chương 8/ 52

CHƯƠNG 8.

Một thiếu niên mới hơn mười tuổi, tuy rằng đã có khuynh hướng phát triển như người trưởng thành, nhưng dù sao cũng không học được những dối trá lọc lừa của người lớn. Cho nên khi vài đứa nhỏ đồng ý chiếu cố con trai của mẹ Tương đều là những lời thực tâm. Chính là cũng không giữ ở trong lòng được bao lâu, rất nhanh sau khi khai giảng, bữa cơm ngày đó hầu như mọi người đều đã quên hết, ở lớp học nhanh chóng tìm được bạn bè có cùng chí hướng mà tụ lại thành nhóm, tốp năm tốp ba, vui cười đùa giỡn, như một cái tập thể nhỏ.

Tương Văn Đào chung quanh vĩnh viễn không thiếu người. Anh có ưu thế ngoại hình vượt trội, các cô gái đương nhiên thầm mơ tưởng, còn nam sinh cũng bị anh thu hút. Mà giữa phần đông bạn học như thế, Diệp Song Hỉ lại là người gần gũi với anh nhất.

Từ nhỏ Song Hỉ đã được dạy rằng: “Làm người mà không giữ chữ tín thì cũng không đáng được tin cậy, cho nên nhất định phải có trách nhiệm với mỗi lời mình nói ra.” Hơn nữa, giường cậu và Tương Văn Đào kê sát nhau, trong lớp lại ngồi cạnh anh, vì thế đương nhiên mỗi khi đi ăn uống hoặc hội họp gì đều kéo Tương Văn Đào đi cùng.

Tương Văn Đào cư nhiên một chút cũng không cảm thấy phiền toái.

Vì sao anh lại phải phiền chứ? Song Hỉ này, thật sự là một người tốt. Khi sắp đến giờ ăn cơm cậu sẽ lén lút bỏ hộp đựng cơm ở dưới ngăn bàn ra, chờ tiếng chuông tan học vang lên là phóng tới căn tin chiếm chỗ, mà anh, chỉ cần thảnh thảnh thơi thơi đến ăn là được.

Hơn nữa Song Hỉ quả thật giống như trong tưởng tượng ban đầu của anh, ưa thích sạch sẽ, khi nào nên tắm rửa, khi nào nên đổi khăn trải giường, cậu đều làm một cách gọn gàng ngăn nắp. Trái hẳn với anh—

Kỳ thật cũng khó trách, với xuất thân của Tương Văn Đào, từ nhỏ đến lớn đều được mẹ che chở. Đã lớn đến bằng này mà ngay cả chai tương du bị đổ cũng chưa bao giờ phải tự tay nhấc lên. Người như vậy mà phải sống nội trú trong trường, chỉ có thể hình dung bằng hai từ: hỏng bét.

Những chiếc tất của anh luôn không cánh mà bay, một thời gian sau hoặc lâu hoặc mau, sẽ lại xuất hiện ở một số nơi khả nghi mà thường không phải nơi chúng nên ở, ví dụ như dưới giường, dưới chăn, hoặc dưới bàn học…Vì thế trong một tháng sẽ có vài ngày Tương đại soái ca vốn ăn mặc tươm tất lại đi một đôi tất có hai màu khác nhau đến lớp.

Sau đó anh cũng rút được kinh nghiệm, mỗi lần mua tất đều mua mấy đôi liền có cùng màu sắc và hoa văn, đề phòng trường hợp có mất chiếc này thì còn chiếc khác để bổ sung.

Đương nhiên, anh cũng tự giặt quần áo, đó là khi anh đã ngâm chậu quần áo suốt một tuần.

Sau khi giặt xong nhìn xơ qua thì cũng không có vấn đề gì, chỉ khi mang đi phơi, mới phát hiện bọt xà phòng vẫn chưa được giặt sạch.

Kết quả cuối cùng đương nhiên không cần phải nói: làm lại.

Song Hỉ giặt quần áo bên cạnh đang ra sức vò, Tương Văn Đào dựa vào một bên nói chuyện tào lao cùng cậu, giặt xong Song Hỉ mới nhớ ra: “A? Tớ quên mất là là phải làm mẫu cho cậu.”

