chương 447/ 803


"Ta kháo, không phải một cái phá cầm sao, các ngươi có cần cướp đoạt như vậy không?" Có người không thể lý giải được, giá cả này cũng quá khùng bố đi, năm nghìn kim tệ a.

"Phá cầm? Ngươi tìm ra cái khác cho ta xem đi?" Rất nhiều người thưởng cho hắn một ánh mắt khinh thường.

Mà lúc này Diệp Lãng phát hiện Lý Nguyệt bên cạnh đã đứng dậy rời khỏi đây, khi rời đi còn đưa cho mình một ánh mắt nghi hoặc.

Đương nhiên Diệp Lãng cũng không để ý đến ánh mắt nghi hoặc này, hắn chỉ cảm thấy Lý Nguyệt bị điên rồi, đến đây mua đồ đạc của mình, mua không được thì bỏ về.

Từ đó có thể thấy Lý Nguyệt đến đây để mua cây đàn cổ kia, có điều giá cả rất cao, nàng không mua nổi!

Kỳ thật Diệp Lãng không biết gần đây những thứ gì của hắn đều rất dễ bán, nhất là bản thân hắn chế tác, mang vào một ít luyện kim thuật đều là cướp đoạt hàng.

Mà vì sao lại như vậy? Kỳ thật vì chính Diệp Lãng, Quảng Trường Thần Tích ở Thánh Thành đã lan khắp thiên hạ nên giá trị của hắn đã tăng lên gấp trăm lần.

Mà nếu cả chuyện hắn là Mơ Hồ Thẩn Y cũng bị người biết đến thì hẳn không chỉ trăm

lần!

Sau khi Lý Nguyệt rời đi, rất nhiều người cũng đi theo, dường như mục đích của họ chỉ là cây đàn cổ kia mà không có hứng thú với những thứ khác.

Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Diệp Lãng, hắn vẫn tiệp tục ngồi, hy vọng có thứ gì hắn muốn xuất hiện để hắn có thể ra tay!

Rất nhanh Diệp Lãng có cơ hội, sau khi mua được vài thứ kỳ quái gì đó thì đấu giá hội cũng kết thúc, không cho hắn một kinh hỉ quá lỏn nhưng cũng coi như có điều thu hoạch.

Lần này những thứ Diệp Lãng mua xuống rất kỳ quái, cũng không ai cướp đoạt với hắn nên không cảm thấy phong cách hắn giống Thập Tam công tù trong truyền thuyết, không gây nên sự oanh động gì cả, một chút cũng không!

Đương nhiên cũng có người cảm thấy kỳ quái, không biết vì sao hắn lại mua mấy thứ kia, thứ kỳ quái như vậy cũng chỉ có Thập Tam thiếu gia trong truyền thuyết ngày xưa mới cảm thấy hứng thú mà thôi.

Bất quá cho dù như vậy cũng không ai cho rằng thiếu niên này chính là Diệp Lãng bởi thật sự kém quá lớn.

"Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu!"

Diệp Lãng đi đến một nơi hắn rất quen thuộc, tất nhiên phương thức quen thuộc của hắn khác những khách nhân ở đây, không ai ở lại lâu như vậy mà không phát sinh quan hệ gì với nữ tù thanh lâu như hắn, ừ, cái loại quan hệ ấy ấy đấy.

Nơi này dường như không thay đổi, ít nhất những đồ vật Diệp Lãng nhớ đến cũng không thay đổi gì, chỉ có người mới thay đổi mà thôi.

Người của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu tất cả đều đi theo Liễu Phi Yên đến Diệp Thành, kinh doanh quán trà của Diệp Lãng.

"Ầy, công tử, người muốn cái gì?" Khi Diệp Lãng bước vào Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, một nữ nhân rất kiều my chào đón, cười nói cùng Diệp Lãng.

"Ta muốn Thiên Tâm Tiểu Trúc ở phía sau, còn có chuẩn bị một bữa tiệc rượu tốt nhất cho ta." Diệp Lãng né tránh sự dây dưa của nữ nhân, sau đó rất bình thổn nói.

Nữ nhân kia hỉ thượng lông mày, vừa nghe đã biết Diệp Lãng là một công tử rất hưởng thụ, hơn nữa rất có tiền, nếu không sẽ không trực tiếp gọi Thiên Tâm Tiêu Trúc, nơi đó cũng không phải người thường có thể ở.

Nàng lập tức hỏi tiếp: "Đã biết! Còn gì không?"

"Còn gì nữa? Tạm thời không có, nhớ thiểu gì thì sẽ gọi sau!" Diệp Lãng lắc đầu nói.

"Hết rồi?" Nữ nhân kiều my kia ngây người một chút, sau đó lại thử hỏi một lần nữa: "Công tử, người xác định không cần thứ khác sao?"

