chương 16/ 32

Sam đi bộ trên những con đường ở Dallas, không gian về khuya tĩnh lặng. Không giống như Fort Worth, nơi những quầy bar và quán rượu mở cửa cho đến lúc bình minh, Dallas hoạt động theo một thời gian biểu nhất định. Nếu như Fort Worth là một đứa trẻ hoang dại thì Dallas là một bà cô đoan trang. Cho dù cả hai đều nằm dọc bờ sông Trinity, nhưng Dallas là nơi trao đổi hàng hóa chỉ chịu sự tấn công từ những cuộc tấn công của bộ lạc da đỏ, trong khi đó Fort Worth ra đời như một pháo đài chỉ bị người da đỏ tấn công một lần xảy ra cách đây 30 năm.

Một phần trong Sam ước anh được ở Fort Worth. Thị trấn đó luôn phù hợp với anh hơn. Cho đến gần đây, Dallas đem lại cho anh một nơi cư trú tránh xa nguy hiểm hơn một nơi anh bước vào để tìm lấy rắc rối. Anh có thể thay quần áo và đi lại giữa những thương nhân và những người chủ tiệm mà không lo lắng bị ai đó nhận ra. Anh muốn một nơi an toàn dành cho Sarah. Chỉ sau đêm nay, anh sẽ tốt hơn thôi.

Gã cảnh sát biệt động trẻ tuổi đã đúng về việc Reed đang đi về phương Bắc. Nhưng đó là ở Dallas, chứ không phải ở Fort Worth, tên tội phạm đó đang đi về hướng này. Sam đã lên kế hoạch chờ cho đến khi Reed đến. Anh không có thời gian để tự hỏi Reed có truy tìm để nã súng vào anh hay không. Sam cần phải giải quyết vấn đề rắc rối này thì anh mới có thể xúc tiến việc tìm Zeb Whitaker trước khi lão thợ săn trâu rừng đó tìm thấy Sarah.

Sam dừng lại trước một ngọn đèn đường và đốt một điếu xì gà khi anh nghĩ về người phụ nữ chờ anh ở cách vài khu nhà. Anh không thể xác định việc kết hôn với cô là điều ngu xuẩn nhất hay điều thông minh nhất anh từng làm hay không. Anh đã đi như một người chết trong nhiều năm, và bằng cách nào đó cô đã đánh thức anh dậy. Bây giờ dường như anh lại có thêm nhiều gánh nặng cần phải lo lắng hơn. Nhưng một lần nữa, có vài điều tốt đẹp xảy ra mà anh không hề dự trù được.

Anh tự mỉm cười. Cô đã làm anh ngạc nhiên bởi lời yêu cầu của cô lúc sáng nay. Nó đã chiếm lấy mọi sự tập trung của anh: chạm vào, ôm lấy mà không hề chiếm đoạt. Nhiều năm qua đã dạy anh kìm nén cảm xúc của mình một cách rất tốt, nhưng anh không chắc anh có thể cùng cô chơi cái trò chơi chỉ đơn giản là đụng chạm này đến bao lâu nữa. Cô muốn anh ở gần cô. Cô muốn anh xem cô như một người phụ nữ. Cô muốn được ai đó ôm lấy cô. Nhưng cô không muốn anh ở trên giường của cô.

Anh hít một hơi thuốc dài và thả khói ra. Không phải là không thể, anh nghĩ kèm theo cái cười toe toét. Anh chưa bao giờ ve vãn bất kì một người phụ nữ nào, nhưng anh nghĩ anh sẽ thử quyến rũ cô vợ của mình.

Sam sẽ giữ lời hứa của anh. Anh sẽ chờ cho đến khi cô nói rằng cô đã sẵn sàng. Cô sẽ là người đến với anh và cầu xin một cuộc hôn nhân không phải chỉ trên danh nghĩa. Sau đó anh sẽ yêu cô như anh chưa hề yêu một người phụ nữ nào và để cô lại ở một nơi an toàn. Cô sẽ có một ngôi nhà của chính mình, đủ tiền để sinh sống và anh sẽ có một hồi ức đẹp theo anh đến suốt đời.

Sarah không biết về điều này nhưng cô sẽ trao cho anh một thứ mà anh nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ có được. Những người đàn ông giống như anh không có một cơ hội nào để lăn lộn trên cỏ với những người phụ nữ trả tiền theo giờ. Sarah trao cho anh cái thoáng qua, những thứ mà cuộc sống đáng lý phải đem lại khi ở bên một người vợ. Và một sự thoáng qua là đủ rồi. Đã đủ lắm rồi.

