chương 364/ 803


"Tiểu hỗn đản, tiểu mơ hồ này có biết nàng mạnh chừng nào không, vậy mà còn đi giúp nàng khi phụ chúng ta!" Diệp Lam Vũ rất khó chịu mắng.

"Ta không cần biết nàng mạnh chừng nào, chỉ biết nàng là người bệnh vừa tỉnh lại, cũng không biết nàng còn chấn thương ở đâu không nên các ngươi không nên đánh nhau với nàng!" Diệp Lãng lắc đầu nói.

Hắn che chở Hiên Viên Băng không chỉ vì cảm tình của hai người ở trong mơ mà còn vì tình hình thân thể của Hiên Viên Băng, nàng là người bệnh của hắn!

Hai cái cộng lại tất nhiên Diệp Lãng sẽ thiên vị Hiên Viên Băng nhiều hơn một chút!

Mà đổi thành bình thường thì có thể Diệp Lãng cũng chẳng thèm để ý tới, Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa không phải ngày nào cũng làm vài hiệp sao, hắn có quản sao?

Bất quá cái tâm này của hắn hai nàng không biết, chỉ biết hiện tại Diệp Lãng lại thiên vị Hiên Viên Băng, giúp nàng trong cuộc chiến giữa mình và Hiên Viên Băng, cái này làm hai nàng rất khó chịu!

Hai nàng chuẩn bị bão nổi nhưng sau đó Diệp Lãng lại nói một câu làm các nàng cân bằng lại.

"Hiên Viên Băng, các nàng là người thân nhất của ta, ngươi thích quậy thì cứ quậy nhưng không thể làm tổn thương các nàng dù chỉ là một chút..." Tuy Diệp Lãng không tin Hiên Viên Băng mạnh như vậy nhưng dù sao có khi cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

" Vậy nếu các nàng đả thương ta thì sao?" Hiên Viên Băng nhìn Diệp Lãng.

"Các nàng chắc là sẽ không làm vậy!" Diệp Lãng lắc đầu, hắn tin hai nàng sẽ có chừng mực.

"Vậy vạn nhất xảy ra thì sao!" Hiên Viên Băng không chịu buông tha, tiếp tục hỏi.

Diệp Lãng nói bốn chữ đơn giản: "Chịu đựng, tìm ta!" "Bất công!" Hiên Viên Băng lãnh đạm nói một câu.

"Hai nàng một là tỷ của ta, một là vị hôn thê của ta a, dù không muốn bất công cũng khó! Hơn nữa, ta vụng trộm nói cho ngươi biết, tỷ của ta thực hung ác, ngàn vạn lần đừng đắc tội nàng..." Diệp Lãng lén lút nói với Hiên Viên Băng, nhưng sự "lén lút" này của hắn tựa hồ không có mấy tác dụng.

"Tiểu hỗn đản, ngươi nói cái gì!" Diệp Lam Vũ thoáng hiện một cái liền xuất hiện trước mặt Diệp Lãng, hung hăng gõ đầu Diệp Lãng một cái.

Tốc độ này của nàng làm cho mọi người tin rằng dù là Kiếm Thánh cũng không thể trốn thoát, cũng không biết một Ma Pháp Sư như nàng sao có thể làm được đến vậy, bất quá dường như cũng chỉ xuất hiện khi đánh Diệp Lãng.

"A..." Diệp Lãng kêu đau nói: "Ta nói đúng mà..."

"Ngươi còn dám nói!" Diệp Lam Vũ trừng mắt nhìn một cái.

"Hiên Viên Băng, mau mang ta đi ngủ!" Diệp Lãng lập tức nói sang chuyện khác, sau đó lôi kéo Hiên Viên Băng bỏ chạy, lần này Hiên Viên Băng không cần lại đuổi theo nữa.

Diệp Lam Vũ và Thất công chúa nhìn nhau một cái, sau đó lại đi theo, Chân Tiểu Yên cũng chạy theo, nàng phát hiện mình cũng chỉ cần chạy bộ là đủ rồi.

Đám người Phong Hành ngẩn người...

"Thánh Nữ đại nhân đâu?" Lúc này Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ vừa lúc chạy tới, có điểm thở hồng hộc hỏi.

"Hẳn là trở về phòng!" Phong Hành nhíu mày, lúc này hắn mới nhớ đến dường như mệnh lệnh của Đại Giáo Chủ lúc nãy không được mình chấp hành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Trở về phòng?! Mình nàng hay có cả tiểu từ kia nữa." Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ chống tay lên tường, tiếp tục hỏi.

Phong Hành gật gật đầu nói: "Trên lý luận hẳn là cùng một chỗ!"

"Cái gì?! Thõng tri mọi người tiến vào trạng thái một bậc cảnh giới, tách Thánh Nữ và tiểu tử kia ra!" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ tức giận nói hơn nữa hạ một cái mệnh lệnh khi phẫn nộ bị choáng váng cả đẩu óc.

