chương 523/ 593

Sau khi cân nhắc trong chốc lát, Đường Tiêu kết luận trong sương mù dày đặc tuyệt đối không chỉ có một khối tinh thạch này, nếu đã xây dựng Truyền Tống Trận, gần đây khẳng định có tồn tại của đại tinh thạch, trên những đại tinh thạch đó, có lẽ còn có Truyền Tống Trận khác, thậm chí còn có con người tồn tại, có thể truyền tống hắn đến nơi gần Áo Bỉ Đảo hơn.

Tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, vạn nhất thần hồn kia điên cuồng phá hủy cấm chế, đoạt thể thành công đuổi theo thì xong đời, hiện tại Đường Tiêu vẫn chưa phải đối thủ của hắn.

Đường Tiêu rút phi kiếm ra xông vào trong sương mù, khuếch tán thần thức cảm ứng xung quanh, quan sát trong chốc lát gần đây phải chăng có mạch thạch hoặc tồn tại của con người nào khác. Nhưng Đường Tiêu rất nhanh thất vọng, hắn dùng thần thức tìm tòi tất cả khu vực xung quanh mấy trăm trượng, kết quả không thu hoạch được gì, hắn cảm giác được, ở đây ngoại trừ sương mù dày đặc, tựa hồ không còn gì nữa.

Chuyện này đúng là phiền toái lớn! Trong sương mù dày đặc, rút cuộc nên đi phương hướng nào mới đúng đây?

Đường Tiêu điều khiển phi kiếm, đi vòng quanh tiểu mạch thạch một vòng lớn, sau khi suy nghĩ, Đường Tiêu quyết định bay về phía ánh sáng mạnh nhất. Con người có thiên tính đuổi theo nguồn sáng, nếu trong bí cảnh sương mù này có con người sinh tồn, có lẽ cũng sẽ chủ động tiếp cận nơi có nguồn sáng giống như hắn?

Chỉ cần có thể gặp được con người, có thể nghe ngóng chuyện của truyền tống trận từ bọn họ, sau đó lại tới gần phương hướng Áo Bỉ Đảo. Sau khi xác định chính xác phương hướng ánh sáng mạnh nhất, Đường Tiêu ngự trên phi kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.

Sau khi bay lên, Đường Tiêu bắt đầu cẩn thận nghiên cứu Phong Bạo Thiên Lô trong cơ thể.

Bên ngoài khe hở miệng rộng, bên cạnh bốn khối băng tinh mà Khất Cái, Hồ Tuyến và Hằng Sái ẩn thân, một gã võ giả lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, thả người bay nhanh về hướng truyền tống trận.

Sau khi hắn bay đến bên cạnh Truyền Tống Trận, lại phát hiện trong túi trữ vật trên người không có đủ thượng phẩm linh thạch, không cách nào mở ra Truyền Tống Trận cỡ lớn này, bất đắc dĩ, hắn rút từ trên người ra một thanh băng phách hàn kiếm, đi đến bên cạnh băng tinh của gã võ giả bên ngoài bốn khối băng tinh của Khất Cái, Hồ Tuyến và Hằng Sái.

- Xin lỗi.

Võ giả cầm Băng Phách hàn kiếm trong tay, đột nhiên chém lên khối băng tinh kia, với lực công kích cường đại của hắn, không cần tốn nhiều công phu vẫn có thể thoải mái chém vỡ băng tinh, lấy túi trữ vật ra, cuối cùng gom góp đủ hơn trăm khối thượng phẩm linh thạch.

Võ giả lại một lần nữa bay nhanh về hướng Truyền Tống Trận cỡ lớn, sau khi xếp đặt hơn trăm khối thượng phẩm linh thạch xung quanh Truyền Tống Trận, lại phát hiện Truyền Tống Trận này không cách nào khởi động.

Rất hiển nhiên, loại Truyền Tống Trận cỡ lớn này sau khi phát động một lần, nhất định phải qua một thời gian ngắn mới có thể phát động lần nữa.

- Khốn khiếp!

Võ giả mắng to một tiếng, thiếu chút nữa nâng Băng Phách hàn kiếm trong tay chém về phía Truyền Tống Trận.

Tên võ giả này hiển nhiên chính là chủ hồn vô thức dung hợp với thần hồn của viễn cổ cự long bị Đường Tiêu lưu lại ở đây, vừa rồi hắn hủy hoại một băng tinh cấm chế, cướp lấy thân thể của một trong năm gã Thiên Nguyên võ giả ẩn thân trong năm khối băng tinh.

