chương 300/ 593

Khó khăn gian khổ lắm mới có được hai quan khẩu Quy Am và Phượng Tín, trươc mắt tổn thất là điều đại thống lĩnh liên quân Vi Địch còn có thể nhận được. Tất nhiên không thể không tính công lao của Ngu gia, dùng ba tấc lưỡi dễ dàng thắng Quy Am, lập công đầu cho lần viễn chinh Áo Bỉ Đảo.

Vi Địch lập tức viết một phần tin chiến thắng khiến đặc sứ đóng ấn xong suốt đêm đưa về Man Hoang thịnh thân vương xử. Một mặt là tranh công, mặt khác là thúc giục năm mươi Hòa Hải đại pháo nhanh chóng vận chuyển tới nơi, để đại quân phát động tổng tấn công hướng Khê Khẩu và Hoa Liên Thành. Trước khi Hòa Hài đại pháo vận chuyển đến đến trấn Phương Lâm, Vi Địch sẽ không xuất binh nữa. Không thể không nói, hai ngày nay gã bị Đường Tiêu đánh đến sợ. 

Sau khi Đường Tiêu thoát khỏi liên quân truy kích, dẫn theo thuộc hạ hơn một ngàn binh sĩ, lại thu hơn hai trăm binh sĩ từ lục cấp chạy ra khỏi doanh trại Trung Nguyên không muốn hàng Mãn. Hơn một ngàn người suốt đêm đi Khê Khẩu. Trên đường người kiệt sức, ngựa hụt hơi, vừa mệt vừa đói. Rốt cuộc ngày thứ hai khi mặt trời dâng lên thì đến Khê Khẩu quan. Nhưng khiến Đường Tiêu không ngờ được là hiệu úy Lôi Bình thủ quân ở cửa thành dùng Thần Minh nỗ xa bắn hơn ngàn nhân mã của Đường Tiêu, nói là họ được tin Khê Khẩu tái nam Phượng Tín quan, Quy Am quan các thủ quân đều quy hàng đại mãn triều, phó thành đại tướng quân thủ quân Khê Khẩu có lệnh, vì phòng ngừa trong quan có biến cố, không được cho bất cứ phản quân nào từ hướng Phượng Tín, Quy Am đi vào.

Lần này thật là Lâm Chấn đã trước tiên kế hoạch tốt rồi, một mặt là để một phòng tuyến tìm đường sống trong chỗ chết, một mặt khác là mượn tay người mãn giết Đường Tiêu.

Lâm Chấn thậm chí phái ra phó thành cường giả bên cạnh gã có tu vi tới Địa Nguyên tứ cấp, lâm thời ủy nhiệm chức đại tướng quân trấn thủ tại đây. Gã dặn phó thành, nếu Đường Tiêu dám cưỡng ép sấm quan thì lập tức giết ngay!

Đường Tiêu ở Phượng Tín quan đã ôm cục tức không có chỗ trút, lần này Lôi Bình như đút đầu vào họng súng. Đường Tiêu nhảy vọt lên không trung, chỉ vào trong thành chửi mắng.

- Lôi Bình! Bà nội nó! Mau mở cửa thành ra, nếu không hôm nay tiểu gia ta sẽ giết tiến quan!

Đáp lại Đường Tiêu là mấy chục bạo phá tên hắn rơi từ giữa không trung xuống. Tuy không thể tổn thương đến hắn nhưng triệt để chọc giận Đường Tiêu. Quả nhiên Đại Minh Triều và Viêm Hoàng Thiên Đạo lịch triều đều không khác gì. Đại địch trước mắt, tướng lĩnh ở tiền phương anh dũng chống địch đa số đều chết trong tay người mình.

Đường Tiêu bò dậy thề độc với trời:

- Lôi Bình! Bổn thiếu gia không lột da rút gân, đập gãy xương dập nát tủy ngươi ba ngày ba đêm thì sẽ không họ Đường!

Không lâu sau Đường Tiêu tỉnh táo lại, khiến hơn ngàn quân sĩ lùi ra ba dặm trú đóng, bắt đầu suy nghĩ làm sao mang họ tiến vào Khê Khẩu quan.

Hơn ngàn người đói cả đêm, từ Phượng Tín quan rút lui có mang chút lương khô đã ăn hết sạch, vốn tưởng vào Khê Khẩu quan có thể ăn uống no nê, ai dè tới quan khẩu rồi lại bị đội bên ta đóng chặt cửa không cho vào. Hơn một ngàn binh sĩ rút từ Phượng Tín quan kiềm không được nổi giận mắng um sùm.

