chương 19/ 52

CHƯƠNG 19.

Vào thời điểm mùa hè nắng nóng,Tương Văn Đào quyết định làm một việc hệ trọng lẽ ra nên sớm làm từ lâu: Cùng Song Khánh ngả bài.

Kỳ thực, từ buổi tối hôm đó, Song Hỉ cứ luôn thỉnh cầu anh: “Nếu cậu đối với Song Khánh thật không có cảm giác, xin cậu sớm nói rõ với nó, đừng để nó hi vọng.” Bởi vì lời này thật rất đúng ý anh, hơn nữa Tương Văn Đào cũng hiểu mình nên mau chóng giải quyết vấn đề này để tránh gia tăng gánh nặng tâm lý cho Song Hỉ.

Nhưng khoảng thời gian sau đó công việc bận lu bù, anh thật sự không tìm nổi một cơ hội để thành khẩn nói chuyện với cô; thật vất vả mới xử lý cho xong công việc, Tương Văn Đào liền chọn thời gian thích hợp hẹn Song Khánh đi ăn cơm.

Song Khánh khó mà không nghĩ đây là hẹn hò, trưng ra vẻ mặt ngoài ý muốn rồi cười nhận lời, trong đầu nhanh chóng tính toán xem tối nay nên mặc gì, trang điểm ra sao.

“Hôm nay em mặc kiểu này nhìn rất đẹp.” Tương Văn Đào dùng ngữ điệu ôn nhu nói: “Anh muốn giới thiệu một người với em.”

Song Khánh sợ run một chút. Là sao đây, không phải chỉ có hai người họ thôi sao? Tiếp theo trong lòng đột nhiên nhảy dựng, có chút bất an đoán xem người kia là ai? Nếu là người nhà của King….

Cô vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt làm như không có việc gì hỏi: “Nga, còn có những người khác sao? Là ai vậy?”

Tương Văn Đào nhìn cô cười cười: “Là một người bạn cùng học đại học với anh, cũng là người Trung Quốc, điều kiện mọi mặt đều rất tốt cho nên mắt nhìn cao, đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái thích hợp.”

“….”

Nếu như tính ám chỉ trong lời nói này còn có thể làm cho Song Khánh cố gắng an ủi mình đừng đa tâm, Tương Văn Đào chắc đang toan tính gì thôi, thì câu nói sau đã hoàn toàn đập tan hi vọng của cô.

“Song Khánh, em chưa có bạn trai đúng không? Trước có muốn tìm hiểu xem thế nào không?”

Sắc mặt Song Khánh nhất thời có chút biến hóa vi diệu.

“Cậu ấy là kiến trúc sư. Làm việc rất chuyên nghiệp, tuy rằng không đứng đầu ngành, nhưng bằng cấp rất cao, được yêu thích vô cùng. Nhưng em cũng đừng bị bằng cấp của cậu ta dọa, kì thực cậu ấy không phải là mọt sách, bản tính rất hài hước ──”

Song Khánh hít sâu một hơi dài, nhìn Tương Văn Đào không chớp mắt, anh liền ngậm miệng, không nói gì nữa.

Cả hai bên đều là người biết tiến biết lùi, có những lời không cần nói rõ ra cũng đã hiểu được ý tứ của đối phương. Song Khánh không phải không biết tiếp theo mình nên vì cảm kích thức thời phối hợp nói một câu “Thật sao, vậy gặp mặt cũng được đó.” sau đó nói “Em có việc bận, đi trước nhé.” rồi tận lực giữ gìn phong độ mà rời đi, đến nơi không có người mà chữa thương.

Thế nhưng, tình cảm còn ấp ủ vẫn chưa bày tỏ đã bị phủ nhận, cô làm sao có thể cam tâm? Nói cho cùng tuổi cô vẫn còn rất trẻ, chỉ hi vọng anh có thể đưa ra được một lí do để cô vui vẻ chấp nhận. Tương Văn Đào nhìn thấy một tia cố chấp trong ánh mắt của cô, âm thầm thở dài.

“Song Khánh….” Lúc này anh không như bình thường gọi cô là Vivian nữa, mà bắt chước Song Hỉ kêu bằng tên tiếng Trung. Tương Văn Đào dường như có điểm khó nói, hai bàn tay đặt ở trên mặt bàn đan lại thật chặt có chút nôn nóng, rốt cuộc nói: “Anh đối với phụ nữ, không có cảm giác.”

