chương 42/ 593

Một đấm này kéo theo thù hận sâu vô cùng, võ giả cấp Nhân Nguyên đỉnh tam cấp, võ trạng nguyên đấu võ đợt trước Từ Tiều đánh ra một quyền này, uy lực lớn hơn công chúa Dực Thai ra quyền nhiều.

Không biết khi nào thì Mục Thương đã tới bên cạnh Đường Tiêu, duỗi tay kéo hắn ra sau lưng mình, ưỡn ngực đón đỡ một quyền của Từ Tiều.

Hộ thể cương khí mạnh mẽ của Mục Thương thoáng chốc đẩy thân thể Từ Tiều bay ngược ra sau, nặng nề đập vào vách tường bao phòng, té xuống đất. Từ Tiều bụm ngực hộc búng máu.

Hôm nay đối với gã tựa như ác mộng, vừa thua người còn thua tiền. Không nói tới chưa cứu công chúa Dực Thai ra "hố lửa", thua sạch ngân lượng, vật thưởng võ trạng nguyên cũng chắp tay đưa người. Giai nhân gần trong gang tấc mà không thể chạm vào, kẻ thù ngay trước mặt mà không thể báo thù, bây giờ Từ Tiều thật sự tuyệt vọng.

Đám binh sĩ trong bao phòng sớm nhìn quen màn này, lập tức tiến lên nâng Từ Tiều bị thương đi ra ngoài.

Lúc Từ Tiều bị nâng ra ngoài, gã tuyệt vọng gào to với Đường Tiêu:

- Họ Đường! Ngươi hủy mọi thứ của ta! Việc này sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy! Ngươi chờ đó!

Đường Tiêu bĩu môi, thương hại nhìn Từ Tiều một cái. Xứng đáng tên này xui xẻo, chọc ai không tốt? Lại ngu ngốc đụng tới ta.

Được làm vua thua làm giặc, cường giả chúa tể, đó là quy tắc sinh tồn của mọi thế giới. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Đường Tiêu chậm rãi cất tất cả chiến lợi phẩm và trong hồ lô trữ vật. Đời trước hắn ở sòng bạc cá cược, dân cờ bạc giống Từ Tiều thua liền đỏ mắt thì hắn đã thấy quá nhiều, sớm không lấy làm lạ.

Công chúa Dực Thai rất khó hiểu nhìn Đường Tiêu, người đàn ông này ngày càng khiến cô nhìn không thấu. Nhưng thông minh như công chúa Dực Thai đã cảm giác ra, mọi chuyện hôm nay đều là một ván cờ, ván cờ Đường Tiêu sắp đặt, lấy biểu hiện giả dối tản mạn bại gia công tử bày cờ, Từ Tiều và mọi người đều rơi vào bẫy mà vẫn không hay biết gì.

Đây vẫn là kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng trước kia sao?

Trong đôi mắt híp của Đường Tiêu, công chúa Dực Thai nhìn thấy một đầu óc tràn ngập trí tuệ, linh hồn cường đại nhìn thấu mọi chuyện trong thế gian.

Nhưng hắn lại cố ý giả làm công tử ăn chơi, khiến người khinh thường, sau đó bị hắn đánh thảm bại.

- Lão bà, làm gì nhìn ta chằm chằm vậy? Chỗ này có nhiều người, nếu ngươi muốn xem ta thì đợi qua cửa vào phủ rồi để ngươi một lần nhìn đủ.

Đường Tiêu vừa mới thu xong ngân phiếu đột nhiên cười nói với công chúa Dực Thai vài câu, chọc công chúa Dực Thai tức đến suýt nữa đâm hắn một kiếm ngay tại chỗ.

- Không đùa ngươi nữa, hôm nay hoàng tử, công chúa, các vị sĩ tử đều ở, nói với ngươi chuyện nghiêm túc.

Đường Tiêu nghiêm trang từ trong hồ lô trữ vật lấy ra bằng chứng đánh cuộc với công chúa Dực Thai.

- Mặt trên có viết nếu trong lúc đánh cuộc công chúa Dực Thai thua thì tùy tiện Đường Tiêu yêu cầu cái gì, công chúa Dực Thai đều phải đồng ý.

Công chúa Tĩnh Nhạc làm tỷ tỷ, thay công chúa Dực Thai đáp lời Đường Tiêu:

- Nói đi, ngươi muốn yêu cầu cái gì với Huyền Nhi muội muội, hoàng gia chúng ta sẽ không nuốt lời.

Cô nghĩ công tử ăn chơi này sẽ không dám làm gì quá đáng, không bằng để mẫu hậu thưởng hắn ít kim ngân, bảo vật, cung nữ là được rồi.

Đường Tiêu không đáp lời công chúa Tĩnh Nhạc mà nhìn chằm chằm vào mắt công chúa Dực Thai:

- Yêu cầu của ta là, sau này ta tìm ngươi muốn cái gì thì ngươi nhất định phải đưa ta cái đó, không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của ta.

Công chúa Dực Thai bị Đường Tiêu nhìn khiến lòng bối rối, không biết làm sao. Cô hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, nhớ tới lúc trước hắn hay vẻ mặt mê gái nhìn với mình, lòng trầm xuống. Chắc hắn không phải…muốn yêu cầu cô về "chuyện đó" chứ? Nếu thế thì phải làm sao đây?

Nhưng mà phần đánh cuộc đó là chính tay mình viết…tùy tiện Đường Tiêu yêu cầu cái gì…cái này thật sự tiêu rồi!

Công chúa Tĩnh Nhạc cảm thấy mất mặt, lời lẽ nghiêm khắc quở trách Đường Tiêu:

- Làm càn! Ngươi ra một yêu cầu cũng đành thôi, sao có thể yêu cầu cả đời? Muốn uy hiếp hoàng gia chúng ta sao!?

Đường Tiêu rõ ràng là bức ép người vào đường cùng:

- Đi đi đi! Ngươi không phải lão bà của ta, ai thèm nghe ngươi lải nhải? Công chúa Dực Thai, ngươi muốn đổi ý sao? Ngày mai ta sẽ lên triều tham kiến hoàng thượng, trình lên phần đánh cuộc này, để hoàng thượng phân xử, chủ trì công đạo cho ta!

Đương nhiên Đường Tiêu không có ý gì với công chúa cả, hắn muốn là mấy bí tàng của hoàng gia. Một bình thánh dược trị thương đã chứng minh bí tàng của hoàng gia phong phú cỡ nào. Sau này hắn luyện công dùng đan dược, công pháp, pháp khí cái gì chắc chắn đều phải nhờ vào công chúa Dực Thai.

Nhân lúc cô còn chưa gả vào Đường gia, có thể vắt được bao nhiêu thì vắt hết, cưới vào rồi thì không có miếng nước để vắt nữa.

Nghe lời của Đường Tiêu, công chúa Tĩnh Nhạc tức đến mặt tái xanh nhưng không thể phản bác hắn.

Cuối cùng, ngược lại là công chúa Dực Thai trấn tĩnh trả lời Đường Tiêu.

- Chuyện này chúng ta sẽ nói riêng.

Công chúa Tĩnh Nhạc vẻ mặt sốt ruột nói:

- Muội muội, ngươi đừng nói chuyện riêng với hắn! Tên này không phải thứ tốt lành gì, ngươi sẽ bị hắn lừa mất!

Công chúa Dực Thai cắn môi từ chối ý tốt của công chúa Tĩnh Nhạc:

- Tỷ tỷ, việc này ngươi không cần lo, ta tự biết lo cho mình.

- Nói chuyện riêng? Cũng được, nhưng đừng để ta chờ quá lâu, nếu không ta sẽ đích thân đến hoàng cung đòi nợ!

Đường Tiêu hừ hừ vài tiếng, sau đó nghênh ngang cùng Chu Kiền rời khỏi bao phòng.

Lúc ra khỏi cửa Hoàng Kim Ốc thì nhân viên công tác đưa thiệp mời cho Đường Tiêu, Chu Kiền, nói là ông chủ Hoàng Kim Ốc Ngưu Bằng để gã chuyển giao giùm. Bên trên viết năm ngày sau trong Đài Kinh thành Bảo Nguyên Đường sẽ cử hành một hội đấu giá khá lớn. Trên thiệp mời có kèm danh sách, liệt kê một ít bảo vật chuẩn bị bán đấu giá trong hội, hy vọng Đường gia và Chu gia sai người tham gia.

Loại thiệp mời này đương nhiên có người chuyên môn đưa tới Đường Phủ, Chu phủ. Hiển nhiên Ngưu Bằng biết hôm nay Đường Tiêu thắng mấy vạn lượng lạc, cố ý chuyên môn chuẩn bị một phần thiệp mời cho hắn, lại không thể bỏ qua Chu Kiền sát cánh với hắn, cho nên cũng thuận tiện đưa một phần cho gã.

"Ừm, ta sẽ đi xem thử." Đường Tiêu gật đầu với nhân viên, cất thiệp mời vào trong hồ lô trữ vật. Những bảo vật trong danh sách này, hắn phải trở về nghiên cứu cái đã, bởi vì hắn không biết đó là những thứ gì, nhất định phải tìm Mục Thương hỏi một phen.

Bình luận





Chi tiết truyện