chương 104/ 593

Trên mặt của Dực Thai công chúa hiện ra một vẻ tuyệt vọng, lúc này cho dù nàng vứt bỏ Phương Kích cũng không có khả năng chạy thoát khỏi công kích của Thần Minh đạn rồi, đương nhiên với tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Phương Kích đang hôn mê.

Đúng lúc này một con chim lông trắng bay nhanh tới, rơi xuống đất tạo thành hình người chắn ở trước mặt Dực Thai công chúa, cùng lúc đó từ trong tay của hắn bắn ra một viên đạn màu đen, va chạm vào Thần Minh đạn phía trước.

- Nổ.

Hai mắt của Đường Tiêu đỏ rực mà hét to một tiếng, Thần Minh đạn cách thân thể của hắn mười thước đã nổ lớn, Đường Tiêu một lần nữa ngưng khí thành một con chim, cứ thế mà mang Dực Thai công chúa và Phương Kích ra khỏi đó. xem tại TruyenFull.vn

Hoàn cảnh lúc đó như nghìn cây treo sợi tóc chỉ cần Đường Tiêu chậm một chút thôi thì Dực Thai công chúa và Phương Kích sẽ tan thành từng mảnh vụn.

Trong nháy mắt nước mắt của Dực Thai công chúa ứa ra, nàng thậm chí còn không tin đây là sự thật, thời gian giống như đình trệ lại, con chim lông vũ trắng kia khắc sâu mãi ở trong ký ức của nàng.

Uy lực của Thần Minh đan phát ra một lần nữa khiên cho Đường Tiêu hiện lại nguyên hình hắn bay về phía trước, níu lấy Dực Thai công chúa mới miễn cưỡng dừng lại được.

Một ngụm máu tươi của Đường Tiêu phun ra, tuy nhiên hắn không dừng lại đước, lập tức ngưng khí nỗ lực phóng lên không lướt qua khu vực an toàn.

- Ầm ầm.

Lại hai quả Thần Minh đạn bay qua, nổ lên trên không trung, may mà Đường Tiêu hiện tại cách mặt đất không xa, bị bắn xuống mặt đất cũng không bị thương quá lớn.

Thất hoàng tử mang theo hơn mười binh sĩ ngự lâm quân đi tới, nghênh đón Phương Kích và Dực Thai công chúa một đoàn người cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi công kích của Thần Minh đạn.

- Cám ơn ngươi.

Dực Thai công chúa tràn ngập cảm kích mà nhìn về phía Đường Tiêu, hai mắt đẫm lệ, nhu tình như nước, nếu như không phải nhờ hắn thì lúc nãy mình cùng với Phương Kích đã bị Thần Minh đạn làm cho tan xác rồi.

- Ta đi cứu Phương thống lĩnh không phải cứu ngươi.

Đường Tiêu lộ vẻ lạnh nhạt kiểm tra thương thế của Phương Kích.

Dực Thai công chúa nhìn hắn thật sâu cũng không trách hắn.

- Đường công tử ngoài lạnh trong nóng, Huyền Nhi muội cũng không cần quá để ý vừa rồi lúc hỗn loạn hắn là đuổi theo muội mà bay tới đó.

Thất hoàng tử không ngừng an ủi Dực Thai công chúa.

- Cái gì mà ngoài lạnh trong nóng hắn là tên điên, đồ biến thái.

Nghi Lan quận chúa thì thầm một tiếng, trong lòng nàng vẫn suy nghĩ phải làm sao lén đâm Đường Tiêu một kiếm, giết chết hắn.

Cuối cùng nàng kết luận xác suất thành công khi hiện giờ ra tay là không quá cao, hơn nữa thời cơ cũng không thích hợp một khi ra tay sẽ khiến cho nhiều người tức giận cho nên Nghi Lan quận chúa cũng không dám manh động.

- Cữu cữu bị thương nặng nề đường lui đã không còn chúng ta phải làm sao bây giờ?

Dực Thai công chúa ngồi xổm xuống lo lắng mà nhìn Phương Kích.

- Aizz, cũng không biết là người nào thiết kế hại chúng ta, đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh.

Thất hoàng tử nhìn bốn phía, trong lòng cũng do dự tính toán.

Sóng thần thối lui ở trên mặt đất ẩm ướt truyền tới từng tiếng gào thét, tuy thoát khỏi phạm vi công kích của đại pháo nhưng rất nhiều sĩ tử của ngự lâm quân đều bị thương không nhẹ, dược vật chữa thương mà bọn họ mang theo có hạn căn bẳn không đủ để chữa nhiều người như vậy toàn bộ doanh địa trở nên thê bi, thanh âm rú gào không ngừng.

........

Trong sóng biển cuồn cuộn có một chiếc thuyền lớn đang phiêu du, ở trung tâm ngồi một thiếu nữ xinh đẹp như nước, thiếu nữ có làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, cùng với cư dân Áo Bỉ Đảo khác biệt, nàng có bộ tóc màu vàng kim, bộ ngực cao ngất, hai bờ môi gợi cảm mười phần trên tay còn cầm một tháp thủy tinh sáng lấp lánh.

Thiếu nữ này bình thường ôn nhu như nước nhưng một khi nàng nổi giận sẽ tạo thành bão cấp mười hai tạo thành sóng cao mấy chục thước.

Nàng chính là công chúa của đế quốc Ly Đế Á lừng lẫy sóng thần vừa rồi làm hại hai nghìn ngự lâm quân và mấy trăm học sinh chính là kiệt tác của nàng.

Ở bên cạnh Ly Đế Á công chúa còn có mấy thân ảnh đen sì, bọn họ cơ bản đều cao tới hơn hai mét, trong mắt tràn ngập khát vọng chém giết, những trang hán này đều là những sát thủ ở trong biển.

Ở cách đó không xa là một chiếc Long Cốt Loan xe màu vàng, rộng tới hơn mười trượng, ngồi trên loan xe là một nam tử hải tộc uy mãnh, cầm trong tay một thanh trọng giáo tới 999 cân, do loại sắt đặc biệt dưới đáy biển tạo thành, hắn chính là người của Ba Duy đế quốc, tu vi ngang ngửa với võ giả cấp Địa Nguyên hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan.

Dưới sự suất lĩnh một đám cường giả hải tộc của Ly Đế Á công chúa và Mã Khắc Tây Mễ Lan hoàng tử, một cơn song gió động trời xuất hiện, khiến cho ngư cảng tràn ngập âm u, mây đen che lấp bốn phía, Ngạnh Phương Ngư Cảng phảng phất như là đêm tối, đưa năm ngón tay ra phải cố gắng lắm mới nhìn thấy được lờ mờ.

Cường giả hải tộc ở trong biển được huấn luyện khiến cho thị giác vô cùng mẫn cảm, hơn nữa bọn họ cũng không chỉ dựa vào thị giác mà còn dựa vào những giác quan khác.

Dưới sự yểm hộ của hắc ám, cường giả hải tộc sẽ tiến hành cướp bóc trắng trợn với Ngạnh Phương Ngư Cảng, mục tiêu chủ yếu là hai nghìn binh sĩ ngự lâm quân ở kinh thành, còn có mấy trăm học sinh.

Cường giả hải tộc thích đem cường giả nhân tộc luyện hóa thành đan, có thể tăng tu vi của bọn họ, thậm chí cũng tăng chiến lực cho nên hai nghìn ngự lâm quân binh sĩ đến từ Thai kinh thành tuyệt đối là một đống thương phẩm đan dược của họ.

Mặt khác nếu như bắt mấy trăm học sinh và hoàng tử công chúa thì có thể tiến hành trao đổi tù binh với Đại Minh vương triều cho dù không thể trao đổi cũng có thể đem bọn chúng đi giết sạch, thực lực của Đại Minh vương triều sẽ bị trọng thương, cho nên lần này giao dịch với Lý Ngạn, nội ứng hành động là do hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan và công chúa Ly Đế Á tự mình đốc quân, đem tất cả cường giả tinh anh của Ba Duy đế quốc tới đây, một đòn tất thắng.

Bình luận





Chi tiết truyện