Sam đẩy người ra khỏi trụ đèn và đi về phía hẻm sau. Anh có việc để làm.

Một giờ sau anh đã đứng tại nơi mà mùi rác rưởi thiêu đốt cái lỗ mũi của anh. Anh đã đi qua ba quán rượu và cái quán này trông cũng chẳng hứa hẹn gì so với với những quán khác. Anh đứng ngay tại quầy chất đầy bia và ngắm nhìn xung quanh. Có vài gã đã sắp say và hét ầm ỹ cả lên. Cô phục vụ quầy rượu mũm mĩm, hơn 30 tuổi cọ vào người anh vài lần, nhẹ nhàng mời rượu anh khi cô ta đi qua. Cái áo khoác của cô ta trễ xuống và nấn ná tại những nơi trọng yếu ngụ ý cô ta dự định trở về nhà vì ở đây không ai khiến cô ta cảm thấy hứng thú.

“Sẵn sàng cho một ai khác chưa, chàng trai?” Cái hông rộng của cô ta chạm vào chân của anh.

Cô ta có mùi như khoai tây để quá lâu, Sam nghĩ và thấy bản thân anh muốn ở gần mùi hương kim ngân.

“Không, cám ơn”. Anh không hề nhìn vào mắt cô ta. Cách đây khá lâu anh đã học được một điều đôi khi con người nhớ đến những chi tiết về một người nào mà họ không đối mặt trực tiếp. “Tôi ổn, chỉ là tôi đang chờ một người”

“Tên tôi là Norma” Cô ta nháy mắt. “Hãy mua cho tôi một ly rượu và tôi sẽ là một ai đó của anh”

“Tôi sẽ mua cho cô một ly rượu nếu như cô muốn nó, nhưng tôi muốn ở một mình”. Sam không muốn cho người phụ nữ này bất kỳ cơ hội nào để ngã giá trong tương lại. Anh đã từng nhìn thấy những người phụ nữ hộp đêm trở nên điên cuồng trong nháy mắt khi họ nghĩ rằng họ cần tìm một người đàn ông để qua đêm.

Cô ta tự rót cho mình một ly rượu từ cái chai đặt phía trước mặt anh. “Tốt thôi. Anh không biết mình đang bỏ lỡ cái gì đâu”

Anh nhìn cô ta một cách tỉ mỉ và nghĩ rằng anh biết anh đang bỏ lỡ cái gì. Một cái giường bẩn thỉu. Một người phụ nữ đã từng bị sờ mó quá nhiều, cô ta bắt đầu thở dài trước khi những cái nút trên cái áo khoác của cô ta mở ra và sự rỗng tuếch sau đó khiến anh đau đớn bên trong. Anh thà chết đói còn hơn ăn cơm tại cái bàn của cô ta.

“Có muốn nói cho tôi biết tên người bạn của anh không?” Cô ta tựa vào quầy, đặt cheo hai cánh tay dưới ngực. “Có thể tôi biết anh ta. Tôi biết hầu hết những người đàn ông đã đến đây. Tôi đã ở đây được hơn 10 năm”

“Tên anh ta là Reed” Sam trả lời, anh đoán cô ta có lẽ đã sống trong cái bầu không khí tồi tệ này khoảng 20 năm. Những vết nhăn trên da là do làm việc vất vả chứ không phải do ánh nắng mặt trời gây ra. “Anh ta ốm, mái tóc có màu đen điểm chút màu muối tiêu. Anh ta bị mất một ngón trỏ ở bàn tay phải”

Mắt cô ta mở to trước khi cô ta lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ nghe về một người đàn ông giống như mô tả của anh. Có nhiều người đàn ông ở đây bị mất một phần thân thể vì chiến tranh. Những ngón tay. Cánh tay. Chân. Tôi thực sự không để ý đến ai mất một ngón tay.

Anh nghĩ anh nghe thấy sự sợ hãi được che dấu trong giọng nói của cô ta. Cô ta biết Reed. Sam đánh cược bằng cả mạng sống của anh. “Anh ta không phải là bạn của tôi, nhưng tôi cần phải tìm ra anh ta”

Cô liếc nhìn quanh quầy rượu, ôm lấy bản thận thật chặt, làm căng cả lớp vải áo phía sau. “Quý ngài, tôi không muốn mình gặp rắc rối”

Bây giờ anh biết cô ta nhận ra cái tên Reed. Cô ta có thể không phải là dạng phụ nữ mà Reed thích. Quá già. Quá tròn trịa. Nhưng cô ta biết người đàn ông này. Có thể cô ta đã từng gặp qua hắn.