- Xin lỗi ngươi, Lãnh Tuyết.

Võ giả trở lại trước mặt băng tinh của bốn người, nhìn Băng Phách hàn kiếm trong tay, nói tiếng xin lỗi với chủ nhân của khối thân thể.

Trên Băng Phách hàn kiếm, có khắc bốn chữ “Kiếm Ánh Tuyết Lãnh”. Lãnh Tuyết vừa rồi mà võ giả nói chính là một trong năm gã võ giả cấp Thiên Nguyên, cùng ở với đám người Hằng Sái, Hồ Tuyến, Khất Cái gầy yếu.

Nhưng hiện tại thân thể này đã không còn thuộc về chủ nhân thật sự của nó, hiện tại hắn đã cho rằng mình là Đường Tiêu.

- Ta căn bản không cách nào mở ra Phong Bạo Thiên Lô này.

Đường Tiêu rất phiền muộn nói với Áo Bỉ Lão Ma bên trong hồ lô.

- Có thể tu vi của ngươi không đủ, hoặc là lực của tia thần hồn này quá yếu.

- Lão ma, ngươi nói, có khả năng này hay không, trong khối thân thể này là thần hồn viễn cổ cự long bị chủ hồn của ta vô thức cắn nuốt?

Đường Tiêu hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi truyền tống, trong lòng bỗng nhiên có loại phiền muộn khó hiểu.

- Bất kể là chủ hồn của ngươi cắn nuốt tia thần hồn vô thức của viễn cổ cự long, hay tia thần hồn vô thức của viễn cổ cự long cắn nuốt chủ hồn của ngươi, chủ hồn của ngươi cũng đã dung hợp với tia thần hồn vô thức của viễn cổ cự long, đã trở thành một thần hồn mới, cho nên không cách nào sinh ra cảm ứng giữa thần hồn với ngươi, hiện tại truy vấn đến cùng ai cắn nuốt ai đã không có ý nghĩa.

Áo Bỉ Lão Ma trả lời Đường Tiêu.

- Nhưng hắn. . . vẫn một mực tin tưởng hắn chính là ta.

Đường Tiêu thở dài.

- Có lẽ. . . . . . Hắn xác thực chính là ngươi, nhưng chuyện này còn có ý nghĩa sao?

Áo Bỉ Lão Ma tựa hồ cũng có chút đau đầu.

- Sau khi phân thần thuật, ta chỉ là một tia thần hồn bị cắt ra mà thôi, cái này chính là ta sao?

Đường Tiêu lại càng thêm hoang mang.

- Đừng quên mục tiêu của ngươi, trở lại Áo Bỉ Đảo mới là trọng yếu nhất.

Áo Bỉ Lão Ma nhắc nhở Đường Tiêu.

- Phải.

- Đúng rồi, tiểu hữu ngươi bây giờ đã đoạt lại thân thể, lão ma có thể cắt xuống một khối thần đan nhỏ để tiểu hữu ngươi nuốt dùng, như vậy có thể gia tốc cho thần hồn của ngươi khôi phục lại cường đại ban đầu, có lẽ sau khi ngươi khôi phục, có thể khởi động Phong Bạo Thiên Lô.

- Được.

Đường Tiêu hờ hững gật đầu.

Trong biển sương mù không phân biệt ngày đêm, chỉ phân biệt ánh sáng và bóng tối, Đường Tiêu dựa vào một quả tinh thần châu không biết nhặt được từ đâu phán đoán thời gian trôi qua, thoáng chốc đã trải qua một ngày một đêm, cuối cùng mới phát hiện trong biển sương mù có một khối thiên thạch khác.

Khối thiên thạch này nhỏ hơn khối thiên thạch chỗ Truyền Tống Trận lúc trước của Đường Tiêu, phía trên lồi lõm không có cái gì, Đường Tiêu đi vòng quanh nó mấy vòng, lại lắc đầu tiếp tục lên đường.

Bên trong bí cảnh rộng lớn như vậy, lẽ nào không có người khác tồn tại? Đường Tiêu khẽ nói thầm, nếu như không có những người khác, hắn sẽ không có cách nào thăm dò tin tức của Truyền Tống Trận trong những bí cảnh khác, nếu chỉ có thể dựa vào chính mình, Đường Tiêu cảm thấy để tìm được điểm dừng chân và Truyền Tống Trận mới trong biển cả sương mù này, giống như đang mò kim đáy biển.

Bình luận





Chi tiết truyện