Song Khánh nhìn anh, ánh mắt mở to.

Đồng tính luyến ái, tại cái nơi đô thị phồn hoa này không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là khi nghe điều đó từ miệng Tương Văn Đào lại khiến cô khiếp sợ.

Chưa kịp suy nghĩ sâu xa cô đã thốt lên: “Vậy sao anh còn theo em về nhà?!”

Tương Văn Đào không lên tiếng.

Giống như có một đạo linh quang đánh vào đầu, Song Khánh bỗng nhiên mẫn tuệ sâu sắc nghĩ ra một điều khiến cô kinh hãi, chuyện này cô làm sao mà tin được, thế cho nên cô không khỏi hướng về anh để chứng thực: “Anh theo đuổi anh trai của em?”

Tương Văn Đào vẫn im lặng, xem như đang thừa nhận.

Khó trách.

Song Khánh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Khó trách anh lại thành khẩn như vậy thuyết phục người nhà mình cho anh trai đến Thượng Hải.

Khó trách anh ấy chu đáo giới thiệu công việc lại còn hào phòng nhường một nửa chỗ ở cho anh trai.

Khó trách bỏ công mang anh trai tút lại từ đầu đến chân.

Lại càng khó trách lúc ở trong phòng karaoke dùng ánh mắt ôn nhu như vậy, chăm chú nhìn anh mình.

Trước kia không phải cô không cảm thấy anh đối với anh trai mình sao lại tốt đến thế, nhưng cho đến nay cứ nghĩ là bởi vì mình, không phải người ta thường nói yêu ai yêu cả đường đi sao. Song Khánh đối với chuyện mình tự đa tình như vậy mà nổi giận, nhất thời sượng mặt, đập bàn một cái.

“Tương Văn Đào! Anh có biết mình rất vớ vẩn không?! Theo đuổi một người phụ nữ tới nửa chừng lại quay sang đeo đuổi anh trai cô ta?!”

Tương Văn Đào kinh ngạc nhìn cô. Môi giật giật, muốn nói rồi lại thôi .

Anh vì giữ thể diện cho cô chưa nói ra điều gì, nhưng thông minh như Song Khánh, tự nhiên biết anh muốn nói cái gì.

Song Khánh, tôi khi nào thì theo đuổi em?

Song Khánh cũng biết mình trong lúc tình thế cấp bách đã lỡ lời nói sai. Nhưng cái phản ứng muốn nói lại thôi này của Tương Văn Đào làm cô vừa quê vừa giận, đơn giản xuất chiêu tính tình nhỏ mọn của phụ nữ nói: “Anh có dám nói anh chưa từng nói dối em!”

Tương Văn Đào rũ mắt, âm thầm thở dài.

Anh cũng không muốn làm mất mặt Song Khánh. Dù nói thế nào, cô cũng là em gái Song Hỉ, cùng cô trở mặt sẽ không có gì tốt, ngược lại khiến việc theo đuổi Song Hỉ ngày sau trở nên khó khăn. Kỳ thật Song Khánh là một cô gái thông minh hiểu lý lẽ, chỉ là bây giờ sượng mặt nên mới nổi cáu, anh phải làm cho cô bình tỉnh lại.

Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Song Khánh, thật lòng xin lỗi.”

Thanh âm trầm thấp của Tương Văn Đào tràn ngập từ tính, phối hợp thêm ánh mắt mười phần thành khẩn, nhìn thế nào cũng cảm giác đó là những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Song Khánh nhìn anh chăm chú một lúc rồi bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên, chậm rãi ngồi xuống.

Đây là tín hiệu nhỏ ,chứng tỏ cô ít nhất đã nguôi giận.

Vì thế Tương Văn Đào thức thời đứng dậy rót cho cô ly nước, săn sóc nói: “Uống nước trước đi.” Bây giờ đưa cho cô ly nước này nói không chừng cô sẽ mạnh mẽ mà hất thẳng vào mặt anh, nhưng nếu thực sự như vậy thì cũng không sao, làm cho cô hết giận thì có gì mà ngại, muốn thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết.

Nhưng hiển nhiên Song Khánh không đến nỗi không kiềm chế được mình như anh tưởng tượng. Cô cắn chặt môi, hơn nửa ngày mới thấp giọng hỏi một câu: “Anh của em có biết không?”

“….Không biết.” Tương Văn Đào cười khổ, đặc biệt chêm thêm một câu: “Là do anh đơn phương. Thật không ngờ, đã tới tuổi này rồi, lại giống như một đứa trẻ mới biết yêu.”

Song Khánh kinh ngạc nhìn anh, một cái liếc này của cô làm người mặt dày như Tương Văn Đào cũng thấy xấu hổ ── cố ý ra vẻ đáng thương như vậy là đang muốn tranh thủ sự đồng tình của em gái nhỏ này.

Quả nhiên, sắc mặt Song Khánh tốt hơn một chút. Nhưng vẫn phụng phịu, ngắt lời anh: “Anh trai em sẽ không chấp nhận anh đâu. Anh ấy không có gan làm đồng tính luyến ái.”

Tương Văn Đào ho nhẹ. “Vấn đề này, tạm thời cứ để cho anh tự suy nghĩ đi.”

Song Khánh với vẻ quái dị nhìn anh: “King, anh không sợ em vạch trần mọi chuyện sao.”

Tương Văn Đào cảm thấy được an ủi.

Thật tốt, cô đã xưng hô với anh một cách bình thường rồi, ít nhất không có đập bàn rồi hét lớn tên của anh.

Ngày thường nhìn Song Khánh xinh đẹp động lòng người , nguyên lai vẫn chưa rủ bỏ bản sắc mạnh mẽ như cây ớt nhỏ của thiếu nữ vùng cao. Không biết về sau vị dũng sĩ nào sẽ có phúc rước về.

“Nói thực, anh rất sợ.” Tương Văn Đào lộ ra vẻ yếu đuối. “Anh không biết nên thổ lộ với cậu ấy như thế nào, cũng không đoán được cậu ấy sẽ phản ứng ra sao. Càng lo lắng lại càng không dám nói….” Giọng nói đột nhiên cứng cáp, “Bất quá, không phá thì không xây được. Nếu em nói cho cậu ấy biết, không chừng lại là chuyện tốt….”

“Đừng mơ. Chính anh còn cảm thấy khó mở lời, em làm gì phải giúp anh nói ra tâm sự.” Tốt nhất anh mình cả đời này cũng đừng biết, để cho anh ta suốt đời ôm mối tình câm đi!

“….” Tương Văn Đào vẻ mặt xấu hổ, âm thầm nhịn cười.

Song Khánh qua cơn hờn dỗi, dần dà cũng kịp phản ứng, hồ nghi nhìn anh.

Hai người nhìn nhau hai giây, cuối cùng Tương Văn Đào phá lên cười, Song Khánh cầm tập văn kiện trên bàn ném qua, nghiến răng nghiến lợi: “Anh tên này──”

Trong tiếng cười Tương Văn Đào nhanh nhẹn đỡ lấy bàn tay Song Khánh đang định quơ tập giấy khác lên. “Vivian, Vivian, em nghe anh nói ──”

Song Khánh trừng to đôi mắt đẹp căm tức nhìn anh.

Tương Văn Đào ánh mắt ôn nhu cưng chiều, như một người anh trai đang nhìn em gái mình.

“Vivian, anh rất thích em. Vừa đến thành phố này em đã là lính của anh, tính cách lại hào sảng, nghĩ không muốn thích cũng khó….”

Song Khánh không lên tiếng , vẻ căm tức kia chậm rãi mất đi.

“Nhưng hẳn em cũng biết, loại thích này và yêu thích Song Hỉ không giống nhau.”

“Anh và cậu ấy, ngày sau rốt cuộc sẽ như thế nào, hiện tại ai cũng không biết. Cậu ấy, em, cùng với cha mẹ em, đều không cần lo lắng vấn đề này…. Cho nên anh xin em…. anh không yêu cầu em phải đứng về phía anh, chỉ hi vọng chuyện này hãy để cho anh và cậu ấy tự giải quyết, em trước đừng nhúng tay vào, có được không?”

Bình luận





Chi tiết truyện