chương 399/ 803


Tại một nơi ở Vân Đinh cung điện, đây là một căn phòng rất rộng, mà trong căn phòng này lại chỉ có vài người, tình huống này có chút tương tự với rất nhiều nơi trong Vân Đinh cung điện.

Vân Đinh cung điện như hoàng cung vậy, đều thuộc loại to lớn mà ít người, nơi này còn tốt hơn hoàng cung một chút, ít ra người ở đây nhiều hon một chút nhưng cũng thuộc loại nhiều phòng mà ít người.

Mà vài người trong một phòng này đều gặp qua Diệp Lãng một lần, ừ, ít nhất là một lần, trong đó còn có một người đêm nào cũng gặp Diệp Lãng nữa, không cần phải nói chính là Thánh Nữ đại nhân Hiên Viên Băng.

Vào lúc này Hiên Viên Băng đang sửa sang lại một ít chuyện, tuy rằng Thánh Nữ không có bao nhiêu chuyện nhưng tích lũy hai mươi mốt năm cũng không ít, đủ làm cho nàng bận rộn một chút.

Ở cùng nàng chính là mấy Đại Giáo Chủ, bọn họ cũng phải ở đây, có một ít thủ tục cần bọn họ.

Hơn nữa bọn họ cũng thích ở cùng một chỗ với Hiên Viên Băng bởi bọn họ có điều yêu thương cô Thánh Nữ mà họ nhìn nàng lớn lên, thật giống như cháu gái mình vậy.

Mà trong mấy ngày này Thánh Nữ cũng đã biết chuyện lúc trước, nàng đã biết thủ phạm làm mình thiếu chút nữa chết, bị đóng băng hai mươi mốt năm.

Đồng thời nàng cũng biết thủ phạm năm đó cũng đã bị chế tài.

Chuyện này thuộc loại cạnh tranh phe phái năm đó, mà hiện tại phe phái kia còn nhưng chuyện này đã xong rồi.

Điểm này thì tin rằng rất nhiều người có thể hiểu được, phe phái tồn tại sẽ không vì một hai chuyện này mà biến mất, cho dù phạm sai lầm lớn đến đâu cũng vẫn tồn tại!

Trừ phi có người có thể hoàn toàn quét sạch phe phái kia, nhưng hiện tại không ai có thể làm được, ít nhất là trong Thánh Giáo, cho dù là Giáo Hoàng cũng không làm được!

Bất quá hiện tại đã không còn ai dám ra tay với Thánh Nữ nữa bởi Thánh Nữ bây giờ đã có danh vọng cực cao trong dân chúng, số người duy trì rất nhiều.

Trước kia thì có thể đổi một Thánh Nữ là xong nhưng bây giờ thì khác, không phải thay một Thánh Nữ là có thể giải quyết được!

Mặc kệ nói gì thì nói, chuyện này cũng đã qua, có thể cả đời Hiên Viên Băng cũng sẽ không gặp lại chuyện tương tự mà lần bùng nổ tranh đấu gay cấn của phe phái tiếp theo cũng phải một hai trăm năm nữa.

Loại đấu tranh phe phái trong tôn giáo này có thể sẽ tồn tại mấy ngàn năm, thậm chí sẽ càng lâu, có thể sẽ tồn tại ngay từ đầu, đến cuối cùng sẽ không chấm dứt.

Ngay khi mọi người đang xử lý các chuyện, đang bận rộn, đột nhiên Hiên Viên Băng ngẩn đầu lên, ngây ngô một hồi, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

- ?

Vài Đại Giáo Chủ chần chờ một lúc liền lớn tiếng hỏi:

- Tiểu Băng nhi, xảy ra chuyện gì vậy?

- Diệp Lãng đến đây, ta muốn ra ngoài đón hắn, nếu không chẳng biết hắn lại gây ra chuyện gì nữa…

Thanh âm kinh hỉ của Hiên Viên Băng từ xa xa truyền đến, mà mỗi một chữ như xa hơn một chút.

Không hổ là người có được Quang Minh Chi Tâm, tốc độ như vậy…

- Gặp tên tiểu tử kia cũng không cần vui vẻ như vậy a, khoan khoan… Sao nàng biết tiểu tử kia đến đây? Vừa rồi có người đến thông tri sao?

Đám Đại Giáo Chủ tựa hồ mới phát hiện vấn đề này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vừa rồi Hiên Viên Băng vẫn đang làm việc như bọn hắn, nếu có tin tức truyền tới thì họ cũng sẽ biết chứ.

