chương 299/ 593

Chuyện này Đường Tiêu có phần nghĩ oan cho Lâm Chấn, cửa quan hàng không quan hệ nhiều tới y.

Dùng thân phận hiện tại của Đường Tiêu ở Đại Minh vương triều thì có thể thắng một cuộc chiến đã không tệ rồi căn bản không thể biến hóa toàn bộ chiến cuộc, hai nước giao tranh nếu như người chỉ huy vô năng thì binh linh shai bên sẽ bị hại toàn bộ tính mạng. 

Điều này không chỉ Đường Tiêu bi ai mà tất cả các binh sĩ cũng bi ai.

Liên tục đánh lui sự tiến công của liên quân, hơn nghìn tướng sĩ còn lại ở Phượng Lâm thành đều muốn lập quân công bọn họ nghe Đường Tiêu nói muốn lui lại thì vô cùng thất vọng. 

Tuy nhiên sau khi biết được Quy Am quan đã thất thủ liên quân vây kín Phượng Tín quan thì tất cả bọn họ đều biết rằng Phượng Tín quan không cách nào thủ vững nữa rồi, vội vàng thu thập hành lý chuẩn bị lui lại.

- Con mẹ nó, năm nghìn nhân mã, mười tòa thần minh pháo mà lại đầu hàng người Mãn, mẹ kiếp tổ tiên bọn chúng.

Đường Tiêu ở trước một nghìn tướng sĩ một bên thu dọn đồ đạc một bên không ngừng mắng. 

- Ta cần phải để lại người tiếp tục thủ Phượng Tín quan, để các huynh đệ khác có thể rút về Khê Khẩu, nếu không tất cả sẽ chết ở chỗ này.Tuy nhiên nếu như không có huynh đệ nào nguyện ý ở lại thì tất cả sẽ cùng chết. 

Đường Tiêu ở trên tường thành, nói chuyện với các tướng sĩ. 

Các binh sĩ trầm mặc tiếp tục ở đây có vận mệnh thế nào không cần nghĩ cũng biết.

- Nếu như không có người đồng ý ở lại ta sẽ sắp xếp.

Đường Tiêu cầm một danh sách binh sĩ do Khuyết Thất mang tới.

- Ta ở lại.

Một tên binh sĩ tiên ra phủi bụi rồi nói với Đường Tiêu.

Đường Tiêu nhận ra tên lính này hóa ra chính là pháo binh phụ trách pháo đài Ngao Đăng là do hắn bắn chết Vệ Sầm cũng là do hắn bắn chết. 

- Ngươi tên là gì?

Đường Tiêu đi xuống hỏi binh lính kia một câu.

- Trương Tam.

Binh lính kia hơi ngại ngùng mà cúi đầu xuống. 

- Được Trương Tam người nhà của ngươi sau này sẽ là người nhà của Đường Tiêu. 

Đường Tiêu vỗ vai Trương Tam mà nói.

- Ta không có người nhà ta là cô nhi.

- Trương Tam bất an mà trả lời Đường Tiêu. 

- Vậy ngươi có tâm nguyện gì không?

- Không có...

Trương Tam lắc đầu đem bạc mà Đường Tiêu cho hắn lấy ra:

- Cám ơn đô thống thưởng thức ta tòng quân hai năm rồi từ trước tới giờ chưa từng có ai khích lệ ta như vậy, cũng không ai thưởng ta nhiều bạc như vậy. Những bạc này ta không cần nữa, Đường đô thống thu về đi, phân cho các huynh đệ. 

- Ngươi không hối hận sao?

Đường Tiêu hỏi một câu hắn không muốn tổn thất pháo binh này.

- Không hối hận bọn họ cần có người bảo vệ cho nên ta cần phải bảo vệ bọn họ.

Trương Tam trầm thấp mà trả lời Đường Tiêu.

- Ta cũng ở lại...

Một pháo binh giơ tay lên.

- Ta ở lại.

- Ta ở lại.

Không ngờ Trương Tam vừa tiến ra ở trên tường thành vừa rồi có hơn phân nửa binh sĩ đưa ra đề nghị chủ động ở lại.

Tương thành lạnh như băng nhưng lòng người huyết nóng sôi trào. 

Nguyên một đám binh sĩ mình dính đầy bụi đất đang nhìn mình khiến cho Đường Tiêu cảm thấy hai mắt ươn ướt hắn mang những người này thủ Phượng Tín quan nhưng thật ra là muốn kiếm quân công là chính.

Đường Tiêu nhanh chóng thu hồi cảm xúc này bắt buộc cho lòng mình trở nên lạnh lẽo an bài năm mươi binh lính ở lại Phượng Tín quan sau đó mang hơn một nghìn sĩ tốt lên đường.

Đây là chiến phong chiên tranh thiết huyết. 

Muốn trở thành một tướng lãnh thiết huyết thì cần phải có ý chí sắt đá bằng không thì hại người hại mình.

Cùng với Trương Tam ở lại hơn năm mươi người đưa mắt nhìn đại quân rời đi, về sau mỗi người đều cảm thấy mình có chức trách đảm bảo sinh mạng cho bọn họ.

Tuy trước kia Đường Tiêu nói lúc liên quân tấn công cho phép bọn họ tự bảo vệ mình mà đầu hàng nhưng năm mươi người này cự tuyệt chỉ lệnh của Đường Tiêu, bọn họ chỉ có tám chữ Quan còn người còn, quan mất người vong. 

Mang theo hơn nghìn sĩ tốt rời đi, tung bay trên không trung Đường Tiêu không kìm được mà nhìn lại Phượng Tín quan. 

Ráng chiều dần buông xuống nhuộm đỏ một mảng Phượng Tín quan trong hoàng hôn đỏ máu trải qua hai ngày đêm chém giết trở nên vô cùng yên tĩnh.

- Tấn công.

Yên lặng đã lâu Thần Minh pháo lâu một lần nữa bạo liệt, dưới sự tấn công của liên quân binh sĩ một mảng lớn huyết nhục bắn ra.

Chín.

Đường Tiêu vùa rồi nghe thấy một thanh âm trầm đục thì thào mà nói một tiếng, lúc hắn đến Phượng Tín quan đã mang theo mười viên thần minh đạn tới tiếng nổ vang vừa rồi, chính là viên thứ chín.

Trên tường thành mười tên coi giữ thành bị cường cung của liên quân thanh lý không còn, Trương Tam cùng với vài tên pháo thủ vẫn kiên trì. 

Cửa bên ngoài của Thần Minh pháo lâu quá dày bọn họ trong chốc lát không thể cạy mở.

Một phát đạn pháo nữa. 

Sau khi nhét đan vào trong pháo mấy tên pháo thủ nói với nhua.

- Hiện tại nhen kíp nổ sẽ bị tạc nòng đó. 

Một gã phao thủ cười nói.

- Vậy thì để nó tạc đi.

Trư Tam không hề do dự mà đốt pháo dẫn. 

Pháo dẫn đốt lến tất cả pháo thủ ngồi cùng nhau ánh mắt của bọn họ vô cùng kiên định khuôn mặt cũng không có vẻ dị thường cũng không có vẻ gì là sợ hãi thậm chí còn vỗ tay ca hát bài hát Thập Bát mô.

- Ầm..


- Rút!

Đường Tiêu lần nữa quay đầu nhìn hướng Phượng Tín quan, ánh mắt thoáng chốc biến vô cùng lạnh lẽo.

Hai ngày nay từ mấy pháo thủ Trương Tam, hắn biết được hai phát pháo bắn ra trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn sẽ dẫn phát bạo thang.

Năm mươi vị huynh đệ này dùng mạng sống của họ tranh thủ một cơ hội sống cho hơn một ngàn huynh đệ.

Đường Tiêu không có thời gian giận dữ hay bi thương, hắn phải nhanh chóng dẫn hơn một ngàn người an toàn quay lại Khê Khẩu, nếu không thì năm mươi huynh đệ ở lại đã hy sinh uổng công.

Phượng Tín quan tạc nổ, liên quân phủ độ tổn thất gần hai trăm người, đại thống lĩnh liên quân Vi Địch tức điên. Đại quân thoáng chốc tập hợp, sau đó Vi Địch lập tức khiến đại quân chia làm ba đường chạy nhanh hướng Khê Khẩu, phát ra giải thưởng cao, người bắt sống đô úy phủ quân Đường Tiêu hoặc lấy đầu hắn sẽ được thưởng cho một vạn lượng!

Nhưng hơn ngàn người thủ quân Phượng Tín quan đã đi xa, Đường Tiêu một mình đoạn hậu, lợi dụng địa hình và lực lượng Khôi Yêu Trận xảo diệu tập kích, liên tục giết vài tướng quân của liên quân, thu họ làm con rối sau đó quay lại trong quân loạn báo địch tình, buộc liên quân không nhìn thấu tình hình hư thực phía trước, không thể không kết thành trận đi chậm lại. Mãi đến khi trời tối đen, Vi Địch đã bình tĩnh lại, sợ đại quân gặp phục binh tổn thất lớn nên phái ra khoái mã để các doanh thu binh, triệt để từ bỏ việc truy kích Đường Tiêu.

Bình luận





Chi tiết truyện