chương 31/ 52

CHƯƠNG 31.

Tương Văn Đào ôn nhu cười, lựa lời khuyên nhủ: “Song Hỉ, em hiện tại đang kích động, không thích hợp để quyết định bất cứ điều gì… Ngày mai, ngày mai tỉnh táo hẳng quyết định có được không? Hôm nay muộn rồi, lại đây uống ly sữa trước rồi đi ngủ.’’Nói xong, cẩn thận đưa cái ly đến tận tay cậu.

Song Hỉ không cầm, môi mím chặt, trừng trừng nhìn ly sữa một hồi lâu mới nhướng mắt nhìn Tương Văn Đào nói: “Cậu có bỏ cái gì bên trong phải không?’’

Nếu là trước kia, cậu khẳng định sẽ không nghi ngờ.Nhưng hiện tại trong cậu sinh ra một cỗ hoài nghi mãnh liệt đối với nhân phẩm của Tương Văn Đào, không thể không cảnh giác.

Song Hỉ hoài nghi khiến Tương Văn Đào cảm thấy xấu hổ,đồng thời trong lòng có chút bi thương, anh nhìn Song Hỉ rồi nhẹ giọng hỏi: “Tôi, bây giờ ở trong lòng của em là người như vậy sao?’’

Tương Văn Đào khi nói chuyện ánh mắt phi thường áp bức, cho nên Song Hỉ chỉ có thể quay mặt sang phía khác, từ chối trả lời. Tương Văn Đào đợi trong chốc lát, thấy cậu không có phản ứng gì, cảm thấy bất lực,thở dài.

Anh nhìn Song Hỉ rồi nói, “Song Hỉ, tôi thích em, muốn cùng em trải qua cả đời…là cả một đời đó. Cho nên tôi không nghĩ sẽ che giấu khuyết điểm của mình, như vậy rất mệt mỏi. Em nghĩ tôi ích kỉ cũng tốt, phóng túng cũng được, tôi chính là người như vậy. Có một câu có thể em không thích nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói, chuyện đêm nay, tôi thực lòng xin lỗi, nhưng tôi một chút cũng không hối hận, có thể cùng em ân ái…’’Anh nhìn Song Hỉ,nói nhỏ: “Tôi rất vui’’.

Song Hỉ bị chấn động bởi câu nói của anh, đờ ra mấy giây, sau đó phẫn nộ đứng phắt dậy.

Cậu trợn tròn mắt, bất khả tư nghị nghĩ tại sao tên hỗn đản này có thể vô sỉ đến như vậy? Lúc đầu nói nghe còn được, càng nói càng khó nghe! Ngoan cố,chết cũng không hối cải, rốt cuộc nhịn không được gầm lên: “Anh vui vẻ, nhưng tôi thì không!”

Tương Văn Đào kinh ngạc: “Chẳng lẽ em không hưởng thụ sao? Em không có cảm giác?”

Bị hỏi trực tiếp như vậy, Song Hỉ thẹn quá hóa giận nói: “Không phải vấn đề này!’’Cậu cũng không dám hồi tưởng bộ dáng của chính mình mới vừa rồi ở dưới thân của Tương Văn Đào rên rỉ khi lên đến cao trào. Rõ ràng cậu là một nam nhân thực bình thường, vì cái gì mà bị anh biến thành bộ dáng kia? Song Hỉ cực kỳ ủy khuất, bi phẫn hét to: “ Tôi không phải đồng tính luyến ái”.

Tương Văn Đào thở dài. “Song Hỉ, chấp nhận bản thân là đồng tính khó như vậy sao? Nữ nhân không có khả năng giống tôi đây hiểu rõ thân thể của em như lòng bàn tay, cũng không thể giống tôi hạ mình hầu hạ em. Bỏ qua chuyện đêm nay, cho tới bây giờ trong lòng em cũng hiểu rõ, từ nhỏ đến giờ, có hay không một người giống như tôi chân thành yêu thương em?”

Lời nói của Tương Văn Đào đã chọc trúng nỗi đau của Song Hỉ. Cậu chợt trầm lặng.

Cậu cũng biết đối phương nói đúng sự thật.