Về liên hệ kì diệu giữa Diệp Lãng và Hiên Viên Băng, lúc ấy chỉ có Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ cùng vài cái Y sư biết, mà những người này đều rất thức thời không nói với bất cứ ai, kể cả vài cái Đại Giáo Chủ trước mặt, ngoài Giáo Hoàng ra!

Y sư là vì bảo hộ Diệp Lãng mà Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ là vì bảo hộ Thánh Nữ, mặc kệ nói gì thì nói đều có một mục đích như nhau cả!

Kỳ thật cho dù bọn họ nói thì người nghe cũng cảm thấy khó tin, cho rằng rất khoa trương bởi chuyện gặp lại trong mộng như vậy quả thật rất bất khả tư nghị!

Chỉ riêng quan hệ mật thiết giữa Diệp Lãng cùng Hiên Viên Băng đã làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị rồi, sao bọn họ có thể tiếp thụ giải thích như vậy nữa!

Mà người ngay cả chuyện này cũng không biết thì càng không hiểu nổi, chỉ cần hai người ở trong một phạm vi nhất định, sẽ lập tức cảm giác được sự tồn tại của đối phương, chuyện này cũng có điểm huyền huyễn!

Bất quá với hai người mà nói, cái nhìn của những người khác, còn có người ta có tin hay không thì họ cũng mặc kệ, cần gì phải đi chứng minh.

- Tiểu ngu ngốc, bên này…

Hiên Viên Băng vẫy vẫy tay gọi Diệp Lãng, nàng cảm thấy mình thực may mắn khi đến đây đón hắn, nếu không chẳng biết Diệp Lãng sẽ chạy đến đâu nữa.

Lúc đó, dường như Diệp Lãng đang đi về phía Giáo Hoàng thì phải, bất quá cũng có nguyên nhân của nó, không thể trách Diệp Lãng được, mà nguyên nhân chính là vì Hiên Viên Băng.

- Không phải ngươi ở đằng kia sao? Vừa rồi ta vừa cảm thấy ngươi ở bên kia mà…



Hiên Viên Băng không muốn trả lời vấn đề này, nàng sẽ không nói rằng để sớm nhìn thấy hắn mình đã sử dụng siêu tốc độ chạy đến đây.

May mà Diệp Lãng là cái loại người không so đo, rất nhanh bỏ qua vấn đề này, nói với Hiên Viên Băng:

- Dẫn ta đến tàng thư thất đi, đọc những gì ngươi chưa từng đọc ấy.

- Tốt…

Hiên Viên Băng gật gật đầu, nàng đã sớm đoán ra chuyện này.

Vì sao Diệp Lãng chỉ đọc những gì Hiên Viên Băng chưa từng đọc mà không phải mình chưa từng đọc? Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần là sách Hiên Viên Băng xem qua thì nàng có thể biến ra trong mộng, hắn có thể đọc trong mộng!

Cũng vì vạy trên cơ bản tất cả những sách Hiên Viên Băng xem qua hắn cũng đã đọc qua.

Trên thực tế, cho dù không có Hiên Viên Băng đọc qua thì Diệp Lãng cũng có thể nhớ hết tất cả sách trong đó, đương nhiên chỉ nói sách hắn chưa đọc qua và hắn cảm thấy hứng thú thôi.

Tuy rằng Đồ Thư Thất này là lớn nhất, đầy đủ nhất nhưng Đồ Thư Quán của Hoàng Gia Học Viện Tường Không cũng có được số sách không sai biệt lắm, đại bộ phận đều giống nhau, trong đó có một ít là bên này có mà bên kia không có và ngược lại.

Hiện tại Diệp Lãng cần xem "tiểu bộ phận" này, hơn nữa chỉ là một phần mà hắn hứng thú thôi, hơn nữa với bản lĩnh đọc qua là thuộc của mình thì chỉ cần ba ngày là đủ rồi.

Khi đi vào Đồ Thư Thất này, cảm giác đầu tiên của Diệp Lãng là cai, đúng vậy, chính là cao!

Tuy rằng sách trong Đồ Thư Thất rất nhiều nhưng diện tích Đồ Thư Thất cũng không lớn, ít nhất với Đồ Thư Quán mà nói quả thật không lớn.

Bất quá tuy không lớn nhưng lại rất cao, cao hơn cả một cái phòng, hơn nữa cũng không phải một chút…

Đồ Thư Thất này là một căn phòng hình tròn, mà tường màu gì thì Diệp Lãng không biết bởi vách tường đều là sách, từ dưới lên trên đều là sách cả.

Nói đơn giản hơn, Đồ Thư Thất này là một giá sách, ở trên đựng toàn sách!

Bình luận





Chi tiết truyện