Sam quét qua căn phòng một lần nữa. Một cô gái nhỏ bé, không hơn gì một đứa trẻ, đang lau dọn cái bàn ở phía sau. Dường như cô gái vội vã rời khỏi khi nghe thấy cái tên Reed. “Cô có phiền không khi tôi hỏi một người khác? Cô gái kia dường như có trí nhớ tốt hơn”.

Bàn tay cô ta vươn ra và tóm lấy cánh tay anh, nỗi sợ hãi ngập tràn trong ánh mắt cô ta. “Đừng hỏi cô bé” Cô ta lắp bắp. “Cô bé ấy không làm hại bất kỳ ai trên thế giới này”.

Sam không cần nghe kể về câu chuyện, anh đã nghe nó từ những thị trấn khác. Reed thích mua những người phụ nữ trẻ để hầu hạ hắn suốt đêm và họ thật may mắn nếu vẫn còn sống sót vào sáng hôm sau. Hắn có thể chỉ có bốn ngón tay ở bàn tay phải, nhưng hắn ta có thể xoay lưỡi dao cực tốt.

Cô gái yếu đuối ấy quay đầu lại khi cô ta nhận ra mình đang được nói tới. Trong một giây dáng vẻ yếu đuối của cô gái ấy khiến anh nhớ đến Sarah. Sau đó Sam nhìn thấy vết sẹo bắt chéo bên má của cô gái.

Sam quay lại nhìn người phụ nữ đã tự xưng mình là Norma. “Nếu như tôi trả tiền cho cô...” anh bắt đầu.

“Nó không đáng giá” cô ta trả lời.

“Nếu như tôi nói với cô tôi tìm Reed là để giết hắn ta thì sao?” Sam cố gắng lần nữa. “Hắn ta là kẻ đã gây ra vết sẹo trên mặt bạn của cô. Tôi đã từng thấy những việc làm của hắn trước đây. Tôi không muốn hắn làm điều đó với những người phụ nữ khác nữa”

Cô ta nhìn anh thật lâu, xem anh như một người đàn ông. Như một xạ thủ. Cả hai người bọn họ đều biết nếu như cô ta không cung cấp thông tin hay Sam không giết được Reed, thì hắn ta sẽ phát hiện và đuổi theo cô ta.

“Tôi có thể tìm anh ở đâu?” Norma thì thầm khi cô tựa người lại gần.

Bây giờ đến lượt Sam. Nếu anh nói cho cô ta biết nơi anh đang ở, cô ta có thể nói cho anh biết về Reed khi hắn đến thị trấn, nhưng anh không thể mạo hiểm sự an toàn của Sarah dựa vào dự cảm được.

“Tôi sẽ có mặt tại một trong những quầy rượu trên đường này. Nếu cô cần gặp tôi thì hãy để lại lời nhắn cho người đàn ông Ai-len ở cách đây ba căn nhà. “Sam lần nữa đưa cô ta số tiền mà cô ta có thể kiếm được bằng việc qua đêm. “Chỉ cần cho ông ta biết cô đang tìm tôi. Tôi sẽ biết tại sao”

Cô ta mỉm cười nhìn xuống những đồng xu. “Và anh là ai? Tôi chưa biết tên anh”

“Tôi là Sam” anh nói. “Chỉ là Sam”

Cô ta ngước lên. “Tôi không thể làm được bất cứ điều gì”. Cô ta liếc về phía cô gái ốm yếu đó lần nữa. “Nhưng tôi sẽ giúp anh nếu tôi có thể. Khi cô ta quay đi, cô ta mỉm cười lần nữa. “Muốn đến nhà tôi thoải mái chút không, chàng trai? Tôi không tính thêm phí đâu”

Sam lắc đầu.

“Anh đã kết hôn?” Cô ta cười khúc khích. “Tôi sẽ không bao giờ nói ra đâu”

Sam nghiêng người đi lần nữa, thậm chí không hề bị quyến rũ vì những lời mời gọi của cô ta.

Cô ta nhún vai. “Không hề có bất kỳ nguy hiểm trong lời mời gọi này cả. Tôi đã từng gặp những người đàn ông như anh trước đây. Kết hôn là trung tâm của cuộc sống, cho đến khi ta chết đi. Tôi chẳng biết đó là hạnh phúc hay sự bất hạnh”

Sam nháy mắt với cô ta. “Tôi sẽ cho cô biết khi cuộc sống này chấm dứt”.

Bình luận





Chi tiết truyện