Từ nhỏ đến giờ, cha mẹ không phải không thương cậu, nhưng có thế nào cũng không thể so với yêu thương dành cho Song Khánh. Có lẽ lúc cậu còn nhỏ, song thân cũng có để ý đến cậu một chút. Cậu là con trai lớn, cũng là anh hai, cho nên không có cơ hội làm nũng, tuy rằng cho tới bây giờ cậu không nói gì, nhưng sâu trong tâm hồn, vẫn hy vọng có một người yêu thương cậu, xem cậu như bảo bối.

Tương Văn Đào xuất hiện thật đúng lúc. Khi thời điểm con đường tương lai bế tắc, anh đến giúp cậu một lối thoát, đến nơi này phát triển cũng là nhờ anh hỗ trợ. Song Hỉ rất may mắn khi gặp lại người bạn học cũ này, cậu vốn nghĩ cả đời biết ơn anh, thế nhưng…vì cái gì lại phát sinh ra chuyện đêm nay?

Tương Văn Đào nhìn cậu chằm chằm, xem nét mặt hiện ra vẻ sầu não, biết cậu ít nhiều cũng nghĩ mình là người tốt, liền quỳ xuống trước mặt Song hỉ.

“Sống chung cùng tôi được không? Ít nhất, cùng tôi thử một lần, được không?”

Song Hỉ trong đầu mờ mịt, thất thần hồi lâu, đối với lời thỉnh cầu của Tương Văn Đào cứ lập đi lập lại một câu trả lời: “Tôi không phải đồng tính luyến ái…

Lúc này, cậu không còn tức giận như trước, cùng một câu, giờ phút này nói ra nghe có vẻ yếu đuối.

Tương Văn Đào vốn vẫn còn muốn thuyết phục cậu, nhưng nhìn Song Hỉ lộ ra vẻ mặt mệt mỏi đến cực độ, bèn thay đổi chủ ý.

“Không sao, tôi không ép em quyết định ngay bây giờ. Em nghỉ ngơi trước, suy nghĩ kĩ, rồi hẵng trả lời tôi.”

Một đêm này đối với hai người mà nói trôi qua thật chậm.

Song Hỉ mở to mắt nhìn lên trần nhà, tầm mắt cậu dường như xuyên qua nó, rơi vào một vùng hư ảo. Cậu cố gắng làm cho đầu óc thanh tĩnh, nhưng càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng mê mang, cuối cùng là một mảnh hỗn loạn. Chính cậu hiểu rằng có nghĩ cũng chẳng được gì, bây giờ cậu chỉ muốn đầu óc thảnh thơi, như Tương Văn Đào nói phải hảo hảo nghỉ ngơi. Mắt nhắm chặt nhưng đầu óc lại thanh tỉnh, mãi đến hừng đông mới mơ màng thiếp đi.

Mà trong phòng bên cạnh, có một người cũng không ngủ được.

Tương Văn Đào chậm rãi hút thuốc, nhìn làn khói xanh bay lượn lờ, mọi suy nghĩ đều là về Song Hỉ. Chuyện đêm nay, anh thừa nhận mình rất ti tiện, hành vi thủ đoạn đích xác không phải là quân tử.

Chính là anh cũng đã thử thổ lộ với Song Hỉ theo cách bình thường, kết quả lại khiến Song Hỉ đi hẹn hò cùng người khác, tuy rằng chuyện không thành, nhưng một Uông Khởi đi rồi, sẽ lại xuất hiện một Trần Kỳ, rồi Lý Kỳ… Khó tránh sẽ có nữ nhân không để ý đến điều kiện không tốt của Song Hỉ mà đồng ý gả cho cậu.

Xã hội này chính là như vậy, bí quá hóa liều, có đôi khi làm trái với qui tắc lại đạt được kết quả không ngờ. Chuyện đêm nay,coi như mình chiếm được Song Hỉ, làm dịu đi tình trạng chỉ có thể nhìn rồi âm thầm khao khát. Dục vọng cơ thể được đáp ứng đầy đủ, cảm thấy phi thường thỏa mãn, chính là nghĩ đến phản ứng tức giận của Song Hỉ, không khỏi giảm bớt mấy phần hưng phấn.

Nhớ đến một phen mây mưa vừa qua, thân thể chợt nóng lên, đồng thời lại phải suy tính, sáng mai làm thế nào để thuyết phục được Song Hỉ. Tương Văn Đào, một đêm này tâm trạng khi nóng khi lạnh, chờ đón một ngày mới.

Khi tia nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, Tương Văn Đào rốt cuộc dụi tắt điếu thuốc, đến phòng tắm dùng nước lạnh lau mặt.

Bởi vì thực sự lo Song Hỉ sẽ bỏ đi, cả đêm anh đều chú ý lắng nghe động tĩnh phòng đối diện, giờ này len lén mở cửa phòng nhìn vào, chỉ khi nhìn thấy thân ảnh nằm trên giường, mới yên lòng, nhẹ bước hướng phòng bếp đi vào.

Phòng bếp của Tương gia có thể nói tủ bàn chỉnh tề, đồ dùng sáng bóng và hiện đại. Bất quá đối với anh mà nói, mấy thứ này chỉ là bài trí, ngày thường rất ít khi ghé qua, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay anh sẽ thi triển kế hoạch dụ dỗ Song Hỉ.

Tương Văn Đào vo gạo nấu cháo, đây là món duy nhất anh biết nấu, tỉ mỉ chế biến, nêm nếm vừa lòng rồi múc một chén đem vào phòng Song Hỉ.

Anh vốn tưởng Song Hỉ hẳn vẫn còn ngủ, nhưng vừa mở cửa đi vào liền ngạc nhiên thấy trên giường đã không còn ai, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra âm thanh xả nước, sau đó Song Hỉ ôm bụng tập tễnh bước ra.

Cậu sắc mặt tái xanh, hơn nữa động tác cơ thể thế kia, Tương Văn Đào vừa thấy thì đoán biết xảy ra chuyện gì, quan tâm hỏi: “Có phải bị tiêu chảy không?”

Song Hỉ không để ý đến anh, sắc mặt có vẻ nhục nhã. Tương Văn Đào biết mình đoán đúng, có chút ảo não.

Song Hỉ là lần đầu, hơn nữa cảm xúc khốn quẫn vừa thẹn vừa căm phẫn, không có khả năng tự mình rửa sạch. Đúng ra mình phải kiên trì giải quyết hậu quả.

“Tôi đã nấu cháo, em ăn trước, tôi đi mua thuốc cho em.”

Khi anh mua thuốc trở về, thấy chén cháo vẫn còn nguyên, Song Hỉ đang thay quần áo, sắc mặt khó coi cài nút ở tay áo khoác.

Tương Văn Đào nhìn cậu, đằng hắng vài tiếng, cố gắng nói thật nhẹ: “Thân thể không khỏe, còn muốn đi làm sao?”

Song Hỉ không hề nhìn đến anh.

“…Tôi đã giúp em xin nghỉ bệnh.”

Lần này thì Song Hỉ có phản ứng.

Lời nói của Tương Văn Đào làm động tác của cậu ngừng lại, miệng cậu giật giật,định nói “Ai cho phép anh tự ý như vậy?’’ nhưng nói ra những lời ác nghiệt không phải là bản chất của cậu, cuối cùng vẫn là im lặng. Tương Văn Đào nhìn thấy cậu ngưng một chút rồi lại tiếp tục gài khuy áo, tựa hồ vẫn giữ ý định đi ra ngoài, nhịn không được lại nhỏ nhẹ khuyên: “Vẫn là nghỉ ngơi thêm một chút,khi nào khỏe hơn…”

Song Hỉ nhắm mắt lại, quay người nhìn về phía anh: “Tôi muốn ra ngoài đi tìm phòng.”

Tương Văn Đào ngẩn người, im lặng một hồi mới chậm rãi nói: “Vẫn là…quyết định phải đi sao?”

Song Hỉ trầm ngâm hồi lâu mói chậm rãi nói: “Tương Văn Đào, ở lại đây tôi không biết làm thế nào để đối mặt với anh…” Thanh âm của cậu trầm thấp, rốt cuộc vẫn là nói thật: “Tôi không thể vượt qua được chính mình.”

Bình luận





Chi tiết truyện