam quỳ một gối bên cạnh cô phục vụ quầy rượu đang khóc nức nở. Anh cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện. “Cô bé đó là con gái cô phải không?”
Norma gật đầu. “Tôi không nói cho mọi người biết. Tôi không muốn họ nghĩ rằng tôi đã già. Nhưng tôi là mẹ của con bé và tôi yêu nó hơn cả mạng sống của mình. Tôi làm những gì tốt nhất có thể cho con bé và con trai của tôi. Chúng không có được nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ chúng bị đói. Hầu hết những người làm nghề như tôi đều vứt bỏ con của họ, nhưng tôi không thể làm thế”.
Sarah vòng tay qua vai của người phụ nữ đó. “Sam sẽ giúp cô mà”, cô thì thầm. “Anh ấy sẽ tìm ra Ellie và đem con bé trở về”.
Sam hết nhìn người phục vụ quầy rượu rồi đến Sarah. “Anh không thể”. Làm sao Sarah có thể hứa với cô ta như thế chứ?
“Anh phải làm thế”, cô trả lời, như thể lời yêu cầu của cô chỉ là một điều đơn giản.
“Anh không thể bỏ em ở lại đây một mình được!” Sam quát lên. Ý nghĩa anh có thể phải để Sarah ở lại đối mặt với Reed khiến anh cảm thấy hoảng sợ hơn bất cứ khẩu súng chó chết nào nhắm thẳng vào anh. “Có thể nửa thị trấn này đều biết cô ta đến đây. Anh phải nghĩ đến sự an toàn của em, Sarah. Anh không thể đi tìm Ellie và đưa em vào sự nguy hiểm được”.
Sarah đứng lên và đặt hai tay nắm lại ngay hông. “Anh phải đi tìm cô bé, Sam. Anh phải cố gắng cứu con gái của cô ấy trong khi vẫn còn thời gian”.
“Tại sao chứ?” Cô không thấy cô đang đẩy mạng sống của mình vào nguy hiểm để cứu lấy cô gái làm ở quầy rượu gần như đã chết hay sao?
Hắn ta thường rất ung dung trong việc tra tấn những người phụ nữ hắn chọn. Hắn thích khiến họ hoảng sợ vì những lời hắn nói trước khi làm hại họ bằng con dao của hắn. Nhưng tối nay Reed có thể đoán ra sẽ có kẻ bám theo hắn sau khi hắn bắt một cô gái lần thứ hai. Hắn ta có thể đang vội vã rời đi mà không để lại bất kỳ bằng chứng phạm pháp nào. Sam phải tìm cách khiến Sarah hiểu ra vấn đề của mọi chuyện. Anh cần phải ở đây với cô. Để bảo vệ cô.
Sarah nhìn anh, sự buồn bã ẩn chứa trong đôi mắt xanh lợt xinh đẹp của cô. Cô thì thầm. “Bởi vì con gái cô ấy đáng lẽ đã là em”.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1