"Không cần!" Diệp Lãng lắc đầu đáp.

Lúc này mặt nữ nhân kiều my lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: "Vị công tù này, ngươi đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu của chúng ta làm gì, chỉ gọi một bàn đồ ăn, ở một cái viện tử? Nếu ai cũng giống ngươi thì những cô nương của chúng ta làm sao lăn lộn đây?"

"Sao lại không? Cứ vậy mà lăn lộn thôi! Trước kia ta vẫn kêu như vậy thì có sao đâu? Ngươi đúng là kỳ quái!" Diệp Lãng nhìn nữ nhân kiều my kia, có điểm kỳ quái nói.

"Ngươi mới kỳ quái! Đến thanh lâu chúng ta không gọi cỏ nương, tưởng chúng ta là khách điếm sao?" Nữ tử kiều my có chút giận dữ nói, Diệp Lãng như vậy là trắng trợn tát các nàng một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ta đúng là tìm một nơi ở! ở đây tiện hơn khách điếm, còn có người hầu hạ..." Diệp Lãng thành thật hồi đáp, điều này làm người gần đó cảm thấy vỏ lực, bọn họ chưa từng gặp qua khách nhân như vậy.

Bất quá lại nói tiếp, nếu so sánh khách điếm với thanh lâu thì tất cả nam nhân ở đây tuyệt đối tán thành ở lại thanh lâu, rượu nước đồ ăn ở đây đều là nhất lưu, hơn nữa người hầu hạ đều là nữ nhân xinh đẹp động lòng người.

Tiếu từ Hồ tộc này đúng là một kỳ tài, như vậy cũng nghĩ ra được!

"Vậy người hầu hạ thì ngươi cũng phải kêu một cô nương hầu hạ chứ..." Nữ tử yêu mị xem như hiểu được mục đích của Diệp Lãng, nếu đã đến đây thì nàng cũng không tốt cự tuyệt, chỉ hy vọng làm được nhiều sinh ý hơn một chút.

Ăn ở cũng phải trả tiền, chỉ cần hắn trả tiền thì muốn thế nào chẳng được!

"Ta lại không biết những cô nương của ngươi, gọi cô nương gì, ta gọi Liễu Phi Yên qua, ngươi có hay không?" Diệp Lãng thực trực tiếp hỏi.

N ít

Toàn trường trầm mặc, đối với sự rời đi của Liễu Phi Yên, cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn có điểm bi thống, tuy rằng nghe nói Liễu Phi Yên lại một lần nữa lên đài tại Diệp Thành nhưng bây giờ nàng đã không còn là nữ tử thanh lâu, không bồi rượu nữa.

Hơn nữa nàng không xinh đẹp như xưa nữa...

Bất quá nghe nói, bây giờ nàng trở nên thật thanh tú, thanh tú đến nỗi làm người ta bất khả tư nghị, giống như hai người khác nhau vậy, thật muốn đi xem một chút.

Nữ nhân kiều my nhìn thấy như vậy cảm thấy đau đầu, thời kì bây giờ, cái từ nàng không muốn nghe nhất chính là đứng đầu bảng - Liễu Phi Yên, sẽ làm người ta cảm thấy tố chất bây giờ kém hơn trước kia.

Mà trên thực tế quả thật bây giờ kém hơn rất nhiều, không có đám người Liễu Phi Yên, chỗ này chỉ xem như tốt hơn những nơi bình thường một chút, không còn cảm giác Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu của ngày xưa nữa.

"Tuy rằng Liễu Phi Yên đã không còn ở đây nhưng chúng ta cũng có không ít cô nương không thua kém Liễu Phi Yên là mấy, đêm nay còn có một kinh hỉ cho mọi người, đây là một tiểu mỹ nhân thanh tú động lòng người mà gần đây chúng ta mới tìm đến, tuyệt đối sẽ không kém với Liễu Phi Yên." Nữ nhân yêu mị lập tức dời tầm mắt mọi người, nói ra hoạt động đêm nay, hâm nóng không khí một chút, đồng thời cũng làm trường hợp bình tĩnh lại.

"Đêm nay ta nhìn xem, nếu thích hợp thì sẽ gọi nàng!" Diệp Lãng thuận miệng nói.

"Vị công tù này, ta đúng là hy vọng ngươi có thê, ở đây cũng chỉ có ngươi mới xứng với nàng, bất quá cũng không chỉ nhìn bề ngoài, còn cần nhìn túi tiền của ngươi a!" Nữ nhân kiều my kia cười nói.

"Ta chỉ có tiền thôi, điểm này ngươi không cần lo lắng!" Diệp Lãng rất khinh thường nói, thứ khác không dám nói, như tiền thì hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa rất thích tiêu xài!

Bình luận





Chi tiết truyện