Tương Văn Đào ngắm nhìn đống quần áo ướt sũng trong chậu, cuối cùng không biết xấu hổ nói: “Giặt sạch hơn tớ. Diệp Song Hỉ, về sau quần áo của tớ cậu nhận giặt đi, tớ trả tiền cho cậu.”

“…”

Đương nhiên cậu sẽ không lấy tiền. Hồi đó mới học năm nhất, vẫn còn rất thuần khiết, nói chuyện tiền nong ư? Quả thật là tục tằn!

Bất quá cuối cùng quần áo của Tương Văn Đào do Song Hỉ nhận giặt cũng là sự thật.

Cậu vẫn nghĩ mãi không ra tại sao khi cậu mang quần áo đi giặt, Tương Văn Đào mỗi lần đều đi theo. Thế nhưng đến nơi liền chỉ phụ trách đứng một bên nói chuyện phiếm với cậu, tuyệt đối không giúp. Song Hỉ có lúc nổi giận, nhưng rồi cuối cùng cũng không chấp nhất, lại nghĩ thôi thì quên đi, dù sao thì cũng đã giúp rồi, nên lười cùng anh so đo.

Loại nhường nhịn này trong mắt bạn học, khi vui đùa mọi người lại nói, ai nha, Song Hỉ đúng là tiểu nô bộc của Tương Văn Đào mà. Thậm chí ngay cả tên của Song Hỉ cũng lấy ra để đùa giỡn: “Cái tên của cậu không phải giống mấy gã sai vặt lắm sao…….. Đúng là trời sinh mệnh nô tài mà, Aha ha…”

.

.

.

Thay đổi hoàn cảnh làm người ta ngủ không sâu, bởi vậy dù Song Hỉ đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng khi cậu rời đi vẫn làm Tương Văn Đào tỉnh ngủ.

Híp mắt nhìn sắc trời qua song cửa sổ, trời vẫn là một mảng tối mịt, mặt trời còn chưa mọc. Anh liền cầm đồng hồ lên nhìn thời gian.

Song Hỉ đã ăn mặc chỉnh tề, đang đi tất, hình như là muốn ra ngoài. Tương Văn Đào có chút mờ mịt hỏi: “Sớm như vậy đã định đi đâu?”

“A?” Song Hỉ quay đầu lại, hơi xin lỗi nói: “Đánh thức cậu à? Tớ muốn đi làm, cậu ngủ thêm một lát đi.”

“Đi làm?” Tương Văn Đào nguyên bản ý thức còn đang mơ hồ cũng dần tỉnh táo lại, “Ngày mồng một tháng năm được nghỉ lễ dài hạn mà, hôm nay mới mồng hai.”

“Ha hả.” Song Hỉ cười, “Làm ở công ty tư nhân thì không kể ngày nghỉ đâu. Hôm qua đã nghỉ một ngày rồi.”

“Vậy có được trả thêm tiền tăng ca không?”

“Ân… Có lẽ có…” Ngoài miệng thì nói là có, nhưng kỳ thực hi vọng cũng không lớn lắm, dù sao ngày mồng một tháng năm cũng không giống như Tết âm lịch, mà ông chủ của cậu lại nổi danh keo kiệt, câu cửa miệng chính là “Cóc ba chân thì khó tìm, nhưng người hai chân thì đầy. Cậu không làm, tự khắc có người khác làm.”

Ai, hiện giờ công nhân viên chức có nhiều, nhân lực tài nguyên quá thừa thải mà.

Tương Văn Đào nghe thấy loại ngữ khí không chắc lắm này của cậu thì biết chuyện phí tăng ca và vân vân đều là vọng tưởng. “Lão ta dựa vào cái gì! Hút máu người chắc.”

Song Hỉ nhịn không được xuy một tiếng cười, nói: “Nhà cậu không phải lúc trước cũng bắt người ta làm công đó sao?” Như thế nào giờ lại một bộ dáng vô cùng căm phẫn đối với chuyện bóc lột sức lao động thế này.

Tương Văn Đào hừ một tiếng: “Không giống nhau.” Ít nhất người ta cũng trả thêm tiền đàng hoàng nha.

Song Hỉ nhìn đồng hồ, nói: “Không thèm nghe cậu nói nữa. Mấy ngày này để Song Khánh dẫn cậu đi tham quan nhé. Chỉ có buổi tối tớ mới rảnh thôi.” Vừa nói xong liền chạy tới cửa đi giày vào.

Bình luận





Chi tiết truyện