chương 94/ 593

Binh sĩ ngự lâm quân trong thế giới này thuộc về nhân viên công vụ cấp kim lĩnh, bổng lộc một năm không sai biệt lắm là năm mươi lượng bạc, tương đương khoảng hai mươi vạn nhân dân tệ ở kiếp trước của Đường Tiêu, năm trăm lượng bạc, tương đương với hai trăm vạn tệ, bằng bổng lộc mười năm của bọn hắn, về cơ bản sau này trong nhà không phải lo thiếu ăn nữa.

Theo như trong thư nói, nếu Trương Bảo giết chết Đường Tiêu như ước định trong thư, khi người nhà của hắn được phóng thích, hắn còn có thể thu được mười trung đĩnh kim nguyên bảo giống như vậy! Một mặt là an nguy của người nhà, một mặt khác là thù lao hấp dẫn, Lý Ngạn tin tưởng hắn nhất định có thể đạt được mục đích, loại phương thức mượn đao giết người như vậy có chỗ tốt, chính là bản thân sẽ không dễ dàng bị bại lộ là chủ mưu.

Trong thư Lý Ngạn gửi cho Trương Bảo còn có một điều, nếu như trước sáng sớm ngày mai, Trương Bảo vẫn không mang đầu Đường Tiêu đến địa điểm giao hàng, bọn hắn sẽ luân phiên cưỡng hiếp rồi giết chết một nữ nhân trong nhà Trương Bảo, bắt đầu từ người trẻ, sau đó đến trẻ nhỏ, người già, cứ sau mỗi canh giờ lại luân phiên cưỡng bức rồi giết chết một người, cho đến khi tất cả người nhà Trương Bảo bị giết sạch mới thôi.

Tại sao Lý Ngạn lại lựa chọn Trương Bảo, là vì trong thời gian một tuần, sau khi Lý Ngạn điều tra về bối cảnh gia đình của bốn gã binh sĩ ngự lâm quân bên cạnh Đường Tiêu, phát hiện Trương Bảo là người hiếu thuận nhất, xem người nhà còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Đây chính là điểm Lý Ngạn cần có, không chỉ như vậy, Trương Bảo còn là một võ giả có tu vi Nhân Nguyên tứ giai đỉnh phong, trải qua 5 năm nghĩa vụ quân sự, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nếu kêu hắn đi giết một gã vừa mới tiến vào Nhân Nguyên tam giai không lâu như Đường Tiêu, hoàn toàn là mượn đao mổ trâu giết gà.

Sau khi Trương Bảo nhận được bọc hàng này, trong lòng cực kỳ thống khổ, lại không dám biểu lộ ra, kim nguyên bảo hấp dẫn chỉ là thứ yếu, thứ hắn lo lắng chủ yếu là an nguy của người nhà. Suy đi nghĩ lại, Trương Bảo cảm giác mình căn bản không còn lựa chọn nào khác, trừ phi giết chết Đường Tiêu, nếu không toàn bộ người nhà của hắn sẽ bị giết chết, thậm chí bốn muội muội hắn thương yêu nhất đều bị luân phiên cưỡng bức hành hạ đến chết, đây là điều hắn căn bản không cách nào tiếp nhận.

Mặc dù biết giết Đường Tiêu, Trấn quốc hầu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng hiện tại Trương Bảo đã không còn quan tâm nhiều như vậy, không giết Đường Tiêu, đến sáng ngày mai, người thân của hắn sẽ bị hành hạ đến chết, giết Đường Tiêu, vứt thi thể của y xuống biển, còn có một tia hy vọng không bị người ta phát hiện, từ đó cứu người nhà của mình thành công.

Lý Ngạn đã điều tra ra, biết rõ Phương Kích rất dung túng Đường Tiêu, thậm chí trong thư gửi cho Trương Bảo, còn dặn dò hắn cách làm thế nào giết chết Đường Tiêu.

......

Lúc nửa đêm, khi tên binh sĩ ngự lâm quân tên là Triệu Tứ đang ngồi trong khu vực gần lều của Đường Tiêu chấp hành nhiệm vụ canh gác, Trương Bảo đi về hướng Triệu Tứ, nói cho hắn biết Đại thống lĩnh Phương Kích muốn gặp Đường Tiêu, kêu Triệu Tứ hộ tống Đường Tiêu đi đến bến tàu số 3 của cảng cá gặp mặt.

- Nửa đêm rồi, Phương Thống lĩnh gọi hắn qua đó làm chi?

Triệu Tứ cảm thấy rất kỳ quái.

- Ai biết bọn hắn có gì cổ quái? Dù sao ngươi hộ tống hắn qua đó là được rồi, ở đây cứ để ta thay ngươi bảo vệ.

Trương Bảo nhậm chức tiểu đội trưởng trong Ngự lâm quân, tên binh sĩ tên Triệu Tứ đang cùng hắn bảo hộ Đường Tiêu là một gã võ giả Nhân Nguyên tam giai, cũng là một thuộc hạ của hắn, bình thường rất nghe lời hắn nói.

Mặc dù Triệu Tứ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đánh thức Đường Tiêu, nói cho Đường Tiêu biết chuyện Phương Kích muốn bí mật gặp mặt hắn. Bởi vì những ngày này Phương Kích thỉnh thoảng cũng kêu người tới gọi Đường Tiêu, hơn nữa Đường Tiêu và mấy tên binh sĩ ngự lâm quân này cũng đã thân quen, cho nên Đường Tiêu cũng không có lòng nghi ngờ Triệu Tứ, trực tiếp mặc xong quần áo đi theo Triệu Tứ về hướng bến tàu số 3.

Mục đích Trương Bảo làm như vậy chính là để cho những lính gác khác nhìn thấy Đường Tiêu đi theo Triệu Tứ rời khỏi đó, do đó không cách nào hoài nghi đến hắn, sau khi đợi hai người Triệu Tứ và Đường Tiêu rời khỏi, Trương Bảo lặng lẽ theo một con đường khác đi về hướng bến tàu số 3.

- Phương Thống lĩnh đâu rồi?

Sau khi đến bến tàu số 3, Triệu Tứ có chút nghi hoặc nhìn xung quanh.

- Là ai nói cho ngươi biết Phương Thống lĩnh tìm ta?

Đường Tiêu cũng nhíu mày, trên đường đi, hắn theo bản năng chú ý xung quanh, cũng không phát hiện có nguy hiểm gì ẩn núp

- Là Trương đội trưởng...... Trương đội trưởng, ngươi tới rồi? Text được lấy tại Truyện FULL

Khi Triệu Tứ đang trả lời Đường Tiêu, chợt nhìn thấy Trương Bảo đang đi về phía mình.

- Đúng vậy, ngươi có nhìn thấy Phương Thống lĩnh không?

Trương Bảo tiếp tục đi về hướng Triệu Tứ.

- Không có, kì quái thật...

Triệu Tứ còn chưa dứt lời, Trương Bảo đột nhiên nện một quyền về phía đầu hắn, bởi vì chênh lệch cấp bậc, hộ thể cương khí của Triệu Tứ lập tức bị phá vỡ, một quyền này rắn chắc đập vào trán Triệu Tứ, lập tức đánh nát tung bay đầu hắn, Triệu Tứ không rên một tiếng ngã xuống mặt đất.

Nơi này cách trại huấn luyện quân sự tương đối xa, thanh âm đánh nhau cũng không truyền đến được.

Tinh khí hồn phách của Triệu Tứ từ trong thi thể của hắn phiêu đãng bay ra, trong nháy mắt, giống như nhận sự dẫn dắt nào đó, bay về hướng cơ thể Đường Tiêu. Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong cơ thể Đường Tiêu bỗng nhiên nhúc nhích, nhanh chóng hút hồn phách tinh khí của Triệu Tứ vào trong, sau đó không nhúc nhích nữa, quá trình này xảy ra cực kỳ nhanh, Trương Bảo và Đường Tiêu đều không phát giác được.

- Có người kêu ngươi giết ta?

Đường Tiêu rất kỳ quái nhìn cử động của Trương Bảo, đồng thời mở miệng hỏi hắn.

- Đúng vậy, ta không thể không làm như vậy, Đường thiếu gia, xin lỗi ngươi!

Trương Bảo lộ vẻ hung quang, nắm chặt hai tay lao về hướng Đường Tiêu.

Mặc dù Đường Tiêu đã từng đánh bại võ giả Nhân Nguyên tứ giai là Nghi Lan quận chúa Chu Cầm Nhi bên ngoài Nghi Lan thành, hơn nữa Trương Bảo cũng tận mắt nhìn thấy màn này, nhưng Trương Bảo cũng không xem trọng Đường Tiêu, hắn biết rõ Đường Tiêu có thể đánh bại Nghi Lan quận chúa phần lớn là dựa vào lừa gạt và vận khí, hơn nữa Nghi Lan quận chúa rõ ràng không có kinh nghiệm thực chiến gì.

Trương Bảo hắn không còn như lúc trước, hắn ở trong quân đội hơn năm năm, lập không ít chiến công, mới được triệu hồi đến Đài Kinh thành tiến nhập ngự lâm quân, về cấp bậc lại hoàn toàn áp đảo võ giả nhất giai của Đường Tiêu, trong thế giới này, tu vi võ giả chỉ cần cao hơn một bậc là đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

Bình luận





Chi tiết truyện