Một màu trắng bắng nhanh qua mọi vật!, nhanh đến mỏi người ta ko thể nhận dạng ra cái người đáng lái, chỉ thấy một màu trắng xóa xẹt ngang và pha lẫn một chút màu đen trên đó. Dừng ngay một công viên, tìm chỗ đễ xe rồi bắt dầu đi tìm hai đứa kia.
...
-Hazzi!, mệt quá!, chơi từ nãy tới giờ!, mà kể ra thì cái thành phố này nhiều trò thiệt, ở bên kia ko có!. Nguyệt mặt mày lấm tấm mồ hôi than mệt nhưng vẫn ko ngớt miệng khen nơi này.
-Tất nhiên rồi!, ở bên kia sao bằng ở đây chứ!. Danh lên tiếng đáp trả Nguyệt bằng một chất giọng hóng hách như là anh đã bít trước việc này. Bực mình khi thấy thái độ của Danh, từ lúc trốn đi tới giờ Danh vs Nguyệt ko lúc nào là ko cãi nhau. Cãi từ đầu hẽm tới cuối hem luôn mà, Nguyệt lên tiếng cãi lại.
-Vậy sao lúc ở bên đó ai là người nói " ở đây(ý TQuốc) là nhất, ko nơi nào vui bằng, sánh bằng!" hả?.
-Gì gì chứ!, hồi nào?, ko dám đâu!. Đỏ mặt Danh cố ra sức cãi lại những vẫn ko thể cãi được vì đứng là cậu có nói vậy.
-Sao hả?, anh lúc nào cũng vậy, thấy gì thì cũng thao thao bất tuyệt nói như là mình bít hết vậy!. Nguyệt nói tiếp càng mặt cậu đỏ bừng lên.
-Mệt em quá!, sao mà nhớ dai quá vậy!, toàn đi nhớ mấy chuyện ko đáng nhớ! , sao mấy chuyện quan trọng thì quên sạch vậy?. Dánh cố tìm cớ để đánh sang chuyện khác và cuối cùng thì cũng tìm ra được một chuyện.
-Em sao chứ!. Nguyệt nói.
-Còn hỏi!, ko phải hồi gián sinh năm ngoái do ham chơi mà em đi lạt đó sao!, làm anh tìm quá trời luôn!.
-Ơ...ờ thì...thì...., tại vui quá mà sao nhớ chứ!. Ấp a ấp úng Nguyệt nói.
-Thôi!, mệt quá ko cãi nữa!, tìm đại một quán nước uống đi!. Danh phẩy phẩy tay cho qua mọi chuyện rồi ra dấu kêu Nguyệt đi.
Hai cái đứa này!, cứ như nước vs lữa, ko bít mệt sao?. Từ một gốc cây gần chỗ Danh & Nguyệt nói chuyện ý cãi chứ thì nó ngồi đó, nó đã đi theo hai đứa khi hai đứa bước ra từ một quán Game, trên dọc đường nó đi theo thì nó lại rất tra tấn cái lỗ tai dã mang, một đứa thì dai(ý Danh, một đứa thì tiếng cứ nhưng Bành Khuyên ấy( người còn lại), nó sợ nhất là khi Nguyệt hét hay nói chuyện lớn tiếng.
Thấy hai đứa như vậy thì nó yên tâm rồi nhanh chóng đi lại nơi để xe của mình. Bay giờ nó ko bít làm gì, ban ngày rất vui vì nó có bạn mới( ý Hong) nhưng khi đêm xuống thì nó chỉ có một mình, ko bạn, ngày đã cô độc thì đên lại càng cô độc hơn. Đảo một vòng quanh thành phố thì cuối cùng nó cũng chịu dừng, dừng ngay một công trình dỡ dang, đậu xe vào một hóc rồi bước lại cái ống bê tông lớn và ngôi lên, không gian yên tĩnh, nó cũng vậy ko một tiếng động chó đến khi nó phát hiện có rất nhiều tiếng xe máy tiếng về chỗ này thì nó vội vàng đi lại chỗ đâu xe của mình, vì xe đậu ngay một hóc tối, ánh trắng ko thể chíu vào nên ko ai phát hiện.
Tiếng xe máy ngày càng lớn, mấy chóc thì khoảng sân rộng khong có bóng người khi này đã chứa đầy người, ko gian cũng ko còn tĩnh lặng mà thây vào là những tiếng dồ ga của xe máy, rất ồn ào.
------------------------------
Bình luận
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1