Nhưng Khê Khẩu quan phòng ngự kiên cố hơn Phượng Tín quan nhiều. Tám ngàn trú quân, hai ngàn cung nỏ binh, hai mươi khẩu Thần Minh pháo, hơn trăm viên Thần Minh đạn, hơn ngàn Thần Minh nỏ. Hơn một ngàn binh sĩ dưới tay Đường Tiêu không có bất cứ vũ khí công thành nào, muốn ngạnh sấm thì gần như là đi tìm chết.

Đợi sắp xếp hơn ngàn sĩ tốt xong, Đường Tiêu ngưng hóa khí điêu từ vách núi hoang vắng tiến vào Khê Khẩu quan, liên tục dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu lấy mấy binh sĩ lạc đội và tướng lĩnh cấp thấp, sau đó từ chỗ họ từng chút một tìm hiểu tin tức, biết được phó thành đại tướng quân hiện nay vẫn đang nghỉ ngơi trong tướng quân phủ chưa đi.

Tướng quân phủ ở trên một ngọn đồi nhỏ, do phó thành tạm thời trưng dụng. Là một tòa sơn trang nghi mát xây dựng thành, tiến vào sơn trang chỉ có một con đường, hơn nữa canh phòng nghiêm ngặt. Sơn trang xây trên đỉnh đồi, phòng thủ vững chắc, nếu có người muốn từ không trung tới gần chắc chắn sẽ bị cường nỏ bắn rơi xuống.

Nhưng tất cả đối với Đường Tiêu có con rối thuật thì không phải vấn đề lớn.

Đường Tiêu làm lại nghề cũ là sát thủ đời trước. Do con rối mới bắt được dẫn đường, mình thì hóa trang thành thân binh theo cạnh con rối, dùng kế chậm rãi thu phục và khống chế một số thủ quân hạch tâm ngoài sơn trang. Sau đó có họ dẫn dắt lặng lẽ trà trộn vào tướng quân phủ, xác định mục tiêu là gian phòng của hộ vệ tổng quản tướng quân phủ Tiêu Duy.

Tiêu Duy là một cường giả Địa Nguyên nhị cấp, là đại tướng tâm phúc của phó thành. Tuy Tiêu Duy giống như Đường Tiêu cùng là Địa Nguyên nhị cấp, nhưng trước Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu thì không cách nào đánh lại. Sau lưng Đường Tiêu phóng ra một loại Khôi Yêu Trận do con rối tổ thành giúp đỡ, Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu phục Tiêu Duy thành công, trong quá trình gã thậm chí không thể phát ra tiếng hét thảm.

Sau đó Đường Tiêu ở trong đầu Tiêu Duy tra ra chỗ phó thành cư ngụ, thì ra từ tối hôm qua phó thành uống rượu nhiều, còn chưa tỉnh ngủ.

Khống chế Tiêu Duy tương đương với kiểm soát lực lượng hộ vệ trong ngoài tướng quân phủ. Đường Tiêu nhanh chóng từ trong đầu Tiêu Duy lấy ra tình hình phân bố lực lượng hộ vệ tướng quân phủ. Đại Minh Triều tổng cộng điều động cho Khê Khẩu tám ngàn binh lực, trong đó có hai ngàn nỗ binh, phó thành đem năm trăm đao thuẫn binh và năm trăm nỗ binh đều tập trung ở quanh tướng quân phủ, bảo vệ an toàn cho gã.

Dưới tình huống hộ vệ mạnh như thế, dù là võ giả đỉnh Địa Nguyên muốn miễn cưỡng giết vào tướng quân phủ trên núi là không thể nào.

Đường Tiêu khống chế Tiêu Duy gọn gàng điều động tất cả đao thuẫn binh và nỗ binh trong ngoài tướng quân phủ lặng lẽ di chuyển khỏi ngọn đồi, trú đóng ở một lộ khẩu cách đồi chừng một dặm. Hắn để Tiêu Duy truyền lệnh, nói là mặc kệ lát nữa tướng quân phủ xảy ra động tĩnh gì thì mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, cố thủ tại đây, không cho phép để ai tiến vào.

Tiêu Duy là tâm phúc của phó thành, trong đội ngũ thân binh ngàn người, các cấp tiểu tướng quân đều là thuộc hạ của Tiêu Duy, đi theo gã cũng được mấy tháng. Cho nên những người này không nghi ngờ chỉ lệnh của Tiêu Duy, chỉ cho rằng phó thành tướng quân muốn làm việc bí mật gì trong tướng quân phủ, không muốn để người ngoài biết mà thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện