chương 10/ 52

CHƯƠNG 10.

Đêm hôm đó, trong khi ở tầng dưới hai mẹ con thân mật tâm sự về chuyện tình cảm và hôn nhân thì trên sân thượng Tương Văn Đào cũng đang rèn sắt khi còn nóng đối với Song Hỉ tiến hành tẩy não.

Hai người đứng ở hoa viên hút thuốc nói chuyện phiếm, bộ dáng Tương Văn Đào như đang say sưa nói về đời người với bạn của mình. Thanh âm của anh vốn mang chút từ tính, giờ phút này bằng thái độ nghiêm túc nói ra, mỗi câu đều đúng trọng tâm, hữu lực, tràn ngập sức thuyết phục.

“… Cậu cứ sống ở đây bám víu vào công việc này cũng không phải là biện pháp.”

“Cây rời đất thì chết, người chuyển đi thì sống’’, tớ không dám nói trước sau này cậu có thể làm nên nghiệp lớn, nhưng cho dù thế nào cũng còn tốt hơn là ở lại đây. Ít nhất bên kia có nhiều cơ hội hơn.”

“Người khác ra ngoài làm việc, đến nơi không quen, một thân một mình ở chốn xa lạ có lẽ sẽ e sợ, nhưng cậu còn có tớ và Song Khánh, cũng không phải người xa lạ, chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu…..”

“Về phần bác trai bác gái, tớ thấy sức khỏe hai người họ cũng không kém đến nỗi cậu phải lo lắng như vậy. Nói thật, tình cảnh cậu bây giờ, chẳng những không chiếu cố được cho họ, ngược lại càng làm hai bác lo lắng hơn. Tận hiếu, không nhất thiết phải hầu hạ dưới gối, làm cho cha mẹ không vì tương lai của mình mà bận tâm, cũng là trách nhiệm của con cái…”

Song Hỉ cúi thấp đầu im lặng không nói, nhưng dòng suy nghĩ trong đầu cậu một chút cũng không ngừng lại.

Cậu đương nhiên biết những lời Tương Văn Đào nói rất có lý. Ngạn ngữ có câu “Tam thập nhi lập” (*), cậu cũng đã ba mươi hai, lại vẫn chưa thành gia lập nghiệp. Công việc kia chỉ có thể miễn cưỡng đủ sống qua ngày, nói gì tới việc nuôi vợ. Cha mẹ nhìn thấy mình như vậy, làm sao lại không lo lắng.

Tuy rằng từ trước đến nay cha mẹ chưa bao giờ nói với cậu kiểu như “Con xem Song Khánh….” thế này thế kia làm cậu thương tâm, nhưng Song Hỉ hiểu rõ, trong lòng cha mẹ, thậm chí cả họ hàng thân hữu, so với người anh trai như mình thì Song Khánh có tiền đồ hơn nhiều. Thân là con cả, vốn nên làm gương cho em gái, nhưng tình cảnh hiện tại của mình, chẳng khác nào là tấm gương xấu.

Có đôi khi cậu cũng không rõ, ba mươi mấy năm qua, cậu đã sống như thế nào? Vì sao bây giờ lại thành bộ dạng này, yếu đuối và bất lực?

Cũng không phải không đau buồn, không phải không muốn thay đổi, nhưng không biết bước đầu tiên phải đi như thế nào.

Con đường nhân sinh đối với cậu mà nói là một thứ rất mờ mịt, kỳ thực cậu cần một kim chỉ nam, chỉ cho cậu một phương hướng chính xác, mà Tương Văn Đào…. dường như chính là một nhân vật như vậy .

Tình cảnh hiện tại của mình thật đáng xấu hổ, tương lai của bản thân lại khiến anh phải bận tâm, lo lắng đến vậy, có lẽ là xuất phát từ sự quan tâm bạn bè, nên mới kéo cậu một phen. Đối với anh, cậu không phải không cảm kích.

Trong trí nhớ, đại thiếu gia trước kia còn cần mình hỗ trợ mua cơm giặt quần áo, không có năng lực tự gánh vác cuộc sống, trải qua mười mấy năm rèn luyện, đã thoát thai hoán cốt biến thành một nam nhân chín chắn thành thục tự tin có sự nghiệp vững chắc. Người đàn ông đang ngồi trước mắt nói chuyện với cậu, suy nghĩ rõ ràng, nghĩ sâu tính kỹ, ngẩu nhiên sẽ vung tay để khẩu khí tăng thêm sức mạnh. Loại tự tin “tôi có thể nắm chắc cuộc đời mình” này, thực làm cho Song Hỉ tự thấy hổ thẹn. Trái ngược với mình, tuy cũng là đàn ông, nhưng nhiều năm như vậy vẫn sống trong mơ hồ…

Hạ quyết tâm, Song Hỉ ngẩng đầu, thành thật nói: “Cám ơn cậu, Văn Đào, cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng không gây phiền toái cho cậu…”

Tương Văn Đào nghe ra trong lời nói ẩn chứa sự đồng ý, hô hấp ngừng lại hai giây, sau đó thở hắt ra, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Thành công rồi!

Anh cười vỗ vỗ vai Song Hỉ, “Cái gì mà phiền toái chứ… Tớ cũng không phải người ngoài…”

Đúng vậy, không chừng sẽ biến thành em rể… Song Hỉ cũng cười rộ lên, ý cười đong đầy trong khóe mắt, cho dù cách một lớp thấu kính mỏng, cũng làm tim Tương Văn Đào giống như bị điện giật, anh bỗng nhớ tới thời còn đi học, có người từng nói ánh mắt của Song Hỉ rất đẹp─

.

.

.

Giờ nghỉ trưa, các nam sinh khóa trái cửa phòng ngủ làm ổ trên giường hút thuốc. Đề tài câu chuyện từ Nam ra Bắc, từ chuyện món ăn trong căn tin ngày hôm nay rồi đến chuyện tháng sau để dành sinh hoạt phí kiếm chỗ đàn đúm một chút, cuối cùng khó tránh khỏi tán gẫu về đám con gái, sau một hồi bình luận về những ưu khuyết điểm của con gái trong lớp, có người hắc một tiếng:

“Hôm qua bọn con gái lớp mình bình chọn bảy mỹ nam trong lớp, có muốn biết kết quả thế nào không?”

Người nói tên là Phiền Dũng, biệt danh là Hai trăm tám.

“Tớ mà có nói sai, bị bắt phạt hai trăm tám.”

Nghe câu mở đầu như vậy cả đám nam sinh đều phì cười: “Con mẹ nó, thế nào mà lại phạt cái đồ ngốc như cậu vậy!”

Người này là một trong những nam sinh nhanh chóng tìm được bạn gái của lớp, có quan hệ rất tốt với đám con gái, nên thường nghe được chút tin tức từ bên nữ sinh, xem như trong hội nắm bắt thông tin nhanh cũng là quyền uy nhân sĩ.

“Đứng đầu nhất định là Tương Văn Đào, chắc cú luôn.”

“Vậy còn lại sáu người.”

“Nói nói nói.”

Vì thế Hai trăm tám lần lượt đọc ra vài cái tên. Nghe nói lần bầu chọn mỹ nam này đám con gái làm rất nghiêm túc chứ không chỉ là qua loa đại khái, mà cụ thể sẽ nêu ra những ưu điểm của người được chọn. Trong phòng ngủ có vài người được nêu tên đều hơi đắc ý: “A, còn có tớ hả?” Trong lòng thích chí. Mà những người không được nhắc tên thì bốn phía cười nhạo, ghen tị, tuyệt đối là ghen tị.

“… Diệp Song Hỉ.”

Tên này vừa được nói ra, đâu chỉ mình Song Hỉ đang nằm úp sấp đọc sách kinh ngạc ngẩng đầu, ngay cả Tương Văn Đào đang lười biếng nằm trên giường nghe nhạc cũng phải ghé mắt.

“Song Hỉ?” Không chỉ ngoài dự đoán của hai người họ, các nam sinh khác đều có điểm không tin. “Chọn kiểu gì vậy?”

Đề tên Song Hỉ chính là một cô nàng ngồi phía trước cậu tên Hà Linh Yến, nghe nói sự tình là thế này:

Quay lại phía sau hỏi mượn Song Hỉ cái com-pa. Vừa đúng lúc Song Hỉ đang lấy kính mắt ra, nghe được thanh âm mới nhướn mắt lên─ chú ý, không phải ngẩng đầu, là nhướn mắt!

Mi mắt vừa nâng, đã làm Hà cô nương nhất thời run lên. Ơ! Lớp chúng ta còn cất giấu một mỹ thiếu niên thanh tú bị mai một…

“Có sao? Nhìn xem nhìn xem!” Mấy nam sinh lớn gan, đều xuống giường, mang giày vọt đến giường Song Hỉ, bộ dáng như lang như hổ làm Song Hỉ sợ, theo bản năng liền úp mặt xuống không cho họ thực hiện được ý đồ.

Mấy nam sinh ở xung quanh cũng thực vui vẻ, một bên cười to một bên bụm tay huýt sáo. Cũng có người thét chói tai phối âm: “Cứu mạng a! Cưỡng gian!” Loại phối âm này làm mấy người kia càng điên, ấn Song Hỉ thiếu chút nữa sập giường.

“Ta đến đây!” Tương Văn Đào nhảy xuống giường, dễ dàng đẩy mấy người kia sang một bên, thể trọng mấy chục kg lập tức đè lên người Song Hỉ, thiếu chút nữa đem Song Hỉ ép dẹp lép như con tép.

Lật người cậu lên, lột mắt kính ra, Tương Văn Đào có chút thô lỗ giữ chặt mặt cậu, hai người gần gũi cùng nhìn nhau.

Song Hỉ vô cùng yêu thích cái kính. Thích đến độ nếu trên mặt không có nó, cảm giác như thiếu cái gì đó. Giờ phút này bị Tương Văn Đào giữ như vậy, nhất thời lộ ra biểu tình luống cuống.

Vừa rồi bị mấy nam sinh kia nháo đến xuất mồ hôi, gương mặt cậu hồng hồng. Tương Văn Đào nhìn cậu trong chốc lát, người bên cạnh nói: “Tương Văn Đào, cậu đừng xem một mình, bắt được thì để cho mọi người cùng nhìn!”

Tương Văn Đào im lặng một chút, nhanh chóng đeo lại kính cho cậu, đứng lên, miệng nói một câu:

“Đẹp gì chứ, nữ sinh đó thực mẹ nó không có mắt nhìn người!”

.

.

(*) Tam thập nhi lập – Khổng Tử: ba mươi tuổi biết tự lập, chi tiết mọi người vào đây xem thêm cho biết nhé.

Bình luận





Chi tiết truyện