chương 73/ 99

Sáng hôm sau, cũng như hôm qua, mọi người đều có mặt đầy đủ ở hội trường để luyện tập vì tất cả đều dọn đến kí túc xá của học viên nên giờ tập hôm nay sớm hơn so với hôm qua. Woo là người ra sớm nhất trong ba người tụi nó, anh theo sự phân công của nó mà làm, ko quá vất vả, chỉ việc đứng đó quan sát và chỉ bảo cho mọi người những việc họ cần làm. Đa phần những người có mặt tại đây đều là vam quý tộc, vam thuần và vam trung ko hề có mặt của một vam thường nào chỉ có một số là ngoại lệ như Ha Rum, thêm một vài đứa bạn của Sol Hy và Mi Na, tuy bề ngoài hai người đó có vẻ kiêu căng nhưng họ cũng là vam cấp trung, họ cũng có thực lực có phần nổi trội hơn những vam trung cấp khác.

Một tiếng sau nó từ trong dãy kí túc xá vam cấp cao đi ra và tiến thẳng tới hội trường, chiếc đầm trắng ôm ngực dài đụng tới mặt đất, cái thắt lưng màu trắng hơi to ôm sát vùng eo thon thả, những tà váy được chẻ giữa thành hai bên cộng thêm cái khăn choàng cổ dài làm bằng lụa trắng rất mỏng đề ngược ra sau lưng, tuy phong cách ko khác với thường ngày là mấy những khuôn mặt, ánh mặt lại khác đi rất nhiều, đôi mắt ánh lên những tia đơn độc hiện rõ, sự vô hồn và lãnh khóc gấp nhiều lần mọi hôm, và lãnh khí của nó tăng lên rất nhiều, chỉ trong một đêm mà nó đã thây đổi nhanh đến chóng mặt đã làm cho những học viên ở hội trường kể của Ha Rum và Woo phải khó thở khi nhìn vào ánh mắt nó và đứng gần nó.

Hong đang đang tập ở xa thấy ko khí ở hội trường có dấu hiệu biến đổi nên nhanh chóng vọt đến chỗ nó.

Thấy nó khác với mọi ngày nên cô hỏi: -Này Tara, cậu ko sao đấy chứ, nhìn cậu khác lắm.

Vì đang phấn khích khi gặp nó nên cô hoàn toàn ko mấy là để ý đến đôi mắt chết người của nó. Và cũng chính vì vẻ ngây thơ của Hong đã vô tình đánh thức nó trở về với nó của mọi ngày.

Quay sang Hong nó nói: -Sao cậu ko tập đi, lợi dụng thời cơ để nghĩ hả?.

Chề môi. -Xì.ì.ì, nghĩ sao vậy, tại thấy cậu khác khác nên tờ mới bỏ tập mà đến hỏi thăm thôi.

-Cậu chơi với Tae Hin nhiều nên bị ảnh hưởng bởi cậu ta rồi à?. lắm lời!. Mở nắp laptop, nó vừa nói vừa dùng tay lướt thật nhanh trên bàn phím.

-Gì chứ?, chỉ hỏi có một câu mà cậu đã nói tớ nhiều chuyện rồi, híc quá đáng. Giả vờ ấm ức, nếu biểu hiện này là của Tea Hin hay một ai khác ngoài Hong thì có lẻ nó đã ko cười nên khi nó nhìn vẻ mặt đáng yêu của Hong thì nó lại hé môi nhếp một cái rất thật làm cô nàng Hong phải đỏ ửng hai má, làng da trắng của loài vam càng làm cho biểu hiện của cô lộ rõ. -"Híc, đẹp quá đi, nếu Tara là con trai thì...thì... híc, nghĩ tới là mê rồi".

-Tớ là con gái, sẻ ko có chuyện nếu ở đây đâu đừng có nghĩ bậy bạ. Nó lại trở vể hình dạng nguyên thủy, hình dạng của một vị nữ hoàng đầy quyền lực và ko có tình cảm.

Hơi bất ngờ về lời nói của nó, Hong mở to mắt áp sát mặt mình lại mặt nó và hỏi: -Làm sao cậu biết?.

-Thì biết thôi.

-Hừ..., đi đây. Xụ mặt, rồi đứng dậy bỏ đi, lòng vẫn còn nhiều thắc mắc về vụ vừa mới xẩy ra, nó làm cách nào mà biết được suy nghĩ của cô chứ.

Woo từ góc bên kia đi lại chỗ nó, tay cầm một chiếc Ipad đời mới chứ đầy những công việc mà anh phải làm.

-Tara, hôm nay cậu sao vậy?. Ngồi xuống bên cạnh nó, anh hỏi.

-Sao chứ?. Nó ngừng lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím mà quay sang anh hỏi lại.

-Có một cái gì đó, hơi khác..., đáng sợ hơn mọi ngày!. Vừa gãi cầm vừa ngẫm nghĩ đến hình ảnh của nó và phân tích.

-Ý cậu là mọi ngày tôi cũng đáng sợ mà ko bằng hôm nay?!.

-Chính xác!, sao vậy, có chuyện gì vậy?. Anh to mò hỏi, bản tính ko tò mò chuyện người khác đã hoàn toàn biến mất, ánh như một Tea Hin thứ hai à ko thứ ba thì đúng hơn vì Hong là người thứ hai rồi.

-Ko có gì.

Nói xong nó quay sang định đánh máy tiếp thì chợt khựng lại rồi quay sang Woo hỏi: -Yun đâu?.

-Ko biết, có thấy cậu ta đâu. Nhúng vai Woo thở dài nói rồi chợt nhớ ra điều gì đó thì quay sang nó hỏi: -Cậu là bạn gái Yun sao lại hỏi tớ?.

-Là bạn gái chứ ko phải là thám tử, ko phải lúc nào tôi cũng biết cậu ta ở đâu hết.

-Chậc, hai người yêu nhau kiểu gì vậy, ko giống chút nào. Tỏ vẻ nghi ngờ Woo nói.

-Vậy cậu và Ha Rum thì sao, tôi thấy cậu đâu có tình cảm thật với cô ta.

-Hay thật, cậu cũng đê ý đến tớ quá nhĩ.

-Tôi ko để ý, chỉ cần nhìn sơ qua thôi là biết rồi, cô ta thì thích cậu thật nhưng cậu thì ko.

...

Tại căn phòng có số 03, tiếng của một câu con trai vang lên: -Mẹ?.

-------------------------------

Bình luận





Chi tiết truyện