"Cái này... Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ, cái này dường như không tốt a! Làm vậy Thánh Nữ đại nhân sẽ thực xấu hổ, sự tình cũng sẽ lớn chuyện..." Phong Hành nhắc nhở, mệnh lệnh này cũng quá nghiêm trọng đi.

"Mặc kệ nhiều như vậy, nếu thánh khiết của Thánh Nữ bị phá hư thì hậu quả lại càng không chịu nổi!" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ kiên trì nói.

"Vậy ta đi!" Phong Hành lĩnh mệnh nói nếu Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ đã kiên trì như vậy thì hắn không có biện pháp gì cả, đây là quyền lợi của Đại Giáo Chủ.

"Chuyện gì xảy ra?! Sao lại một bậc cảnh giói?" Ngay khi chuông cảnh báo một bậc cảnh giới vang lên, toàn bộ Vàn Đinh cung điện lâm vào khẩn trương và mê mang, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, bát quá bọn hắn vẫn làm tốt chuẩn bị ứng phó toàn lực.

"Có mệnh lệnh đi tìm Thánh Nữ đại nhân, cũng tách nàng và Diệp Lãng ra, tuyệt không thể để hai người tiến vào khuê phòng của Thánh Nữ đại nhân! Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ!"

Khi mệnh lệnh này được phát ra, cơ hồ tất cả mọi người đều ngây dại bởi nội dung của nó làm mọi người cảm thấy có điểm vô lực, chỉ vậy mà cũng khởi động trạng thái một bậc cảnh giới, Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ này cũng quá xằng bậy a.

"Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ cũng quá mức chuyện bé xé ra to đi, chuyện này cần làm lớn đến vậy sao? Bất quá, Thánh Nữ thật sự đã tỉnh sao? Diệp Lãng này quả thật có tài, có thể cứu được Thánh Nữ!" Giáo Hoàng cau mày, vừa rồi hắn còn đang nghị sự liền nhận được tin tức như vậy.

"Đúng vậy, Thánh Nữ đã tỉnh, hơn nữa Diệp công từ cũng chữa khỏi Thánh Nữ hoàn hảo vô khuyết,." Người đưa tin tiếp tục nói."

"
À, hoàn hảo vô khuyết sao? Vậy là tốt nhất!" Giáo Hoàng gật gật đầu, hắn rất vừa lòng chuyện Diệp Lãng làm, mà tiếp theo hắn tiếp tục hỏi: "Vì sao Thánh Nữ lại ở cùng một chỗ với Diệp Lãng?"

"
Chúng ta cũng không biết, bất quá nghe nói là vì Thánh Nữ và Diệp công từ có liên hệ kv diệu trong nhiều năm nên nàng vừa thấy Diệp công từ liền ôm hắn không cho ai cướp đi..." Người nọ tiếp tục nói, mà bây giờ có thể biết nhiều như vậy đã là rất tốt rồi, cụ thể hơn phải đợi người khác cẩn thận báo cáo lại.

"
Gọi người chấm dứt một bậc cảnh giới này đi, phái người đến chỗ Thánh Nữ tìm hiểu tình huống, có chuyện gì lại hồi báo cho ta!" Giáo Hoàng hạ lệnh, cho dù có liến quan đến sự thánh khiết của Thánh Nữ cũng không cẩn phải làm như vậy, hơn nữa làm như vậy không phải càng làm cho người ta biết sao?

Bắt kẻ thông dâm như vậy phải âm thầm tiến hành mới đúng chứ, tất nhiên cũng chỉ là một cách so sánh thôi...

Cứ như vậy một bậc cảnh giới bị hủy bỏ, bát quá toàn bộ người trong Vân Đinh cung điện cũng biết quan hệ thân thiết giữa Diệp Lãng và Thánh Nữ, hơn nữa còn làm một ít chuyện gì đó trong khuê phòng Thánh Nữ, nếu không sao lại khởi động một bậc cảnh giới, hẳn là sau đó lại cảm thấy không ổn nên đình chỉ.

"Uy Nhĩ lẩn này quả thật già nên hồ đồ a, lần này dù tiểu Băng nhi không phát sinh chuyện gì cũng sẽ bị người hiểu lầm!" Vài cái Đại Giáo Chủ khác lắc đầu nói.

"
Hì hì, lần này không liên quan gì đến ta, tiểu ngu ngốc, có thể ta không cần phải làm Thánh Nữ nữa!" Hiên Viên Băng nhận được tin tức này xong cười nói nàng cũng không cảm thấy ở cùng một chỗ với Diệp Lãng sẽ làm nàng cảm thấy xấu hổ, ngược lại sẽ rất vui vẻ.

Đương nhiên cũng không phải nói nàng thích Diệp Lãng, chẳng quả chỉ xem Diệp Lãng như một người rất thân thiết, thân thiết đến nỗi có thể chia xẻ hết thảy.

Có thể ở trong mộng gặp nhau tức là sóng não hai người giống nhau, dùng từ tâm linh tương thông là có thể nói lên quan hệ của hai người rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện