chương 48/ 52

CHƯƠNG 48.

Mọi chuyện quả nhiên đúng như Tương văn Đào dự liệu, Song Khánh rốt cuộc vẫn quay trở lại.

Có lẽ là thức ăn không hợp, cô có vẻ ốm hơn một chút, nhưng vẫn rất đẹp, tuy rằng chỉ mặc quần dài áo lông cộng thêm áo khoác bên ngoài trông rất bình thường, nhưng lại không che giấu được nét xuân thì phơi phới.

Khi cô tiến nhanh đến ôm chầm lấy cậu, bao nhiêu người đứng xung quanh với ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, làm Song Hỉ cảm thấy kiêu ngạo và một chút ngượng ngùng, vờ buông lời trách móc: “Làm sao mà lại học phong cách phương Tây nhanh vậy.”

Song Khánh làm nũng: “Ca, em rất nhớ anh──” Dừng một chút, vừa cười vừa bổ thêm một câu: “Nhớ món ăn của anh.”

Song Hỉ cũng cười: “Chỉ biết ham ăn, anh sẽ làm thật nhiều, cho em ăn no căng cả bụng, đừng mơ giảm béo.”

Song Khánh ngây thơ đáp ứng, sóng mắt vừa chuyển, nhìn thấy Tương Văn Đào.

Tương Văn Đào cười đến không thể hòa ái hơn: “Song Khánh…” Nhưng vẫn là bị làm lơ ra mặt.

Ba người ra khỏi sân bay, Song Hỉ theo thói quen định ngồi ở ghế phó lái, bị Song Khánh nắm kéo lại: “Anh, ngồi ở băng sau với em.”

Song Hỉ đơn thuần chỉ nghĩ rằng do lâu ngày không gặp, cho nên em gái muốn trò chuyện cùng mình, nở nụ cười, chiều theo ý của cô. Tương Văn Đào trong lòng lại rõ ràng: Nha đầu Song Khánh kia đâu để anh vào trong mắt.

Thái độ này thật là trẻ con, Tương Văn Đào này đại nhân đại lượng sẽ không thèm chấp nhất. Vì thế liền giữ vững phong độ, làm đúng phận sự của một tài xế, dọc đường đi im lặng lắng nghe Song Khánh ríu rít kể cho Song Hỉ nghe về cuộc sống của cô ở nước ngoài.

Về tới trước cửa nhà, Tương Văn Đào không có xuống xe, anh nói: “Hai người cứ vào nhà trước, anh đi lấy ngỗng quay.”

Tiệm ngỗng quay Trần Phát, mỗi ngày chỉ bán đúng năm mươi con, Song Khánh rất thích ăn. Tương Văn Đào đã sớm đặt một phần, dùng để nịnh bợ cô em vợ.

Song Khánh thấy xe đi xa, tuy rằng rất vừa lòng, nhưng vẫn xuy một tiếng: “Mới có nhiêu đó mà đã nghĩ lấy được lòng mình sao?”

Hai anh em đi vào nhà, Song Hỉ đem hành lý vào phòng dành cho khách, sắp xếp xong quay sang nói với Song Khánh: “Em tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đi, anh đi xào rau, rất nhanh là có thể ăn cơm.”

Đi vào bếp, nổi lửa hầm súp, nấu cơm bận rộn trong chốc lát, khi quay người, lại thấy em gái đứng dựa vào cửa, sắc mặt âm tình bất động. Song Hỉ trong lòng hơi run một chút hỏi: “Sao không chịu nghỉ ngơi, ngồi máy bay đường dài không thấy mệt mỏi sao?”

Song Khánh nói: “Anh, hai người thật sự ở chung rồi” Cô đã đi một vòng trong nhà, phát hiện được rất nhiều dấu vết. Ngoài cửa là dép lê, trong phòng tắm thì bàn chải đánh răng, đều là có đôi có cặp, đây mới là chi tiết chủ yếu để cô khẳng định, nhìn thấy tận mắt hiện thực này, cô có chút khó thở.

Bị em gái hỏi thẳng thừng như vậy, Song Hỉ gương mặt nhất thời đỏ bừng, không biết làm sao, qua một hồi lâu mới cố gắng làm ra vẻ tự nhiên ừ một tiếng.

Song Khánh bạnh quai hàm, tức giận thở phì phò.

Đúng là đáng giận mà! Họ Tương kia rốt cuộc vẫn thực hiện được mưu kế.

Sớm biết anh trai mình cũng không phải là đối thủ của tên khốn kia, nhưng Tương Văn Đào nhanh nhẹn thu phục người làm cho cô buồn bực. Lại nghĩ đến mục đích của lần trở về này, cảm thấy phiền não, “Anh nghĩ thông rồi sao, thật sự muốn cho cha mẹ biết?”

Song Hỉ trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu.

Song Khánh không nói gì.

Anh trai này thật là, có thể nói là đại nghịch bất đạo. Không biết Tương Văn Đào cho anh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì, làm cho một người luôn theo khuôn phép, truyền thống như anh lại vì hắn mà mạo hiểm. Nghĩ vậy cô liền tức giận, trước kia cô bị hào quang của Tương Văn Đào mê hoặc, cảm thấy được người này chính là tình nhân trong mộng của đời mình. Hiện tại khi đã ra khỏi ma trận rồi nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy cái tên dụ dỗ anh trai của mình trên căn bản là một người trơ trẽn, không biết xấu hổ, đáng chết, ghê gớm hơn là, vì người này, nhà mình sắp tới sẽ ngập trời sóng gió, còn chưa biết phải làm như thế nào cho tốt.

Song Hỉ nhịn không được nói: “Song Khánh, anh không biết em có hiểu hay không, chính là Tương Văn Đào…” Cậu thì thào nói: “Anh thật không muốn bỏ qua người này.”

Chuyện này cũng giống như hai người hợp lực trên một chiếc thuyền đi về phía trước, Tương Văn Đào một người đã ra sức thật lâu, cậu chỉ là đúng thời điểm đồng tâm hiệp lực.

Song Khánh nói: “Đồng tính luyến ái, dễ mắc bệnh sida.”

Song Hỉ da mặt đỏ lựng, lắp bắp biện bạch: “Tụi anh là quan hệ một đối một, hơn nữa mỗi lần đều sử dụng biện pháp an toàn…” Cùng em gái thảo luận sâu về vấn đề này, đây là chuyện mà Song Hỉ chưa bao giờ nghĩ tới. Chính là nếu ngay cả Song Khánh mà còn thuyết phục không được, nói gì đến cha mẹ của mình.

Song Khánh cắn môi ,yên lặng không nói gì. Song Hỉ nhìn cô có vẻ bi thương, sắc mặt liền trắng bệch: “Song Khánh, lẽ nào em cảm thấy bọn anh thực ghê tởm?”

Song Khánh lắc đầu

“Không phải, em chỉ là lo lắng…anh nhất thời xúc động.”

Hai anh em đang nói chuyện, nghe ngoài cửa vang lên tiếng động, tiếp theo là tiếng của Tương Văn Đào.

“Anh về rồi… Em ở đâu? Song Hỉ──”

Song Hỉ vội vàng trả lời: “Em ở trong bếp.”

Song Khánh trấn tỉnh lại, quay đầu đi ra ngoài. Tương Văn Đào đang hướng phòng bếp đi tới, hai người chạm mặt nhau trong phòng khách. Tương Văn Đào thân mật hỏi: “Song Khánh, em không ngủ sao?”

Song Khánh lạnh lùng nói: “Tương văn Đào là anh lừa gạt anh của tôi vào con đường này, sau này anh dám bội tình bạc nghĩa, tôi thề sẽ không bỏ qua cho anh.”

Cô cũng không phải lần đầu nói chuyện như thế này, nhưng lần này lại đặc biệt nhấn mạnh. Tương văn Đào giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười. Anh nửa đùa nửa thật nói: “Song Khánh, người sợ bị phản bội phải là anh mới đúng.” Song Hỉ vốn cũng không quá quyết đoán, vạn nhất lần này trở về, cha mẹ của cậu mà khóc lóc, rồi đòi sống đòi chết, chỉ sợ cậu lập tức mất đi dũng khí, trở về làm đứa con ngoan cũng không chừng. Đối đầu với mối thâm tình, anh thật sự không thể nắm chắc được điều gì.

“Anh ấy phụ anh thì được, nhưng anh thì không.”

Thật bất công. Tương Văn Đào than thở: “Tốt xấu gì anh cũng coi như sư phụ dẫn dắt em khi mới đi làm, sao em lại bên trọng bên khinh thế này?”

Song Khánh suy một tiếng: “Em là ruột thịt với anh ấy hay là anh?” Nói xong quay đầu bước đi.

Song Hỉ đi ra vừa vặn thấy một màn cuối này, nhìn Tương Văn Đào bộ dáng dở khóc dở cười, không khỏi có điểm áy náy. “Song Khánh không nể mặt anh?”

Tương Văn Đào nhìn cậu lắc đầu cười, tỏ vẻ không ngại: “Nha đầu kia, chính là nghĩ cho em mà thôi.” Anh nắm tay Song Hỉ đi vào bếp, “Bất quá cô ấy như vậy làm anh rất yên tâm…”

“…Vì cái gì?”

“Ít nhất cô ấy không có phản đối chúng mình…”

Sau đó rất nhanh đã tới cuối năm.

Hoàn tất xong hết công việc cuối cùng của một năm, ba người lên máy bay, trực chỉ về nhà.

Về đến Trùng Khánh thì trời đã tối. Cảnh đêm ở đây so với cái đại đô thành quốc tế kia không thể hào nhoáng rực rỡ bằng, nhưng lại rất đẹp. Tài xế xe taxi là một người hay nói, trên đường về cùng bọn họ nói đủ thứ chuyện trên đời, vô luận là chuyện quốc gia đại sự hay là những tin tức lề đường nho nhỏ, đều nói giống như đó là chuyện lạ vậy.

Tương Văn Đào cười cười đáp cho có lệ, mới quay đầu nhìn thấy người bên cạnh im lặng một cách dị thường.

“Song Hỉ?”

Song Hỉ yêu cầu: “Cho em điếu thuốc.”

Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu một chút, không nói gì lấy ra điếu thuốc, còn mồi luôn cho cậu. Song Hỉ hít một hơi thật sâu, cái cảm giác lo âu khủng hoảng trong lòng mới giảm bớt một chút.

Càng gần đến nhà càng thấy sợ, nhất là lần trở về này, cậu còn muốn hoàn thành một đại sự. Tâm trạng của cậu hiện tại là khẩn trương nói không ra hơi, khiếp đảm cùng sợ hãi.

Nếu cha mẹ kiên quyết không chấp nhận, cậu phải làm sao bây giờ?

Mới chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Làm sao mà có những người có thể vì nguời yêu mà phản ứng quyết liệt với gia đình. Bỏ trốn, tự sát, thủ đoạn kịch liệt. Cậu cũng muốn áp dụng những hành động đó để đấu tranh đến cùng sao? Nhưng đây không phải là người nào khác, mà là cha mẹ sinh thành dưỡng dục, làm sao có thể xem là người đối địch để mà đấu tranh?

Nhưng nếu bỏ qua Tương Văn Đào… cậu lại ngàn vạn lần luyến tiếc. Nói cho cùng thì cậu rất tham lam đi, cả hai bên cậu đều muốn có… Tương Văn Đào nãy giờ vẫn nhìn chăm chú thấy trong mắt cậu biến ảo không ngừng, nhịn không được, nắm nhẹ tay cậu, khẽ gọi: “Song Hỉ?”

Song Hỉ chậm rãi nghiêng mặt qua nhìn anh, trên mặt thể hiện thần sắc thản nhiên có vẻ tự giễu. Cậu nói thanh âm thật sự rất nhẹ, giống như thì thầm, nhưng Tương Văn Đào vẫn nghe được rất rõ.

“Tương Văn Đào, nói cho em biết phải làm sao để có được phương pháp lưỡng toàn kỳ mĩ, bất phụ Như lai bất phụ khanh?”

Tương Văn Đào giật mình, nhất thời không biết nói như thế nào.

Bình luận





Chi tiết truyện